7 tháng 10, 2025

Hành trình sau khi hợp nhất: Khi nước quên rằng mình từng là hydro

Tái bút Thông điệp kỷ niệm 70 năm ngày sinh của Pujya Daaji

Bạn thân mến. Hành trình tâm linh đặt ra một nghịch lý căn bản: Điều chúng ta coi là mục tiêu tối thượng thực ra chỉ là khởi đầu của sự trưởng thành đích thực. Cái nhìn này là trọng tâm của thông điệp được chia sẻ trong Bhandara tháng 9 năm 2025, thôi thúc chúng ta nhìn nhận lại những ý niệm căn bản nhất về tiến bộ, thành công, và bản chất của sự giác ngộ.


Con người bị ám ảnh bởi đích đến. Chúng ta hành xử như thể việc tốt nghiệp, nghỉ hưu, và giác ngộ là những điểm đến cuối cùng. Nhưng thiên nhiên lại cho thấy một điều gì đó khác. Liệu một hạt giống đã hoàn tất cuộc hành trình khi vươn lên khỏi mặt đất sau những ngày tranh đấu trong bóng tối? Không, đó mới chỉ là bước đầu. Việc vươn lên khỏi mặt đất không phải là mục tiêu; mà là bước đầu tiên đến với những điều quan trọng -quang hợp, tăng trưởng, đơm hoa kết trái, cho bóng mát, và cuối cùng trở thành đất cho những mầm sống mới.

Đây chính là ý của Babuji khi Ngài nói rằng sự hợp nhất biến bạn thành người sơ cơ. Giọt nước mừng rỡ vì được hòa vào đại dương trong khi vẫn là giọt nước thì chưa phải là hợp nhất thực sự. Trong sự hợp nhất đích thực, không còn ai ở đó để ăn mừng. Đây là nghịch lý lớn nhất.

Khoa học và minh triết đằng sau sự chuyển hóa

Hãy chiêm nghiệm bài học sâu sắc mà hóa học cơ bản dạy chúng ta: Hydro dễ bay hơi, nguy hiểm, và khó nắm bắt; oxy thổi bùng ngọn lửa và khiến cho mọi thứ cháy rụi. Nhưng khi kết hợp với nhau, chúng có tượng trưng cho sự tàn phá? Chúng hòa làm một để tạo thành nước nuôi dưỡng muôn loài. Nhưng đây mới là sự thật sâu sắc hơn: Nước không còn nhớ mình từng là hydro. Nó không còn bản chất dễ nổ, ngay cả như một khuynh hướng bị đè nén. Sự chuyển hóa hoàn toàn đến mức bản chất ban đầu của nó không còn tồn tại như một khả năng.

Điều này gắn liền với cách chúng ta trưởng thành về mặt tâm linh. Chúng ta thường cho rằng sự trưởng thành tâm linh là thêm điều gì đó vào con người mình, như học những điều mới hay cải thiện một kỹ năng nào đó. Nhưng sự chuyển hóa thực sự giống như giả kim thuật. Bạn không củng cố cái tôi; mà trở thành một bản thể hoàn toàn khác, phụng sự một mục đích hoàn toàn khác.

Bhagavad Gita luận về svadharma, bổn phận hay mục đích cá nhân. Nhưng điều gì xảy ra khi sự thay đổi sâu sắc đến mức svabhava, bản chất cốt lõi của bạn biến đổi? Dharma (bổn phận) của nước không giống như bổn phận của hydro và oxy. Bổn phận của nó lúc này là trôi chảy, nuôi dưỡng, gột rửa, và duy trì sự sống.

Thông điệp: Không phải chúng ta trở thành những giọt nước hoàn hảo hơn mà nhận ra rằng bản chất thật sự của mình chưa bao giờ là “tính chất của giọt nước.” Và ngay cả sự khám phá này, dù vô cùng quan trọng, cũng chỉ chuẩn bị chúng ta để bắt đầu công việc thực sự.

Điều này có ý nghĩa gì cuộc sống đời thường? Trước hết, nó thay đổi cách nhìn nhận của chúng ta về những vấn đề và thách thức. Một con người tỉnh thức không xem kẹt xe là những vấn đề trên hành trình của họ. Họ xem mình là một phần của dòng chảy, và chính nhận thức này ảnh hưởng đến phản ứng của họ. Họ có thể chọn một đường đi khác, không phải vì “Tôi cần đến đó nhanh hơn,” mà bởi vì điều đó mang lại lợi ích cho dòng chảy chung.

Cái hiểu này thay đổi mọi thứ trong các mối quan hệ. Hầu hết các cuộc tranh cãi xảy ra khi hai giọt nước cố giữ bản sắc riêng trong khi cho rằng họ muốn ở bên nhau. Khi hai người nhận ra rằng họ chưa từng là những giọt nước riêng biệt mà luôn là những biểu hiện của nước, họ không còn là hai nữa.

Truyền thống Vệ Đà luận về prayatna (nỗ lực) và prasada (ân sủng). Trước khi hợp nhất, chúng ta cố gắng trở thành đại dương. Sau khi hợp nhất, chúng ta nhận ra rằng chúng ta vốn dĩ là đại dương lầm tưởng mình là một giọt nước. Nhưng rồi đến phần thách thức nhất: Lựa chọn làm một giọt nước trong khi biết rằng mình là đại dương, một nghịch lý đầy bí ẩn.

Babuji gọi đó là sự khởi đầu chính vì lý do này. Một diễn viên có thể quên mất mình trong vai diễn, nhưng liệu bạn có thể nhập vai một cách hoàn hảo trong khi vẫn biết rằng mình đang đóng kịch? Liệu có thể hoàn toàn là con người mà vẫn biết mình là thần tính? Liệu bạn có thể cảm nhận được sự hữu hạn của cơ thể trong khi an trú trong cái vô hạn?

Minh triết của sự hữu hạn

Đây là nơi minh triết áp dụng vào đời sống. Nước mang hình hài của vật chứa nó, không phải vì nó không thể có hình dạng, mà bởi vì vô hình dạng không hữu ích. Nước trở nên có thể uống được trong một chiếc ly. Biến thành mưa trong những đám mây. Trở thành chính sự sống trong huyết mạch. Tương tự, khả năng biến đổi chính là điều trao cho chúng ta sức mạnh.

Sau khi hợp nhất, hành trình là học cách nhìn nhận những giới hạn như những lựa chọn sáng tạo thay vì những quy tắc phải tuân theo. Bạn đã chọn hình hài của kiếp sống này không phải vì bị buộc phải như vậy, mà bởi vì nó phù hợp với bức tranh lớn hơn.

Cái tôi tuyên bố, “Mình đã hợp nhất,” là cạm bẫy nguy hiểm nhất. Đây là hydro lầm tưởng mình là nước nhưng vẫn chỉ là hydro. Nước chân chính không cần phải nói nó là gì. Nó chỉ trôi chảy, nuôi dưỡng, và gột rửa. Sự hiện diện chính là lời tuyên ngôn của nó.

Cái hiểu này giải phóng chúng ta khỏi công việc lao nhọc của việc chứng tỏ mình là con người tâm linh. Bạn không cần phải tỏ ra là người thông hiểu. Bạn cũng không cần phải nói năng theo những cách khác thường. Bạn chỉ cần giống như nước - luôn hiện diện, hữu ích, và thích ứng để đáp ứng nhu cầu của hiện tại.

Phụng sự vô giới hạn

Khi các nhà toán học khám phá ra những không gian vô hạn, mỗi không gian chứa tất cả những không gian khác nhưng lại khác biệt, họ đã chạm đến một sự thật tâm linh. Sau khi hợp nhất, hành trình không phải là trở nên vĩ đại hơn mà là tìm ra những cách phụng sự vô giới hạn trong sự hữu hạn.

Điều này được minh họa một cách hoàn hảo qua hình tượng người mẹ cho con bú. Cô không cần phải nhận thức về vũ trụ để chăm sóc cho mầm sống. Sự biến đổi của cô từ một con người thành một người mẹ là trọn vẹn và hoàn hảo cho thiên chức của nó. Nhưng ngay cả với “sự hữu hạn” này, cô đã chạm đến sự vô hạn của tình yêu thương.

Lời dạy này thay đổi cách tiếp cận của chúng ta với thực hành tâm linh. Chúng ta học cách nhận ra điều sâu sắc trong cuộc sống thường ngày thay vì tìm kiếm những trải nghiệm phi thường. Việc rửa bát đĩa trở thành bài học về cách mọi vật tiến hóa. Hơi thở cho chúng ta thấy cách trao đổi những gì quan trọng. Mỗi khi trò chuyện với ai đó, chúng ta có cơ hội để thực hành sự giới hạn tỉnh thức nhân danh tình yêu.

Sự vô hạn không mang lại cho chúng ta sự tự do lớn nhất. Giống như cách nước chọn trở thành băng để giữ sự rắn chắc, thành hơi nước để thăng hoa, hoặc giữ nguyên thể lỏng để trôi chảy. Mỗi trạng thái đều vận hành một cách hoàn hảo, và sự chuyển hóa giữa chúng xảy ra một cách tự nhiên khi cần, không phải vì người ta không hài lòng với trạng thái hiện tại. Có lẽ đây mới là tự do đích thực.

Thông điệp sống: Khi bạn trải qua một ngày, hãy nhớ rằng bạn không cố gắng trở thành đại dương mà học cách là nước theo mọi cách mà nó vận hành trong khoảnh khắc hiện tại. Khi bạn uống nước, hãy nghĩ về hydro và oxy đã từ bỏ sự sống của chính mình để nuôi dưỡng sự sống. Khi bạn gặp vấn đề, hãy như nước - tìm ra giải pháp không chỉ đáp ứng nhu cầu của bản thân mà còn cả nhu cầu của toàn thể.

Sau khi hợp nhất, hành trình không phải là đạt được nhiều hơn mà là khám phá ra bạn có thể trở thành gì bằng cách chủ định buông bỏ, bạn có thể phụng sự ra sao bằng cách chọn lựa giới hạn mình, và bạn có thể yêu thương thế nào bằng cách chấp nhận hình hài hữu hạn trong khi biết rằng bạn là vô hình tướng.

Đây là con đường không có lối đi và siêu vượt mọi con đường. Tạo ra một con đường chỉ có nghĩa là áp đặt sự tự do lên chính mình. Khi mọi người hỏi các Master điều gì xảy ra sau khi giác ngộ, các Ngài chỉ mỉm cười. Các Ngài trao cho bạn một ly nước và chờ đợi bạn tìm thấy cái vô hạn trong cái tầm thường, cái sâu sắc trong cái giản dị, và cái tất cả trong cái đủ, tinh túy của việc tìm thấy cái toàn thể trong cái đủ.

Và trong sự giác ngộ đó, sự biến đổi kỳ diệu nhất xảy ra: Không phải là cái tầm thường trở nên thiêng liêng, mà cuối cùng bạn nhận ra rằng nó vốn luôn là như vậy. Nước vốn dĩ thiêng liêng. Chúng ta chỉ cần học cách để thấy.

Lời nguyện cầu dâng lên các Master Vĩ đại,

Kamlesh

*****

Postscript to the Message
on the occasion of the 70th birthday of Pujya Daaji
September 28, 2025, Kanha Shanti Vanam

The Journey After the Merger:

When Water Forgets It Was Hydrogen


Dear Ones,

The spiritual journey presents a fundamental paradox: What we see as the ultimate goal is actually just the beginning of true growth. This insight, which is central to the message shared during the September Bhandara 2025, prompts us to re-examine our most basic ideas about progress, success, and the nature of spiritual realization.

People in our world are obsessed with endings. We act like graduation, retirement, and enlightenment are final points. But nature shows us something else. Has a seed finished its journey when it finally breaks through the soil after struggling in the dark? No, it’s just the beginning. The breaking through isn’t the goal; it’s the first step toward everything that matters—photosynthesis, growth, bearing fruit, providing shade, and eventually becoming soil for new seeds.

When Babuji said that merger makes you a beginner, this is what he meant. The drop that celebrates joining the ocean while still being a drop hasn't really merged. There is no one left to celebrate a real merger. It’s the biggest contradiction.

The Science and Philosophy Behind Change

Consider the profound lesson that basic chemistry teaches us: Hydrogen is volatile, dangerous, and elusive; oxygen ignites every fire and causing everything to burn. Yet, when they combine, do they symbolize destruction? They merge to form water, which supports all life. But here’s the deeper truth: Water doesn’t remember being hydrogen. It no longer has an explosive nature, even as a suppressed tendency. The transformation is so complete that its original nature no longer exists as a possibility.

This relates to how we grow spiritually. We often think of spiritual growth as adding something to who we are, like learning new things or improving at something. But real change is like alchemy. You don’t just boost your ego; you become something completely different that serves a totally different purpose.

The Bhagavad Gita discusses svadharma, your personal duty or purpose. But what happens when change is so profound that your svabhava, your essential nature, transforms? The dharma of water isn't the same as that of hydrogen and oxygen. The new dharma is to flow, nourish, purify, and sustain life.

Message: We are not becoming better drops. We are learning that our true nature was never “drop-ness.” And even this discovery, which is very important, only prepares us to start the real work.

What implications does this have for daily life? First, it alters how we perceive problems and challenges. An aware being doesn’t see traffic jams as issues on their own journey. They view themselves as part of the flow, and this influences their reactions. They might choose a different route, not because "I need to get there faster," but because it benefits the overall flow.

This understanding changes everything in relationships. Most fights occur when two drops try to stay apart while claiming they want to be together. When both people realize they were never separate drops but always expressions of the same water, they are no longer separate.

The Vedic tradition talks about prayatna (effort) and prasada (grace). Before the merger, we try to become the ocean. After the merger, we realize that we always were the ocean pretending to be a drop. But then comes the most challenging part: Choosing to be a drop while knowing we’re the ocean, a paradox full of riddles.

Babuji calls it the beginning for this reason. An actor can get lost in a role, but can you play the part perfectly while knowing that you’re playing? Is it possible to be fully human and still know you’re divine? Can you feel how limited the body is while being in the limitless?

The Wisdom of Limiting

This is where philosophy starts to apply in real life. Water takes the shape of its container not because it can’t be shaped, but because being shapeless isn’t helpful. Water becomes drinkable in a cup. It turns into rain in the clouds. It becomes life itself in blood vessels. Similarly, the ability to change is what empowers us.

After the merger, the journey is about learning to see limitations as creative choices rather than rules that have to be followed. You picked the shape of your current life not because you had to, but because it fits into the bigger picture.

The spiritual ego that claims, "I have merged," is the most dangerous trap. This is hydrogen pretending to be water but remaining hydrogen. Genuine water doesn’t have to say what it is. It just flows, nourishes, and cleanses. Its existence is its declaration.

This understanding frees us from the exhausting work of being overly spiritual. You don’t need to appear all-knowing. You don’t have to speak in unusual ways. You just need to be like water—always present, helpful, and adaptable to meet the needs of the moment.

Endless Service

When mathematicians discovered multiple infinities, each containing all the others but being different, they touched on a spiritual truth. After the merger, the journey isn’t about becoming bigger. It’s about finding endless ways to serve within limits.

This is perfectly shown by a mother feeding her child. She doesn't need to be aware of the universe to take care of life. Her change from being a person to being a mother is complete and perfect for what it needs to do. But even with this “limitation,” she touches upon the endlessness of love itself.

This teaching changes how we approach spiritual practice. We learn to recognize the profound in the everyday instead of seeking extraordinary experiences. Washing dishes becomes a lesson in how things evolve. Breathing shows us how to exchange what is important. Every time we talk with someone, we have a chance to practice conscious limitation in the name of love.

Being limitless doesn’t give us the most freedom. It’s like how water chooses to become ice to stay solid, steam to rise, or remain as liquid to flow. Each state works perfectly, and the changes between them happen naturally when they are needed, not because people are unhappy with the current state. Perhaps this is true freedom.

Living Message: As you go about your day, remember that you’re not trying to become the ocean. You’re learning to be water in every way that water works for this moment. When you drink water, think about the hydrogen and oxygen that gave up their own lives to help life. When you have problems, be like water and find the path that meets not only your own needs but also the needs of the whole.

After merger, the journey isn’t about gaining more. It’s about discovering what you can become by intentionally letting go, how you can serve by choosing to limit yourself, and how you can love by accepting your limited form while knowing that you are formless.

This is the pathless path that goes beyond all paths. Creating a path only means imposing freedom upon yourself. When people ask the Masters what comes after enlightenment, they smile. They give you a glass of water and wait for you to find the infinite in the ordinary, the deep in the simple, and the everything in the enough, the essence of finding totality within sufficiency.

And in that realization, the most amazing change happens: It is not that the ordinary becomes holy, but you finally see that it always was. The water was always sacred. We just needed to learn how to see.

With prayers to the Great Master,
Kamlesh