6 tháng 6, 2019

Nghịch lý mục tiêu

Bạn thân mến. Khi chúng ta đọc những cuốn sách của Pujya Babuji Maharaj, chúng ta thấy trong rất nhiều trường hợp, ngài năn nỉ chúng ta hãy thiết lập mục tiêu ngay từ buổi đầu của cuộc hành trình. Ngài lặp đi lặp lại điều này theo nhiều cách khác nhau. 

Tuy nhiên, chúng ta thấy rằng nếu trong trái tim còn một khao khát về bất kỳ giai đoạn nào, kể cả giai đoạn cao nhất, chính sự có mặt của mong muốn đó sẽ làm chúng ta chệch hướng. Thực ra, nó sẽ ngăn cản chúng ta đạt được bất cứ điều gì. Trong tâm linh, sự thành tựu tương xứng trực tiếp với sự tan rã của “cái tôi”. Khi có khao khát về bất kỳ giai đoạn hay trạng thái tâm linh nào, nó là “cái tôi” ẩn đằng sau khao khát đó, và chính sự có mặt của “cái tôi” đã ngăn chúng ta bước vào chính giai đoạn mà chúng ta khao khát. Do đó, bất cứ mục tiêu nào cũng tự động trở thành rào cản đối với sự thành tựu của chính nó, cho dù nó là mục tiêu cao nhất hay mục tiêu trung gian. Đây là nghịch lý chính của đời sống tâm linh, cần phải được tháo gỡ để chúng ta tiến lên.

Chúng ta hãy bắt đầu bằng việc tìm hiểu cách tiếp cận cuộc sống của chính Babuji. Ngài có một mục tiêu không? Ngài đã viết rằng khi còn là một cậu bé, ngài thường quan sát mẹ mình thực hành nghi lễ truyền thống. Lên 6 hay 7 tuổi, ngài xin mẹ dạy nghi lễ đó cho mình. Bà bắt đầu chấm tilak làm từ bột gỗ đàn hương lên trán ngài, và ngài cảm thấy hạnh phúc vì mình đã hoàn thành nghi lễ trong ngày. Vài năm sau, ngài bắt đầu cảm thấy khao khát chân lý, điều này dẫn ngài đến với Bhagavad Gita. Cuối cùng, vị thầy tu của gia đình khuyên ngài nên đọc thuộc “Rama Rama,” và ngài đã thực hành nó trong một thời gian, nhưng điều đó không làm thỏa mãn trái tim ngài. Một ngày đẹp trời, lòng khao khát chân lý đưa ngài đến với Lalaji Maharaj. Babuji đã say đắm ngay từ cái nhìn đầu tiên. Ngài cảm thấy mình ở nhà.

Babuji chưa bao giờ mong được Master của ngài đáp ứng theo bất kỳ cách nào. Ngài chưa bao giờ tìm kiếm thành tựu tâm linh, ngài cũng không mong ước có được tình yêu và tình cảm từ Guru của ngài, mặc dù ngài yêu Lalaji bằng cả trái tim mình. Cuộc đời Babuji được xác định bởi một điều duy nhất: sự dâng hiến trọn vẹn và toàn vẹn cho Master của ngài. Trọng tâm duy nhất của ngài là Lalaji, như một môn đệ, ngài là hiện thân cho trạng thái quy thuận tuyệt đối, dẫn đến sự tiến bộ không thể đo đếm được và chưa từng có bất cứ tiền lệ nào.

Thông thường người ta hiểu nhầm rằng hợp nhất là thành tựu cao nhất mà một người có thể đạt được, nhưng cuộc đời Babuji cho chúng ta thấy một điều khác. Chúng ta thấy rằng có những thành tựu vượt xa sự hợp nhất, chẳng hạn như sự đồng nhất toàn hảo của một người với Guru của mình và chúng ta cũng thấy rằng nó thậm chí có thể tiến xa hơn nữa. Không ngôn từ nào có thể mô tả được các trạng thái đến sau sự đồng nhất hoàn toàn.

Tuy nhiên, Babuji chưa bao giờ khao khát những món quà tâm linh mà ngài đã được nhận rất nhiều. Mặc dù ngài chưa bao giờ khao khát những phúc lành này, nhưng sự tôn kính ngài dành cho Lalaji trọn vẹn đến mức ngài làm chủ hoàn toàn mọi trạng thái và giai đoạn tâm linh mà Lalaji ban tặng cho ngài. Ngài trân quý nỗ lực của guru ngài đến mức ngài không thể cho phép chúng bị lãng phí. Vì vậy, ngài đã làm việc nỗ lực trên chính mình.

Có phải Lalaji đã từng yêu cầu hay hướng dẫn Babuji thực hành cách tiếp cận hiến dâng và quy thuận như vậy? Không, thái độ của Babuji dành cho guru của ngài đã đến một cách tự nhiên từ trái tim ngài. Sau này, khi chính ngài là một Master, bản tính của Babuji vẫn thế, ngài không đòi hỏi sự cống hiến, hiến dâng hay quy thuận từ bất cứ ai. Chính vì vậy, thật đáng tiếc là những abhyasi của ngài thường bỏ lỡ con đường đích thực, nhưng Babuji không thể hướng dẫn họ về mặt này. Bàn tay ngài bị trói chặt bởi nghi thức toàn hảo và sự khiêm nhường tuyệt đối không cho phép ngài trực tiếp làm điều này. Thay vào đó, ngài có khuynh hướng nhắc đến mục tiêu bằng cách sử dụng thuật ngữ trừu tượng và gián tiếp, chẳng hạn như “Trung tâm”, “giác ngộ”, hay “sự hợp nhất hoàn toàn với Thượng đế”.

Trong bức thư gửi một abhyasi, Babuji đã viết về tầm quan trọng của thường niệm, làm thế nào để một abhyasi liên tục kết nối về tinh thần với Master của mình. Có lẽ bởi vì ngài rất ngại ngùng, Babuji đã nói với abhyasi đó, “hãy nghĩ rằng lúc nào ta cũng nhớ đến con.” Mặc dù về mặt tâm lý, nó vận hành theo chiều ngược lại nhưng nó phục vụ cho cùng một mục đích. Ngài chưa bao giờ nói bất cứ điều gì như, “Hãy coi ta là mục tiêu của con.” Làm sao ngài có thể làm như thế khi trong trái tim mình, ngài thậm chí không cảm thấy rằng mình sở hữu sự tồn tại? Tuy nhiên, ngôn từ trong lời cầu nguyện của Hiệp hội rất rõ ràng:

Hỡi Master, 
Người là mục tiêu đích thực của đời sống con người.
Nhưng chúng con vẫn còn nô lệ bởi muốn ham thứ cản bước con đường tiến bộ.
Người là Đấng Tối thượng và Quyền năng duy nhất đưa chúng con tới đích.
Những câu này không xuất phát từ Babuji, mà là sự mách bảo ngài nhận được từ Swami Vivekananda, được ngài chuyển thành ngôn từ và đưa ra theo mệnh lệnh cao hơn. Đôi khi, mọi người hỏi Babuji, Master được nhắc đến trong lời cầu nguyện là ai. Ngài đáp lại ngay lập tức, “Đó là Thượng đế, ngài là Master thực sự”. Nhưng nếu lời cầu nguyện được gửi đến Thượng đế, thì tại sao lại lặp lại câu, “Người là Đấng Tối thượng và Quyền năng duy nhất đưa chúng con tới đích”? Luận cứ này đáng để suy ngẫm, và mỗi người phải tự rút ra kết luận cho chính mình.

Dòng đầu tiên của lời cầu nguyện không ngụ ý rằng Master là mục tiêu của một người. Chúng ta có thể đưa ra kết luận gì từ ý tưởng này? Có phải nó có nghĩa là chúng ta nên cố gắng hợp nhất với ngài? Chúng ta có nên phấn đấu để trở nên đồng nhất với ngài? Những cách tiếp cận như vậy sẽ dẫn đến sự hiểu lầm về ý nghĩa của lời cầu nguyện, và một lần nữa khiến chúng ta lạc hướng. Tìm kiếm sự hợp nhất hoặc đồng nhất là một đòi hỏi quá lớn.

Ban tặng một trạng thái như vậy là công việc của Master, chứ không phải là của môn đệ. Trong trường hợp đó, làm sao nó có thể là mục tiêu của tôi được? Nuôi dưỡng ý nghĩ như thế sẽ chỉ dẫn đến tình huống ở đó tôi cố gắng lôi kéo tình cảm của guru để có lợi cho tôi - một hành động tự hủy hoại thực sự.

Hơn nữa, mong muốn của tôi về trạng thái hợp nhất sẽ ngăn tôi đạt được nó, vì nó chỉ làm tăng thêm “cái tôi” tại nền tảng của mong muốn này. Đồng thời, chúng ta thấy rằng Babuji khuyến khích việc nuôi dưỡng khát khao mãnh liệt dành cho mục tiêu. Ngài đang nói về loại khao khát nào? Khao khát có nhiều cấp độ khác nhau. Loại khao khát thấp nhất sẽ không đưa chúng ta đến bất cứ đâu chúng ta muốn, bất kể khao khát đó mạnh đến đâu. Chẳng hạn, loại khao khát nảy sinh khi nhớ người yêu hoàn toàn khác với tình huống ở đó bạn chỉ khao khát những món quà từ người yêu. Chỉ cần hình dung nếu người yêu của bạn lúc nào cũng nghĩ đến việc cố gắng có được thứ gì đó từ bạn!

Những khao khát tinh tế hơn không có chỗ cho khao khát về sự hiện diện của Master ở cấp độ vật lý. Trong bức thư gửi một cộng sự, Babuji viết, “Thật sự mà nói, hình tướng của Master không phải là Thượng đế, mà ẩn đằng sau là Đấng Thiêng liêng. Vì vậy, tôi dâng lên Đấng Thiêng liêng đó chứ không phải thân xác này.” Nhưng ngài tiếp tục, “Nếu bạn chỉ mời hình tướng của Master vào tầm nhìn, Đấng Thiêng liêng sẽ tụt lại phía sau.” Ở đây, Babuji không khuyên chúng ta tìm kiếm sự gặp gỡ (darshan) Master ở cấp độ vật lý, đó chưa từng là cách tiếp cận của ngài. Sự gặp gỡ chỉ xảy ra ở giai tầng bên trong, và trạng thái thiền là trạng thái duy nhất mà ở đó sự gặp gỡ Master có thể xảy ra.

Theo tinh thần này, Babuji đã sử dụng phương pháp thiền của chính ngài, điều mà Lalaji chưa từng quy định cho ngài (nhưng ngài thầm ngưỡng mộ). Ngài bắt đầu tự động thiền về hình ảnh của Lalaji, với ý nghĩ rằng nó được kết nối với Đấng Tối thượng. Sau đó, Babuji nói rằng “cách đó chỉ dành riêng cho tôi”. Một lần nữa, thiên hướng của ngài là không áp đặt bản thân theo bất cứ cách nào. Rập khuôn cuộc đời của ai đó không phải là bản tính của ngài. Do đó, ngài không thể trực tiếp nói đến những vấn đề như vậy.  Cũng sẽ không có tác dụng khi ngài đề cập trực tiếp, bởi vì nếu một môn đệ chưa thể tự nhìn thấy con đường, chỉ dẫn có thể sẽ vấp phải sự kháng cự, trong khi nếu môn đệ đó có thể nhìn thấy sự thật, thì lời nói trở nên thừa thãi. Tri thức thiêng liêng nhất luôn là như thế. Nó phải đến từ bên trong, một cách tự nhiên. Như đã nói, không ai có thể dạy một con khỉ leo trèo. Chỉ có luyện tập (abhyas) mới có thể dẫn chúng ta đến cách tiếp cận đúng đắn một cách tự nhiên, mà không tạo ra sự kháng cự. Nó không tạo ra sự kháng cự bởi vì nó đến từ bên trong chúng ta, thay vì từ bất cứ nguồn nào bên ngoài. Thông thường, thậm chí không tri ​​thức nào đến được với chúng ta nếu chúng ta từ chối tiếp nhận. Thay vào đó, chỉ đơn giản là thái độ (bhava) đúng đắn được tạo ra trong chúng ta. Điều này xảy ra do con người (akhlaq) thực sự của chúng ta đang dần được soi sáng, được phản ánh trong thái độ của chúng ta.

Các phương pháp Babuji dành tặng chúng ta - thiền, thanh lọc và cầu nguyện - là những thứ có một không hai. Mặc dù, thế giới nói nhiều về thiền, nhưng hầu như tất cả các phương pháp đều thiếu khía cạnh tạo ra trạng thái thiền thực sự. Một số phương pháp có thể mang đến sự thỏa mãn nhờ việc thiền hàng giờ, hàng ngày, hàng tháng. Họ có thể tự hào về việc họ có thể ngồi thiền trong thời gian dài, họ có thể nhịn ăn trong thời gian dài hay họ có thể ẩn tu trong thời gian dài. Tuy nhiên, những trạng thái thiền thực sự đặc biệt là thứ không thể diễn tả được, nó vượt ngoài khả năng tiếp cận của họ.

Nhờ nhận được dòng truyền nguyên khí hết lần này đến lần khác, chúng ta có khả năng bước vào các trạng thái này gần như ngay lập tức. Đây là món quà Babuji dành tặng thế giới, đây là cái chúng ta mong muốn làm cho mọi người nhận thức được.

Trong trạng thái thiền, chúng ta thu rút sâu và tập trung vào bên trong. Chúng ta trở nên chú tâm vào bên trong đến mức kết quả của đắm chìm đó được phản ánh trong các hoạt động hàng ngày, chừng nào chúng ta duy trì sự tập trung này một cách cẩn trọng. Một thuật ngữ khác của sự chú tâm liên tục là “thường niệm” - đặc biệt là khi bày tỏ lòng biết ơn đối với người ban tặng trạng thái đắm chìm đó. Trong thái độ biết ơn này, chúng ta nhẹ nhàng tan chảy.

Giờ đây, sự dung thông của chúng ta với Master vĩ đại bắt đầu. Chỉ riêng thiền không thể tạo ra điều này. Nếu không có thanh lọc, những dấu ấn và ham muốn sẽ vẫn còn trong trái tim và kéo sự chú ý của chúng ta ra bên ngoài, trở thành lớp màng không thể xuyên thủng, điều đó ngăn chúng ta lặn vào bên trong.

Hầu hết chúng ta hiểu rằng thanh lọc là một thực hành loại bỏ samskara, hay dấu ấn, nhưng kết quả của việc loại bỏ các samskara là gì? Một khoảng trống được tạo ra trong chúng ta và những trạng thái ngày càng nhẹ hơn bắt đầu bộc lộ khi chúng ta tạo dựng con người mới của mình bằng tấm màn hư không. Trạng thái mới này là ví dụ toàn hảo về “nhiều hơn nữa của ít hơn nữa” (more and more of less and less). Thuật ngữ hư không có thể được hiểu rõ hơn khi chúng ta chia nó thành hai phần: không–gì cả (no–thingness). Không còn ham muốn về bất cứ thứ gì. Không thứ gì có thể lôi kéo bạn ra khỏi trạng thái chú tâm, trạng thái thiền. Tất nhiên, điều này không có nghĩa là chúng ta từ bỏ các hoạt động cần thiết của đời sống hàng ngày, mà chúng ta sẽ thực hiện chúng theo cách tốt hơn.

Thiền mà thiếu thanh lọc thì chưa đủ, thanh lọc mà không có thiền sẽ mang lại hệ quả của chính nó. Không có sự hấp thu được tạo ra bởi thiền, khoảng trống bên trong được tạo ra bởi quá trình thanh lọc sẽ chỉ thu hút ngày càng nhiều thứ hơn, có nghĩa là những dấu ấn trở thành hạt giống cho ham muốn tương lai. Khoảng trống chỉ có lợi nếu đó là sự hấp thu một nhân cách, một người mang tấm màn hư không giản đơn; một Master như thế không còn những ý định vị kỷ để thỏa mãn ở cấp độ cá nhân.

Tột đỉnh của sự rỗng rang, hay trạng thái hư không, là sự vắng mặt hoàn toàn của ‘cái tôi’, ở đó bạn không còn tồn tại vì lợi ích của riêng mình. Đó là saranagati. Cái gần nhất với trạng thái saranagati tuyệt đẹp là sự quy thuận. Đối với một người mới bắt đầu bước vào lĩnh vực tâm linh, thuật ngữ quy thuận thường mang lại sự lo lắng, vì chúng ta liên hệ nó với sự thất bại. Quy thuận không phải là thất bại. Cảm giác tôi ở dưới sự che chở của người mẹ thân yêu chỉ có thể mang lại niềm vui. Đó là trạng thái tâm linh mà một người hiến dâng (bhakta) được tận hưởng khi đạt đến trạng thái quy thuận.

Babuji đã chỉ ra, “Chết trước khi bạn chết là con đường dẫn đến tự do.” Điều này không có gì phải sợ. Bạn chưa mất gì cả. Thực ra, bạn nhận được phước lành lớn nhất dành cho người hiến dâng, đó là trái tim của chính guru, ngoài thứ đó ra không có gì đáng giá. Giờ đây, cả guru và môn đệ cùng nhớ đến nhau. Môn đệ quy thuận guru. Đồng thời, guru quy thuận môn đệ của mình. Đó là mối quan hệ hai chiều.

Sự quy thuận phải là chân thật. Nó phải là con người của bạn, bản chất của bạn. Nếu nó là giả tạo, thì Master rời xa bạn, bởi vì “sự quy thuận” của bạn có những động cơ ẩn đằng sau. Cho dù bạn đang theo đuổi sự giải thoát hay để được tiếp nhận vào vùng trung tâm, tốt hơn là không nên tiếp cận guru với ham muốn như vậy, trừ khi bạn tiếp cận ông với lời cầu nguyện để loại bỏ chúng.

Tất nhiên, guru không muốn lấy đi của chúng ta sự giải thoát hay vùng trung tâm. Thay vào đó, ông muốn chúng ta bay vút lên thậm chí tới những tầm cao hơn rất nhiều cái ông ấy đạt được. Tuy nhiên, tất cả những gì tốt đẹp bởi sự trong sáng của mối quan hệ, chúng ta nên giữ gìn cho dù có phải đánh đổi bất cứ mục tiêu nào khác.

Babuji thường bị thúc ép bởi sự mong muốn thành tựu của con người. Với sự khéo léo tài tình, ngài đã đặt một số người vào vùng trung tâm, những người này không thể đến đó bằng cách thông thường. Đáng buồn thay, thành quả không được bền lâu. Họ không thể ở lại đó lâu, vì họ không thể hòa hợp với sự tinh tế có một không hai của cảnh vực đó. Kết quả là họ đi xuống. Khi những người đã đến vùng trung tâm và bắt đầu tuột dốc, họ đã bôi nhọ sự Cao quý của Ngài và con đường. Thiên nhiên sẽ tha thứ cho những cá nhân như vậy chứ? Trong thời đại của Babuji, những người thực hành và phụng sự vô điều kiện là rất hiếm. Trong nhật ký của ngài, chúng ta tìm thấy những trường hợp mà Lalaji nhận xét về điều này:

Ngày 18 tháng 8 năm 1944:
Lalaji Tôn kính: “Coi mình là người hiến dâng và Ngài là đối tượng của sự hiến dâng là nghi thức con người. Con người quên mất mối quan hệ này và coi Thượng đế là công cụ phục vụ mục đích của họ. Điều này cũng được áp dụng trong trường hợp của các vị thánh và guru.”
Ngày 23 tháng 8 năm 1944:
Lalaji Tôn kính: “Không nhiều người sẽ ngả về phía con mà không có mục đích cá nhân.”
Thực hành trong khi nuôi dưỡng động cơ về lợi ích vật chất hoặc tiến bộ tâm linh có thể được chấp nhận ở giai đoạn đầu, nhưng chúng ta nên cố gắng từ bỏ tất cả ý nghĩ đó càng sớm càng tốt và trở thành abhyas thực thụ. Abhyas đơn giản có nghĩa là thực hành.

Tuy nhiên, khác với sadhana là thực hành với mục đích cụ thể trong tâm trí, chẳng hạn như sự giải thoát, hoặc bất cứ tình trạng tâm linh nào khác hoặc sadhya [thành tựu] hoặc dhyey [mục tiêu], cái mà sadhaka (người thực hành sadhana) mong muốn đạt được. Abhyas trái ngược với sadhana, nó là mục tiêu mở (open-ended). Theo tinh thần của nishkam karma [hành động không mong cầu], chúng ta dâng kết quả thực hành cho Master quyết định. Chính trạng thái quy thuận xác định chúng ta là abhyasi. Nguyên lý karma (nghiệp lực) bất diệt của Gita cũng được áp dụng trong tâm linh. Không có sự quy thuận, chúng ta chỉ là người thực hành sadhana, và việc đạt được bất cứ trạng thái hay tình trạng tâm linh nào trở nên mong manh.

Một khía cạnh tuyệt đẹp của Sahaj Marg là khi tôi không còn sự đòi hỏi trong tâm trí hay trong trái tim, khoảng trống được tạo ra sẽ tự động thu hút ân sủng. Khi đó, ngài giáng hạ và đưa chúng ta đi xa hơn. Chúng ta càng trở nên không ham muốn, ngài càng giúp chúng ta nhiều hơn. Mặc dù nhiều lần chúng ta được nghe rằng sự giải thoát đến khi chúng ta vượt qua pancha bhutas [5 nhân tố hay 5 luân xa đầu tiên] và vượt qua pind pradesh. Sự giải thoát không chỉ đơn giản là vấn đề vượt qua 5 luân xa đó. Thay vào đó, nó là vấn đề tạo ra khoảng trống tại mỗi luân xa. Khi các luân xa ngày càng tinh khiết thông qua quá trình thanh lọc và lối sống đúng đắn, vô ngã và sự mãn nguyện phải chiếm ưu thế ngay cả khi chúng ta ở luân xa đầu tiên. Chúng ta có thể chờ đến khi tới luân xa thứ chín hoặc thứ mười rồi mới bắt đầu chinh phục cái tôi của mình không? Điều đó sẽ giống như đi đến phòng tập và ngay lập tức cố nâng quả tạ 100 kg trong khi bạn chưa từng nâng tạ bao giờ. Chúng ta cần tích lũy dần dần, mỗi lần càng nhiều càng tốt. Điều này có nghĩa là chúng ta phải bắt đầu tạo ra khoảng trống này ngay từ ngày đầu tiên là abhyasi. Vô ngã xác định một trạng thái tốt thực sự, bất kể bạn đang ở giai đoạn nào của cuộc hành trình tâm linh (yatra). Một trạng thái tốt là ở đó bạn dễ dàng tiếp nhận và không áp đặt bản thân theo bất cứ cách nào. Nó là nhân chứng thuần túy, ở đó chúng ta cho phép ý muốn của Ngài được định hình mà không có bất cứ sự can thiệp nào từ phía chúng ta.

Có một câu chuyện hay về Radhaji và Lord Krishna. Radha ghen tị với cây sáo của Lord Krishna, bởi vì ngài luôn kề nó trên môi. Một hôm bà cố gắng phá hỏng cây sáo. Lord Krishna nói, tại sao nàng không nhìn vào trong cây sáo và nói cho ta biết có thứ gì ở trong đó khiến nàng phải ghen tỵ? Radha nhìn vào bên trong và nói, “Không có thứ gì trong cây sáo này!” Lord Krishna cười và nói với bà rằng chính vì sự rỗng rang trong cây sáo mà tiếng nhạc du dương tuôn chảy. Nếu có một sợi tóc bên trong, nó có thể làm tiếng sáo trở nên méo mó. Giai điệu của nó bị phá vỡ.

Nếu chúng ta trở nên rỗng rang như cây sáo của Lord Krishna, hãy tưởng tượng cuộc sống của chúng ta sẽ trở nên thăng hoa như thế nào. Sự rỗng không hoàn toàn là điều kiện tiên quyết của sự phụng sự và hiến dâng. Cây sáo không quyết định tiếng nhạc. Nó không thể than phiền rằng nó muốn chơi một điệu nhạc (raga) khác. Mà chính Lord Krishna quyết định âm nhạc. Chính ngài quyết định loại nhạc nào được cất lên từ nhạc cụ của mình.

Một nhạc cụ có thể thực sự phục vụ không? Không cây sáo nào có thể tự chơi nhạc. Nó không thể cung cấp thứ gì ngoại trừ sự khả dụng của nó, đó là khả năng tiếp nhận của nó, để được sử dụng cho mục đích chơi nhạc. Sự khả dụng mang nhiều hình thức khác nhau. Nó không có nghĩa là chúng ta không làm gì mà chỉ chờ guru đích thân đến chỉ dẫn cho chúng ta. Thay vì thế, nó có nghĩa là chúng ta cởi mở, rỗng rang và tiếp nhận nguồn cảm hứng tinh tế đến từ trái tim. Đây là chỉ dẫn dành cho chúng ta, đôi khi nó có thể đến thông qua chính cá nhân guru. Đôi khi, gợi ý và dấu hiệu xuất hiện xung quanh chúng ta. Hầu hết, chúng nổi lên từ bên trong. Trong mọi trường hợp, chính trái tim nhận ra dấu ấn của Master trong các tín hiệu, sự gợi ý và cảm hứng này, cho dù chúng có đến từ bên trong hay không. Công việc duy nhất của chúng ta là tạo ra trạng thái rỗng rang bên trong. Sau đó, ngài có sử dụng chúng ta hay không là việc của ngài. Ngài có mang chúng ta đi xa hơn hay không là việc của ngài. Đối với trái tim tôi, mục tiêu cao nhất là Master hạnh phúc với tôi. Đó là mục tiêu của tất cả mọi thứ.

Master không cần biết tên bạn, khuôn mặt bạn hay thậm chí là tình trạng tâm linh của bạn để có thể hạnh phúc với bạn. Nếu ông cần biết, thì hệ thống này sẽ không phải là một hệ thống hiệu quả. Một ngày nào đó, bạn có thể đi từ Manhattan đến Brooklyn để nhận một sitting (thiền cá nhân với người hướng dẫn), và một cách tự động, ân sủng và dòng truyền của ngài bắt đầu đi xuống. Ngài có thể không biết một cách có ý thức rằng bạn đang làm tốt công việc vào thời điểm đó. Ý nghĩ của bạn có thể không lướt qua tâm trí ngài. Tuy nhiên, ngài hạnh phúc với bạn và sự thay đổi về trạng thái tâm linh của bạn là bằng chứng cho điều đó. Sự ẩn danh không chỉ hàm ý rằng chúng ta không phô trương với người ngang hàng. Ở mức độ cao hơn, nó có nghĩa là chúng ta không cần phải thể hiện với Master. Chúng ta không mong muốn gây ấn tượng với ngài. Được mãn nguyện với sự ẩn danh là dấu hiệu của niềm tin thứ xuất hiện khi chúng ta không cần chứng tỏ bản thân nhằm có được sự chấp thuận hoặc phần thưởng của ngài.

Nghịch lý của mục tiêu được nhấn mạnh và giải quyết trong cầu nguyện của Hiệp hội chúng ta, tùy thuộc vào mức độ hiểu và thái độ của chúng ta đối với cầu nguyện này. Cầu nguyện phủ tới vô cùng, nhưng có một cách nhìn vào nó là ngay lập tức hai dòng đầu tiên cho chúng ta thấy mục tiêu của chúng ta là gì, nhưng cũng chính mong muốn đối với mục tiêu ngăn cản sự tiến bộ của chúng ta, hay thành tựu của chính mục tiêu đó:

Hỡi Master, Người là mục tiêu đích thực của đời sống con người.
Nhưng chúng con nô lệ bởi muốn ham, thứ cản bước con đường tiến bộ.
Đối mặt với nghịch lý, giờ đây dòng thứ ba giải cứu chúng ta:

Người là Đấng Tối thượng và Quyền năng duy nhất đưa chúng con tới đích.
Dòng thứ ba có nghĩa là gì? Có lẽ nó nói với chúng ta hãy quên thành tựu đi, bởi vì chỉ có một người chơi chính trong trò chơi này.

Mục tiêu có gì hữu dụng đối với một trái tim biết ơn, người không cố gắng đạt được bất cứ cái gì?

Chấp nhận điều này trong trái tim chúng ta, chỉ còn lại lòng biết ơn.

Tóm lại, khi chúng ta tham gia hệ thống thiền này, đôi khi một cách vô tình hoặc chúng ta bắt đầu với những mục tiêu khác nhau, hoặc đôi khi không có mục tiêu nào. Khi thiền càng nhiều, chúng ta bắt đầu yêu những trạng thái khác nhau mà mình gặp. Chúng ta bắt đầu thưởng thức chúng, trân quý chúng và bắt đầu khao khát các trạng thái cao hơn. Sau một thời gian, điều này cũng không còn. Hầu hết chúng ta bắt đầu bước vào các cảnh giới cao hơn mà không nhận biết được một cách có ý thức, không biết được điều gì đang xảy ra. Rốt cuộc, giống như giọt nước rơi xuống đại dương, không còn giọt nước để nói rằng “tôi đã trở thành đại dương”, cuối cùng, một abhyasi về đến Nhà - một ngôi nhà không có tường. Một nghịch lý siêu vượt.

Khi chúng ta mô tả giọt nước rơi xuống đại dương, chúng ta có thể đưa ra lời giải thích về sự hợp nhất, nhưng các giai đoạn cao hơn nữa liên quan đến sự đồng nhất rất khó diễn đạt. Không người tìm kiếm nào có khả năng mô tả một cách tường tận trạng thái đồng nhất đó; bởi vì trạng thái đó vượt ngoài lập luận. Chỉ có guru mới phải nói một điều như thế. Ngày 22 tháng 7 năm 1944, Lalaji Tôn kính tuyên bố, “Nếu các dây thần kinh và tĩnh mạch của Ram Chandra được mổ ra, và người thực hiện ca phẫu thuật đó được thiên phú cho đôi mắt có thể nhìn thấu, anh ta sẽ thấy toàn bộ sức mạnh của ta nằm trong Ram Chandra.” Chúng ta hãy cùng dâng lời cầu nguyện lên Master Vĩ đại rằng chúng ta có thể sớm đến được giai đoạn đó trong cuộc đời này.

Yêu thương và trân trọng,

Kamlesh Patel

Kanha Shantivanam, ngày 30 tháng 4 năm 2019

Thông điệp Kỷ niệm ngày sinh lần thứ 120 của Babuji Maharaj.

*****

The Goal Paradox

Dear friends,

When we read the writings of Pujya Babuji Maharaj, we see that in so many instances, he entreats us to fix our goal from the very outset of our journey. He repeats this sentiment again and again in various ways. Nevertheless, we find that if in the heart there is a desire for any stage, including the highest one, the very presence of this desire will deviate us.

In fact, it will prevent us from attaining anything at all. In the spiritual field, attainment is directly proportionate to the dissolution of the “I.” When there is craving for any spiritual stage or condition, it is the “I” that is behind that craving, and it is the presence of that very same “I” that bars our entry into the stage that we crave. Therefore, any goal automatically becomes the bar to its own achievement, whether it is the highest goal, or an intermediary one. This is the primary paradox of spiritual life, which must be solved in order for us to move on.

Let us begin by examining Babuji’s own approach to life. Did he have a goal? He writes that  as  a  young boy,  he  would often  observe his  mother performing traditional puja. Around the age of six or seven, he asked her to teach it to him. She started adorning his forehead with tilak made from sandalwood paste, and he would feel happy that he had done his puja for the day. A few years later, he started feeling a thirst for truth, which led him to the Bhagavad Gita. Eventually, the family priest advised him to recite “Rama Rama,” which he did religiously for some time, but that did not satisfy his heart. One fine day, his thirst for truth took him to Lalaji Maharaj. At the very first glance, Babuji was captivated. He felt that he was at home.

Babuji never desired to be fulfilled by his Master in any way. He never sought spiritual advancement, nor did he wish for the love and affection of his guru, though he loved Lalaji with all his heart. Babuji’s life was defined by one thing and one thing alone: total and single-pointed dedication to his Master. His only focus was Lalaji, at whose feet he exemplified the state of absolute surrender, resulting in unfathomable progress without any precedent.

Often it is misunderstood that merger is the highest possible attainment, but Babuji’s life shows us otherwise. We see that there are attainments beyond merger, such as perfect identicality with one’s guru, and we also see that it is possible to go still further. No words can describe the states that come after total identicality.

However, Babuji never craved the divine gifts that he received so plentifully. Though he never craved these benedictions, his reverence for Lalaji was so total that he completely mastered every condition and stage that Lalaji bestowed upon him. He valued his guru’s efforts to such an extent that he could not allow them to go to waste. Therefore, he worked extremely hard upon himself.

Did Lalaji ever request or instruct Babuji to adopt such an approach of dedication and surrender? Babuji’s attitude toward his guru arose naturally from his own heart. Later, as a Master himself, Babuji’s nature remained such that he could not request personal devotion, dedication, or surrender from anybody. Unfortunately, his abhyasis would often miss the true path as a result, but Babuji could not guide them in this respect. His hands were tied due to his impeccable etiquette and utter humility, which did not allow him to be direct on this point. Rather, he tended to define the goal using abstract and indirect terminology such as “the Centre,” “realisation,” or “complete oneness with God.”

In one of his letters to an abhyasi, Babuji wrote about the importance of constant remembrance, how an abhyasi is supposed to remain in touch with his Master mentally, constantly. Perhaps because he was very shy, Babuji told the abhyasi, “think that I’m remembering you all the time.” Though psychologically it has a different spin, it serves the same purpose. He could never say anything like, “Take me as your goal.” How could he, when in his own heart, he did not even feel that he possessed existence? However, the wording of the Mission prayer is quite clear:

Master, Thou art the real goal of human life. We are yet but slaves of wishes, putting bar to our advancement.

Thou art the only God and power to bring us up to that stage.

These lines did not originate with Babuji, but were a dictation he received from Swami Vivekananda, which he transcribed and brought out under higher orders. Sometimes, people would ask Babuji who this Master is, who is mentioned in the prayer. Babuji’s prompt response was, “It is God who is the true Master.” But if the prayer is addressed to God, then why repeat the sentence, “Thou are the only God and power to bring us up to that stage”? This argument is worth pondering, and each one has to draw their own conclusion.

The prayer’s first line does not indicate what it means to take the Master as one’s goal. What can we conclude from this idea? Does it mean that we should try to merge with him? Should we strive to become identical with him? Such approaches would be a misunderstanding of the prayer’s meaning, and would again send us off-track. To seek merger or identicality is too demanding a request.

Gifting such a state is the Master’s business, rather than the disciple’s. In that case, how could it ever be my goal? To nurture such an idea would only lead to a situation where I would attempt to manipulate my guru’s sentiments in my favour— a true act of self-sabotage.

Furthermore, my desire for the state of merger would prevent my ever attaining it, as it would only strengthen the “I-ness” at the base of this desire. At the same time, we see that Babuji strongly recommended the cultivation of intense craving and longing for the goal. What kind of craving is he speaking about? There are different levels of craving. Craving of the lowest type will not bring us anywhere we want to go, no matter how intense it may be. For instance, the kind of craving that arises out of missing your beloved is quite different than a situation in which you merely crave gifts from your beloved. Just imagine if your beloved was focused on trying to get something out of you all the time!

The finer types of longing do not admit any craving for the physical presence of the Master. In a letter to one of his associates, Babuji writes, “Really speaking, the frame of the Master is not God, but behind is Divinity. So I submitted to that Divinity and not to the physical being.” But then he goes on to say, “If you invite into your view the whole frame of the Master, Divinity will lag behind.” Here, Babuji is not recommending that we seek the physical darshan of the Master, nor was that ever his own approach. Darshan only occurs at an inner level, and meditativeness is the only state in which a meeting with the Master can ever occur.

In this spirit, Babuji adopted his own method of meditation, which Lalaji never prescribed to him (but which he silently admired). He automatically commenced meditation upon Lalaji’s physical frame, with the idea that it was connected to the Ultimate. Babuji would later say that “it was for me alone.” Again, his inclination was not to impose himself upon his abhyasis in any way. It was not in his nature to insert himself personally into anyone’s life. Therefore, he could not be direct when it came to such matters. It would also have been useless for him to be direct, because unless a disciple can see the path for themselves, such guidance will likely be met with resistance, whereas if the disciple can see that truth, there is no need to say it. The most sacred knowledge is always like this. It must come from within, naturally. As the saying goes, no one can teach a monkey to climb. Only abhyas, or practice, can lead us to the correct approach in a natural way, without creating resistance. It does not create resistance because it comes from within us, rather than from any external source. Often, it does not even give us any knowledge with which we can disagree. Rather, it simply creates the right bhava, or attitude, in us. This happens due to our true akhlaq, or character, being progressively brought to light, which our attitude then reflects.

The methods given to  us  by  Babuji—meditation, cleaning, and prayer—are unique  ones.  Though  the  whole  world  talks  about  meditation, almost  all methods fall short of creating a true state of meditation. Some may derive satisfaction from meditating for hours together, days together, and months together. They may pride themselves on how long they can sit, how long they can fast, or how long they can remain in seclusion. However, the truly special meditative states, which are so indescribable, are beyond their access.

By receiving yogic transmission again and again, we are enabled to go into these states almost immediately. This is Babuji’s gift to the world, of which we want to make people aware.

In the state of meditation, we become deeply withdrawn and centred within. We become so focused within ourselves that the resulting absorbency gets reflected in our day-to-day activities, provided we remain careful in maintaining this centeredness. Another term for this constant centeredness is “constant remembrance”— especially when there is gratitude to the one who gifted such a state of absorbency. In this gratitude, we simply melt away.

Now commences our resonance with the great Master. Meditation alone cannot create this. Without cleaning, the impressions and desires would remain in the heart and draw our focus outward, becoming an impenetrable membrane that would prevent us from diving within.

Most  of  us  understand  cleaning  as  a  practice  that  removes  samskaras, or impressions, but what is the result of this removal of samskaras? We are gifted with vacuity, arising out of the removal of samskaras, and start expressing lighter and lighter states as we design our new personality with a veil of nothingness. This newer state is the epitome of “more and more of less and less.” The term “nothingness” can be better understood when we split it into two parts: no- thingness. There is no desire left for any thing. No thing can draw you out of your centred, meditative state. Of course, this will not cause us to abandon worthwhile worldly activities, which we will conduct in a better way.

Just as meditation without cleaning is insufficient, cleaning without meditation will have its own consequences. Without the absorbency created by meditation, the inner vacuum resulting from cleaning would only attract more and more things, meaning impressions which become seeds for future desires. Vacuity can only remain beneficial as long as absorbency is on the personality who is wearing the simple veil of no-thingness; on such a Master who has no more selfish intentions to fulfil at a personal level.

The culmination of this vacuity, or state of nothingness, is the total absence of ‘I,’ where you no longer exist for your own sake. That is saranagati. The closest thing to such a beautiful state of saranagati is surrender. To a beginner in the field of spirituality, the term surrender often causes anxiety, since we associate it with defeat. Saranagati is not defeat. The feeling that I am under the protection of my very dear mother brings only joy. Such is the condition a bhakta enjoys upon reaching the state of saranagati.

Babuji proclaimed, “To die before you die is the way to freedom.” It is nothing to fear. You have not lost anything. In fact, you have received the greatest blessing for a bhakta, which is the guru’s own heart, beyond which there is nothing worth having. Now, both guru and disciple remain in remembrance of one other. The disciple has taken saranagati at the feet of the guru. At the same time, the guru has taken saranagati at the feet of his disciple. It is mutual.

Saranagati must be true. It must be your akhlaq—your real character, your very essence. If it is artificial, then you may find the Master running away from you, because your “saranagati” has ulterior motives. Whether you are chasing liberation or admittance to the central region, it may be better not to approach the guru at all than to go with such desires, unless you are approaching him with prayers for their removal.

Of course, the guru does not wish to deprive us of liberation or of the central region. Rather, he wants us to soar to even greater heights than he has managed to achieve. Yet, all that is good comes from the purity of this relationship, which we should maintain at the cost of any other goal.

Babuji  was  often  compelled  by  peoples’  wishes  for  attainments. With  great ingenuity, he placed a number of people in the central region, who would not have reached there through the normal course. Sadly, the results were impermanent. They could not remain there for long, as they were unable to resonate with the unique subtlety of that dimension. As a result, they fell. When people who were known to have reached the central region started slipping, they brought a bad name to His Highness and to the path. Will Nature forgive such individuals? During Babuji’s times, those who practiced and served unconditionally were a rarity. In his diaries, we find instances where Lalaji remarks upon this:

18th August 1944:

Revered Lalaji: “It is human etiquette to consider oneself as a devotee and Him as the object of devotion. People forget this status, and treat God as an instrument to serve their ends. This is also applicable in the case of deities and guru.”

23rd August 1944:

Revered Lalaji: “Few are those who will be inclined to you, and will have no selfish purpose.”

To practice while harbouring motives for material gains or spiritual progress may be acceptable in the very beginning, but we should take pains to divest ourselves of all such ideas at the very earliest and become true abhyasis. Abhyas simply means practice.

It is, however, different from sadhana, which is to practice with a specific aim in mind, such as liberation, or any other condition or sadhya [accomplishment] or dhyey [goal], that the sadhaka wishes to achieve. Abhyas, as opposed to sadhana, is open-ended. In the spirit of nishkam karma [desireless action], we surrender the results of our practice to the Master’s enlightened judgement. Therefore, it is the state of saranagati that defines us as abhyasis. The Gita’s eternal principle of karma thus applies in the spiritual realm as well. Without saranagati, we are only sadhakas, and the attainment of any state or condition becomes tenuous.

One beautiful aspect of Sahaj Marg is that when I have nothing in my mind or heart to ask for, the resulting vacuum automatically attracts grace. Then he descends and takes us further. The more desireless we become, the more he helps us. Though we have heard again and again that liberation is assured when we transcend the pancha bhutas [five elements] and cross the pind pradesh, liberation is not simply a matter of crossing those five chakras. It is, rather, a matter of becoming vacuumized at each of those chakras. As the chakras become more and more refined through cleaning and through a proper lifestyle, egolessness and contentment must prevail—even while we are on the very first chakra. Can we afford to wait until we reach the ninth or tenth chakra before starting to sublimate our egofulness? That would be like going to a gym and suddenly attempting to lift 100 kilos when you’ve never lifted a weight before in your life. We need to build up incrementally, as much as possible each time. This means that we must start creating this vacuity from our very first day as abhyasis. Egolessness is what truly defines a good condition, no matter what stage of your yatra you are on. A good condition is that in which you are simply receptive and not imposing yourself in any way. It is to be a mere witness, in which we allow His will to take form without any interference from our side.

There is a beautiful story concerning Radhaji and Lord Krishna. Radha is jealous of Lord Krishna’s flute, which he keeps at his lips. One day she tries to break the flute. Lord Krishna says, “Why don’t you have a look inside this flute and tell me what there is to be jealous about?” Radha looks inside and says, “There is no-thing in this flute!” The Lord smiles and tells her that it is for this very reason—the emptiness in this flute—that the melodious music flows. Had there been even a hair inside, it would have twisted the music. Its melody would have been destroyed.

If we become as empty as Lord Krishna’s flute, imagine how melodious our lives will become. Total emptiness is the prerequisite of service and devotion. The flute does not decide the music. It cannot complain that it would rather play a different raga. It is the master who decides the music. It is he that decides which kind of service is required from his instrument.

Can an instrument ever really serve? No flute can play itself. It can offer nothing apart from its availability, which is its receptivity to being played. This availability takes various forms. It does not mean that we do nothing and only wait for the guru to personally come and instruct us. Instead, it means that we remain open, empty, and receptive to the subtle inspirations that descend into our hearts. These are our instructions, which may occasionally come via the guru, personally. At other times, hints and signs appear around us. Mostly, they emerge from within. In all cases, it is the heart that recognizes the Master’s signature in these signs, hints, and inspirations, whether they come from within or without. Our only job is to create a state of nothingness within ourselves. After that, whether he utilizes us or not is his business. Whether he carries us further or not is his business. To my heart, the highest goal is for the Master to be happy with me. That is the end of everything.

The Master does not need to know your name, your face, or even your condition in order to be happy with you. If he did, then this system would not be an efficient one. You may travel from Manhattan to Brooklyn to give sittings one day, and automatically, his grace and transmission start to descend. He may not consciously know that you are doing good work in that moment. The thought of you may not cross his mind. Yet, he is happy with you and the change in your condition is the proof of it. Anonymity does not only imply that we do not show off to our peers. To a greater extent, it means that we have no need to show off to Master. We have no wish to impress him. To be contented with anonymity is a sign of faith which comes when we have nothing to prove for the sake of gaining his approbation or reward.

The paradox of the goal is both highlighted and resolved in our Mission prayer, depending on our understanding of and attitude toward this prayer. The prayer contains infinities, but one way of looking at it is that in one stroke, these first two lines show us what our goal is, but also that it is our very wish for that goal that puts bar to our advancement, or to the achievement of that goal:

Master, Thou art the real goal of human life. We are yet but slaves of wishes, putting bar to our advancement.

Now faced with a paradox, the third line rescues us:

Thou art the only God and power to bring us up to That stage.

What does this line mean? Perhaps it tells us to forget about achievement, because there is only one main player in this game.

Of what use is a goal to a grateful heart who is not trying to achieve anything?  

Accepting this in our hearts, there remains only gratitude.

In summary, when we join this system of meditation, at times accidentally or we start with different aims, or sometimes no aim at all. As we meditate more and more, we start falling in love with the various states that we come across. We start enjoying them and appreciating them and begin craving for higher states. After some point, this also bids farewell. Most of us start moving in the higher realms without conscious awareness, oblivious to what is happening. Ultimately, like a water drop falling in the ocean, where there is no drop left to claim “I have become the ocean,” an abhyasi finally arrives Home—a home without any walls. The paradox is transcended.

When we describe a water drop falling in the ocean, we are able to provide an explanation of merger, but the stages lying ahead related to identicality are very difficult to convey. No seeker can ably describe such a state of identicality; that defies logic. Only the guru will have to say such a thing. On 22nd July, 1944, Revered Lalaji dictated, “If Ram Chandra's nerves and veins were to be opened up, and the one who performs the operation has eyes endowed with vision, he will find my whole power manifest in him.” Let us offer our prayer to the Great Master that we may soon arrive at such a stage in our lives.

With love and respect, Kamlesh Patel

Kanha Shantivanam, 30 April 2019

On the occasion of 120th  birth anniversary of Pujya Shri Ram Chandraji of Shahjahanpur.