Bạn thân mến,
Để trưởng thành phải biết buông bỏ
Chúng ta thấy sự thật khi nhìn vào một hạt giống. Hạt giống chứa đựng tất cả những gì tạo nên cái cây: rễ, thân, cành, lá và hoa. Nhưng hạt giống phải vỡ lớp vỏ để trở thành cái mà nó thực sự là. Nó phải trút bỏ lớp vỏ bảo vệ. Sự sống chỉ thực sự bắt đầu khi bạn buông bỏ.
Cây cối biết điều này. Nó không níu giữ những chiếc lá khi
mùa thu tới. Nó để chúng nhẹ nhàng lìa cành, nhường chỗ cho mầm sống mới. Nó biết
điều mà chúng ta thường hay quên, rằng nắm giữ quá chặt sẽ làm tắc nghẽn dòng
chảy của sự sống.
Trái tim của người mẹ cũng biết điều này. Hai trái tim cùng chung
nhịp đập suốt chín tháng. Và giây phút con chào đời, là hành động buông bỏ yêu
thương nhất. Mẹ buông sinh linh vốn là một phần của chính mình, không phải vì mẹ
không còn yêu thương, mà vì mẹ yêu thương rất nhiều. Từ một, bây giờ thành hai,
và mỗi người có thể yêu thương mãi mãi.
Vòng tròn tình yêu
Ba sự thật đơn giản tạo nên một vòng tròn bất tận:
Để trưởng thành phải biết buông bỏ.
Tình yêu bộc lộ qua sự trưởng thành.
Yêu là buông kiểm soát.
Điều này dẫn đến điều kia, tựa như hơi thở: Hít vào, thở ra,
rồi lại hít vào. Đây chính là vũ điệu của cuộc sống.
Chúng ta thể hiện tình yêu trong sự sáng tạo, như một ca
khúc, một bức họa, hay một mối quan hệ. Thôi thúc sáng tạo đến từ nhu cầu biểu
lộ và sẻ chia của tình yêu. Tình yêu biểu hiện qua nhiều cách, ngay cả trong Vụ
Nổ Lớn (Big Bang).
Tình yêu làm vạn vật sinh sôi. Chariji thường nói, “Tình yêu
là động lực của thế giới”.
Sự nghịch lý
Đây là một nghịch lý lớn: Bạn phải buông một người để yêu
thương họ thực sự. Thoạt đầu, điều này dường như là không thể thực hiện được.
Làm sao chúng ta có thể vừa yêu thương vừa buông bỏ?
Nhưng hãy nghĩ về điều này: Nếu lớp áo bảo vệ nụ hồng không tách
ra, liệu đóa hoa có thể bung nở? Liệu con bướm có thể chui ra nếu cái kén không
chịu nhả những sợi tơ của nó? Liệu những trái tim có thể giao hòa nếu chúng phải
đáp ứng những tiêu chuẩn nhất định?
Tình yêu chân chính không mong cầu, đòi hỏi, hay trói buộc. Nó giải phóng. Buông bỏ thực sự không phải là thờ ơ mà là yêu mãnh liệt đến mức giải phóng thay vì chiếm hữu bạn.
Chúng ta thường nhầm lẫn tình yêu với sự dính mắc. Nhưng sự dính
mắc là chiếc áo của tình yêu được dệt nên từ nỗi sợ hãi. Nó dựng nên những chiếc
lồng và cho đó là sự quan tâm. Nó khiến con người ta lệ thuộc và cho đó là sự dâng
hiến.
Cây cối khôn ngoan hơn. Nó biết ngọn gió sẽ cuốn đi hương
thơm của mình. Nó biết trái ngọt rồi sẽ lìa cành. Nhưng nó không kháng cự. Nó vẫn
tiếp tục vươn cao. Bản tính của nó là tăng trưởng, trao đi tự do, và làm cho sự
sống sinh sôi.
Thách thức của con người
Chúng ta có thể tự do lựa chọn và nhận thức về bản thân. Tuy
nhiên, bản ngã khiến chúng ta có cảm giác về “cái tôi” và “cái của tôi,” điều
đó khiến chúng ta bám chấp vào mọi thứ và nhận diện bản thân mình với chúng. Thiếu
đức tin thôi thúc chúng ta tích trữ để phòng bị cho tương lai.
Những sợi dây ràng buộc này đứt khi chúng ta thiền và trở
nên nhận thức hơn về suy nghĩ và cảm xúc của mình. Chúng ta học cách phân biệt
giữa cái thật và cái giả, cái vĩnh cửu và cái phù du. Chúng ta bắt đầu
nhìn vượt ra ngoài cái tôi nhỏ bé của mình và hướng vào cái vô tận.
Sự chuyển hóa này, tự nó, là một hành động của tình yêu.
Từ cuộc đời của Lalaji
Lalaji Maharaj, Adiguru (Thầy Tổ) của chúng ta, là minh chứng
tuyệt vời nhất về tình yêu vô chấp. Chẳng hạn, khi Ngài nhận được tin con gái qua
đời trong lúc dẫn thiền, Ngài lặng yên, những giọt nước mắt bắt đầu lăn trên
má.
Một người trông vẻ thánh thiện hỏi, “Làm sao một vị thánh lại
có thể rơi lệ?” Ngài khóc, vì Ngài từ bi.
Lalaji ngồi im lặng một lát, rồi nhặt vài chiếc lá khô và vò
nát. Chúng tạo ra tiếng lạo xạo. Ngài nói, “Ngay cả chiếc lá khô chết khi bị vò
nát cũng phát ra tiếng động,” và “Tôi là một con người đích thực. Khi những phần
gắn liền nhau bị tách rời, âm thanh phát ra là điều bình thường.”
Ngài tiếp tục, “Một cách tự nhiên, con người cảm thấy yêu
thương, quan tâm, và quyến luyến, cho dù họ đã giải thoát hay chưa.” Chúng ta đang
tiến lên từ tính con đến nhân tính đến thần tính. Khi tiến hóa, chúng ta trở
nên một với những thực tế của tạo hóa, thay vì xa cách chúng.
Đây là yêu thương không bám chấp: Cảm nhận sâu sắc trong khi
buông bỏ.
Con đường sai
Chúng ta cần phải cẩn trọng với sự không bám chấp mà thiếu vắng
tình yêu. Đó là sự lạnh lùng, xa cách, và không mang lại lợi lạc tâm linh. Nó giống
như một người tu hạnh độc thân và không thể gần gũi bất kỳ ai. Sự xa lánh này đến
từ sự khô cằn cảm xúc, chứ không phải từ sự khôn ngoan.
Sự vô chấp hoàn toàn đến từ tình yêu, nó mạnh mẽ đến mức không
màng được mất. Nó tham gia trọn vẹn mà không lệ thuộc về cảm xúc. Nó tạo ra sự
gần gũi mà không dính mắc và sự kết nối mà không ràng buộc.
Làm sao chúng ta có thể hiểu được khoảng cách yêu thương
này? Chỉ có một câu trả lời: Bằng hiểu biết và thực hành.
Hãy bắt đầu từ những điều nhỏ nhoi. Hãy cầm một đồ vật quý báu,
như đồ trang sức hay một tấm ảnh. Hãy biết ơn nó. Hãy nhận biết sự lo lắng xuất
hiện khi đánh mất nó. Bây giờ, hãy chủ động buông sự nắm giữ. Thay vì nắm chặt,
hãy để nó trong lòng bàn tay rộng mở. Hãy nhận biết sự khác nhau giữa quý trọng
và sở hữu.
Bây giờ, đến với các mối quan hệ. Hãy quan sát khi nào bạn níu
giữ quá chặt vì lo sợ, cần thiết, hay kỳ vọng. Hãy học cách chúc phúc cho tự do
của người khác. Không phải là xa lánh hay trốn chạy, mà là yêu thương vô điều
kiện. Hãy xem sự tự do khiến cho những mối quan hệ chân chính trở nên mạnh mẽ hơn thay
vì nhạt nhòa đi như thế nào.
Cuối cùng, hãy áp dụng điều này với bản thân. Hãy quan sát
cách bạn bám chấp vào danh tính, những câu chuyện, hay thậm chí những vết
thương lòng. Hãy tập buông bỏ những phiên bản cũ của mình. Bạn buông bỏ những điều
không còn giúp ích cho mình nữa, không phải vì bạn ghét bỏ bản thân, mà bởi vì
bạn yêu thương chính mình.
Bài học từ lòng nhân ái của Thiên nhiên
Nếu bạn đứng bên một dòng sông đủ lâu, nó sẽ dạy cho bạn mọi điều.
Hãy quan sát dòng nước chảy. Nó chẳng bao giờ bám vào những tảng đá mình chảy
qua hay những bờ bãi mình bồi đắp. Dòng sông hiến dâng trọn vẹn cho từng khoảnh
khắc, nhưng bản thân nó vẫn nguyên vẹn. Nó tìm thấy ngôi nhà biển cả bằng việc
không ngừng cho đi chính mình.
Những bài học của thiên nhiên còn thâm thúy hơn. Hãy nghĩ về
điều này: Cây cam không đòi hỏi nước cam mỗi sáng để đổi lấy những trái cam của
nó. Cây xoài chưa từng đòi hỏi nước xoài như một sự trả ơn. Những loài cây này
biến những thứ giản dị nhất thành những tặng phẩm ngọt ngào nhất. Chúng chỉ tiêu
thụ mùn thải, nước, và ánh sáng mặt trời.
Con bò không đòi hỏi bất cứ gì, kể cả sữa, để đổi lấy dòng sữa
nó trao tặng cho chúng ta. Nó chỉ ăn cỏ! Vậy mà một số người lại ăn thịt con
bò, biến dạ dày của mình thành nấm mồ của những sinh linh đã phục vụ mình một cách
vô vị kỷ.
Chúng ta học được gì từ điều này? Mặc dù được hưởng thụ những
điều tốt đẹp nhất nhưng chúng ta đã cho đi những gì? Câu hỏi này đã khiến những
người bạn đồng hành của tôi nhiều lần phải dừng lại và suy ngẫm.
Tôi luôn cho rằng tình yêu dành cho Trật tự Thiêng liêng là thứ
duy nhất có thể thỏa mãn ba nhu cầu: Trưởng thành, yêu thương, và trao đi tự
do. Thiên nhiên được xây dựng trên tình yêu, không đòi hỏi điều gì mà hiến dâng
tất cả. Đây là cảnh giới cao nhất của yêu thương không bám chấp.
Đây là thông điệp thầm lặng của thiên nhiên về tình yêu vô
chấp, một điều căn bản đến mức thường bị chúng ta xem nhẹ.
Đám mây gom nước, nặng trĩu, và rồi giải phóng tất cả. Liệu đám
mây có nhỏ đi? Không. Nó biến đổi, trở nên nhẹ nhàng hơn, và tiếp tục trôi trên
bầu trời. Cơn mưa hóa thành sông suối, nuôi dưỡng mầm sống, rồi lại bốc hơi để kết
thành mây.
Hơi thở của bạn cũng dạy điều này. Khi thở ra, bạn buông bỏ;
khi hít vào, bạn đón nhận. Nếu bạn cố nín thở lâu, chính sự sống sẽ lên tiếng. Cơ
thể biết điều mà tâm trí đôi khi lãng quên: nắm giữ và buông bỏ là hai nhịp của
vũ điệu cuộc sống.
Chân ngôn thứ Tư: Con đường Tự nhiên là đơn giản
“Hãy đơn giản cuộc sống để giống như Thiên nhiên.” – Babuji.
Hiện thực hóa được nguyên tắc này trong cuộc sống là cách tiến
hóa nhanh nhất.
Thiên nhiên vốn giản đơn. Sự đơn giản là điều đã tồn tại
trong Cái Tuyệt đối nhưng chưa hoàn toàn thành hình. Nó chính là sinh lực của Thiên
nhiên, nơi mọi hoạt động khởi phát, nơi thực sự là Nguồn gốc. Cách duy nhất để
đạt được sự đơn giản trong cuộc sống là loại bỏ tất cả những phức tạp.
Nhưng chúng ta đã làm cho điều đơn giản này trở nên phức tạp.
Chúng ta tạo ra mạng lưới những suy nghĩ, ham muốn và hành động đi ngược dòng
chảy của Thiên nhiên. Một người khuyên đi dạo ngoài trời, người khác lại dặn coi
chừng kẻo bị nhiễm lạnh. Người này khuyên hãy kiếm tiền, trong khi người kia lại
khuyên hãy đi một con đường khác. Babuji gọi những thứ chúng ta tạo ra là “một
mớ hỗn độn” của những khuynh hướng đối nghịch.
Cây cam không bận tâm về những vấn đề này. Nó không nghĩ xem
có nên cho trái hay không. Con bò không nghĩ xem có nên cho sữa hay không.
Chúng tồn tại trong sự đơn giản tuyệt đối, như chính Thiên nhiên.
Chúng ta cần “lấy lại sức mạnh tiềm tàng vốn là tinh túy của
Thiên nhiên” bằng việc phá vỡ mạng lưới do chính mình tạo ra. Nếu muốn noi
gương Thiên nhiên, chúng ta cần phải liên tục uốn nắn hành động, loại bỏ những việc
làm không cần thiết, và phá vỡ những mạng lưới của mình để đạt được trạng thái
thuần khiết nhất.
Đây chính là yêu thương không bám chấp trong hành động. Không
phải là thực hành thêm các phương pháp tâm linh mà là loại bỏ những thứ không cần
thiết. Chúng ta cần học cách buông bỏ những mạng lưới mình đã dệt nên, giống
như cây trút lá vào mùa thu. Chúng ta cần trở về với lối sống đơn giản, hòa hợp
với thiên nhiên. Hãy suy ngẫm về khía cạnh “sự cần thiết” của tất cả những gì
chúng ta đang đắm chìm.
Sự thật Tối hậu
Đây chính là mấu chốt của vấn đề. Cây cam biến đất, nước và
ánh sáng mặt trời thành vị ngọt mà không đòi hỏi sự đền đáp. Con bò ăn cỏ và biến cỏ thành dòng sữa, mà không mong đợi sự nhận lại. Chúng chính là Trật tự Thiêng
liêng, là sự dâng hiến vô tư.
Chúng ta, những người hưởng thụ những điều tốt đẹp nhất, lại
thường quên mất quy luật cơ bản này. Chúng ta nhận vị ngọt của trái cam, dòng sữa
từ con bò, và sự trù phú của Đất Mẹ, nhưng chúng ta đã đáp lại những gì? Câu hỏi
này nên khiến chúng ta cảm thấy mình nhỏ bé và nhắc nhở chúng ta về mục đích thực
sự của mình.
Vấn đề lớn tự được hóa giải: Khi buông bỏ chúng ta nhận được
nhiều hơn. Chúng ta càng trao đi tự do, mối quan hệ càng trở nên bền chặt. Chúng
ta trưởng thành khi buông bỏ.
Ở đây không có toan tính hay thủ đoạn nào. Đây là cách tình
yêu vận hành và trật tự thiêng liêng hoạt động. Tình yêu không phải là một hệ đóng
kín mà là dòng chảy rộng mở. Nó luân lưu như không khí, nước và ánh sáng, luôn
quay trở về và không ngừng biến đổi.
Khi thuận theo Trật tự Thiêng liêng, cho đi mà không mong nhận
lại, chúng ta nhận ra rằng yêu thương vô điều kiện không phải là điều chúng ta
làm mà chính là tự tính của chúng ta.
Sự thừa nhận
Tóm lại, đừng biến yêu thương không bám chấp thành một thực
hành mà chỉ cần nhận ra rằng chúng ta vốn luôn yêu thương vô điều kiện. Chúng
ta không phải là những sinh linh riêng biệt đang cố gắng rời xa nhau. Sự sống
không ngừng biến đổi, buông bỏ, và yêu thương để hóa thành những hình thái mới.
Vũ trụ yêu thương để bạn hiện hữu trong từng nhịp thở. Bạn hòa
điệu với dòng chảy cuộc sống khi bạn biết buông một đứa trẻ, một giấc mơ, hay một
khoảnh khắc.
Dòng sông biết nó sẽ trở về với biển cả. Đám mây biết nó sẽ đổ
mưa, tan đi, rồi lại hợp về. Hạt mầm biết nó phải vỡ ra để vươn cao. Tận đáy lòng,
chúng ta cũng biết rằng, yêu thương là buông bỏ, và sự buông bỏ trong tình yêu là
trở thành chính tình yêu.
Khi chúng ta đạt đến cảnh giới của sự đơn giản này, “tất cả
các giác quan được hòa nhập trở nên giống với cái còn lại sau khi những dấu
ấn quá khứ tan biến.” Chỉ khi đó chúng ta mới có thể nói rằng mình đã hòa nhập với
Đấng Thiêng liêng và sống trong sự hòa hợp hoàn hảo với trật tự đơn giản, yêu
thương và hiến dâng của Thiên nhiên.
Lời mời gọi
Xin đừng bám chấp vào những lời này. Hãy để chúng hoàn thành
công việc của mình, rồi buông bỏ chúng. Chúng không phải là những điều để ghi nhớ
mà những lời mời để hòa mình vào dòng chảy.
Nếu bạn sợ buông bỏ, hãy nhớ rằng buông bỏ mang lại sự sống
mới, chứ không phải mất mát. Mỗi buổi bình minh là minh chứng rằng sự kết
thúc dẫn đến một khởi đầu mới. Mỗi nhịp thở là minh chứng rằng buông bỏ tạo
không gian cho sự đón nhận.
Hãy yêu thương với bàn tay rộng mở. Không phải vì điều đó
là tâm linh hay khôn ngoan, mà bởi vì đó là cách duy nhất mà tình yêu vận hành.
Nắm chặt chỉ giữ được vật. Cả vũ trụ nằm trong bàn tay rộng mở. Điều mà dòng
sông dạy, đám mây cho thấy, và trái tim của mọi người mẹ đều biết, đó là yêu thương
là buông bỏ, và trong sự buông bỏ, chúng ta trở thành chính tình yêu mà mình tìm kiếm.
Đây chính là bài học. Dễ dàng. Kết thúc. Vĩnh viễn.
Yêu thương và trân trọng,
Kamlesh
Nhân kỷ niệm lần thứ 98 ngày sinh của
Pujya Shri Chariji
Maharaj
Kanha Shanti Vanam, ngày 24 tháng 7 năm 2025
Nguồn: https://cdn-prod-static.heartfulness.org/July2025_Bhandara_Message_English_456fb74c6b.pdf