Tôi muốn mở đầu bằng một câu hỏi mà có thể khiến một số người trong các bạn ở đây cảm thấy có phần khó chịu. Có bao nhiêu bạn đã kiểm tra điện thoại trong một buổi thiền? Hay trong một buổi pháp thoại? Thậm chí trong lúc cầu nguyện?
Nhưng đây chính là điều trớ trêu – chúng ta chưa bao
giờ có nhiều phương tiện giúp chú ý như hiện nay, nhưng cũng chưa bao giờ dễ xao
nhãng như thế. Chẳng hạn như, chúng ta có ứng dụng thiền trên điện thoại nhưng chính
điều đó [các ứng dụng khác] lại làm gián đoạn buổi thiền. Chúng ta có những
podcast tâm linh nhưng lại nghe trong khi làm nhiều việc khác. Chúng ta tìm kiếm
sự hiện diện của Thượng đế trong khi lại sống thiếu tỉnh thức.
Hôm nay, tôi muốn chia sẻ với bạn một chân lý vượt thời
gian, vượt lên tình trạng nan giải hiện nay. Đó là chân lý mà các bậc hiền triết
xưa đã thấu triệt, được khoa học thần kinh ngày nay xác nhận, và chân lý đó có
thể chuyển hóa lối sống của chúng ta trong
từng khoảnh khắc. Chân lý đó là:
Bạn chú ý đến thứ gì, bạn sẽ trở thành thứ đó. Thứ gì bị bạn chối từ, sẽ không bao giờ tác động được đến bạn.
Nhưng tôi phải chia sẻ thêm với bạn một điều nữa. Chỉ chú
ý thuần túy – nếu thiếu vắng ý định đúng đắn và thái độ cao thượng – sẽ giống
như một con tàu không có bánh lái, không có cánh buồm. Bạn có thể có một động
cơ nhiều mã lực, nhưng nếu không có hướng đi và hoàn cảnh thích hợp, bạn sẽ bị quẩn
quanh.
Đó là lý do vì sao các bậc cổ đức không chỉ nói về sự
chú ý, mà các ngài còn nói về bộ ba: Ý định, Sự chú ý và Thái độ.
Ý định cho chúng ta hướng đi – để trả lời câu hỏi “tại sao.”
Sự chú ý cho chúng ta sự tập trung – để trả lời câu hỏi “cái gì.”
Và thái độ cho chúng ta phẩm tính – để trả lời câu hỏi “như thế nào.”
Hãy hình dung như thế này. Hãy tưởng tượng bạn đang học
nấu ăn. Ý định của bạn là chăm sóc gia đình. Sự chú ý của bạn đặt vào công thức,
nguyên liệu, cách làm. Nhưng thái độ của bạn – bạn nấu với tình yêu hay sự khó
chịu, với sự chú ý hay lơ đễnh – chính điều đó sẽ quyết định bạn đang nấu ăn đơn
thuần hay đang tạo ra prasad (vật phẩm dâng lên thần linh).
Các bậc hiền triết xưa đã nhận ra một điều thâm thúy.
Các ngài đã thấy rằng mỗi người có một tính cách riêng, lối đi riêng để đến với
chân lý. Vì thế, các ngài đã chỉ ra ba con đường chính, ba cánh cửa cùng dẫn đến
một đích. Không phải vì sự thật bị phân mảnh, mà vì mỗi chúng ta khác nhau. Ba
con đường đó là:
Karma Yoga – con đường hành động, dành cho những ai hỏi “Tôi nên LÀM gì?”
Jnana Yoga – con đường trí tuệ, dành cho những ai hỏi “Tôi nên BIẾT gì?”
Bhakti Yoga – con đường tình yêu, dành cho những ai hỏi “Tôi nên YÊU ai?”
Để tôi kể cho bạn nghe một câu chuyện thú vị minh họa cho
điều này.
Ngày xưa, có một nhạc sư tài ba nhận ba học trò vào
cùng một ngày. Mỗi học trò đều đến với khát khao học hỏi, nhưng mỗi người lại
có tính cách khác nhau.
Người học trò đầu tiên là một Karma Yogi
thiên bẩm. Ngay từ ngày đầu tiên, anh đã luyện tập mỗi ngày tám
tiếng. Những ngón tay anh lướt trên dây đàn với sự chính xác tuyệt đối. Anh có
ý định rõ ràng – thành thạo kỹ thuật. Anh dành sự chú ý cao độ cho kỹ thuật, tiết
tấu và kỷ luật. Nhưng thái độ của anh thì sao? Anh đầy tham vọng: “Mình phải trở
thành một danh cầm vĩ đại nhất. Mình phải nổi trội hơn những người khác.”
Sau một năm, tiếng đàn của anh hoàn hảo về kỹ thuật. Chuẩn
xác từng nốt nhạc. Đúng từng nhịp điệu. Nhưng khi anh chơi đàn, người ta gật gù
tán thưởng và nói: “Nhạc đúng quá.” Nhưng không ai xúc động. Không ai nhảy múa.
Nhạc của anh là thứ âm nhạc vô hồn.
Người học trò thứ hai là một Jnana Yogi.
Cô dành hàng giờ nghiên cứu nhạc lý – toán học hòa âm, vật lý âm học, triết lý
đằng sau mỗi giai điệu (raga). Cô chú ý phân tích và mổ xẻ từng khía cạnh. Cô
có thể giải thích cho bạn biết tại sao những sự kết hợp nhất định lại tạo ra những
cảm xúc cụ thể. Thái độ của cô thuần là lý trí: “Mình phải hiểu âm nhạc một
cách cặn kẽ.”
Sau một năm, cô có thể thuyết giảng tuyệt vời về âm nhạc.
Cô hiểu rõ mọi sắc thái. Nhưng tiếng đàn của cô giống như một bài luận âm nhạc.
Chuẩn xác, đúng, gợi suy tư – nhưng lạnh như băng.
Người học trò thứ ba là một Bhakti Yogi.
Chỉ cần chỉnh dây đàn thôi cũng khiến anh rưng lệ, ngập tràn trong tình yêu
dành cho thầy và tinh túy âm nhạc thiêng liêng. Sự chú ý của anh dào dạt trong
trái tim. Mỗi nốt nhạc là một sự hiến dâng. Nhưng thái độ của anh thuần cảm
xúc: “Mình cảm thấy thật xúc động, mình như bị nhấn chìm trong cảm xúc.”
Sau một năm, âm nhạc của anh có thể làm lay động lòng người
nhưng lang thang vô định, giống như một dòng sông vào mùa lũ – cuồn cuộn nhưng
vỡ bờ, sức tàn phá của nó cũng nhiều như khả năng nuôi dưỡng.
Vị thầy quan sát cả ba học trò với cái nhìn xuyên thấu.
Một ngày nọ, ông gọi cả ba lại và bảo.
“Mỗi con đã tinh thông một phương diện của âm nhạc. Nhưng
âm nhạc, cũng như cuộc sống, có ba phương diện cần phải hòa làm một. Con, ông chỉ
người thứ nhất, “con đã đạt đến sự hoàn hảo trong hành động nhưng lại thiếu vắng
tình yêu và sự thấu hiểu. Tiếng đàn của con như một cái xác không hồn. Con, ông
chỉ người thứ hai, “con đã tích lũy được kiến thức nhưng lại thiếu khả năng biểu
cảm. Tiếng đàn của con là lý trí không có trái tim. Còn con, ông chỉ người thứ
ba, “con đã nuôi dưỡng tình yêu nhưng lại thiếu kỷ luật và trí tuệ. Tiếng đàn của
con là cảm xúc không có điểm tựa.”
Rồi vị thầy làm một việc không ai ngờ tới. Ông bảo họ
dạy cho nhau.
Người Karma Yogi cần học tình yêu từ người Bhakti Yogi và sự hiểu biết từ người Jnana Yogi.
Người Jnana Yogi cần học kỷ luật từ người Karma Yogi và yêu bằng cả trái tim từ người Bhakti Yogi.
Người Bhakti Yogi cần phải tạo nền tảng cho tình yêu bằng việc thực hành hàng ngày và hiểu về triết lý.
Một năm sau, khi mỗi người biểu diễn, điều kỳ diệu đã
xảy ra. Tiếng đàn của họ không còn chỉ chuẩn xác về kỹ thuật, sâu sắc về trí tuệ,
hay lay động về cảm xúc mà là cả ba. Nó trở nên sống động. Người ta không chỉ lắng
nghe – mà họ còn được chuyển hóa.
Vị thầy mỉm cười và nói: “Bây giờ thì các con đã hiểu.
Làm, Biết, và Yêu thương – không phải là ba thứ khác nhau. Chúng là ba dây của
một cây đàn. Chỉ gảy một dây, con có một nốt nhạc. Hòa điệu cả ba dây, con có
âm nhạc.”
Để tôi chia sẻ một câu chuyện khác còn sâu sắc hơn nữa.
Một đại danh cầm nọ mới nhận một học trò đến từ một làng
quê hẻo lánh. Chàng trai trẻ đã bán hết tài sản để được theo học thầy. Anh đến
với những kỳ vọng lớn lao. Nhưng trong tháng đầu tiên, thầy không hề chỉ dạy cho
anh điều gì. Ông chỉ cho anh ngồi ở góc phòng khi ông chơi đàn.
Ngày qua ngày, người học trò ngồi đó. Và bên trong
anh, ba giọng nói bắt đầu tranh đấu:
Tiếng nói của Karma đòi hỏi: “Khi nào mình mới được chơi đàn? Mình phải LÀM gì đó! Mình đến đây không phải để ngồi không. Ngón tay mình ngứa ngáy muốn chơi đàn!”
Tiếng nói của Jnana chất vấn: “Lý thuyết đằng sau sự im lặng này là gì? Khái niệm nào mình nên nắm bắt? Chắc hẳn phải có một tri thức ẩn giấu nào đó mà mình phải tìm ra.”
Tiếng nói của Bhakti thì thầm: “Có lẽ... có lẽ chỉ cần ngồi trong sự hiện diện của thầy tự nó đã là lời dạy. Có lẽ mình chẳng cần gì hơn thế.”
Những giọng nói này giằng xé anh suốt nhiều tuần liền.
Có những ngày, giọng nói Karma áp đảo, và anh ngồi với nỗi thất vọng tràn trề,
cơ thể anh căng như dây đàn vì thôi thúc phải hành động. Những ngày khác, giọng
nói Jnana chiếm ưu thế, và anh ngồi phân tích từng âm thanh trong tiếng đàn của
thầy, cố gắng rút ra một công thức bí truyền nào đó. Và có khi, giọng nói
Bhakti thắng thế, anh ngồi yên lặng trong tình yêu ngập tràn, nhưng không có sự
sáng tỏ và mục đích.
Rồi một buổi sáng, có một sự chuyển biến. Khi anh ngồi,
cả ba tiếng nói bỗng nhiên hòa quyện. Anh thấy mình đang chủ động lắng nghe –
đó là Karma, hành động của sự hiện diện trọn vẹn. Anh bắt đầu hiểu ra sự chỉ dạy
trong im lặng – đó là Jnana, trí tuệ đến không phải qua ngôn từ mà qua sự hiện
hữu. Và anh nuôi dưỡng tình yêu đối với quá trình – đó là Bhakti, niềm tin cho
phép lời dạy khai mở.
Vị thầy không ngoảnh mặt lại, nói: “Bây giờ con đã sẵn
sàng.”
“Sẵn sàng về điều gì, thưa thầy?”
“Sẵn sàng để học rằng trong âm nhạc chân chính, cũng
như trong tâm linh chân chính, làm, biết, và yêu thương không phải là những bước
kế tiếp. Chúng diễn ra đồng thời. Khi con nâng nhạc cụ lên, con phải hành động
bằng đôi tay, hiểu biết bằng khối óc, và dâng hiến bằng cả trái tim – tất cả
trong cùng một thời điểm. Đây là lý do vì sao trước tiên con phải học cách ngồi
để cả ba phẩm tính này sống động trong con.”
Bây giờ, bạn có thể tự hỏi – đây là những câu chuyện hay,
nhưng còn đối với cuộc sống hàng ngày thì sao? Còn người công nhân làm tăng ca,
cho rằng thêm thời gian đồng nghĩa với tăng năng suất? Và chúng ta, kiểm tra
email trong bữa tối gia đình, lướt mạng xã hội trong khi đang họp?
Đây chính là lúc lời dạy trở nên vô cùng thực tế. Bạn
thấy đó, khi chúng ta làm việc không chú tâm, giống như người công nhân nghĩ rằng
làm tăng ca sẽ tạo thêm giá trị. Nhưng đây là hành động thiếu sự hiểu biết và
tình yêu – mà các bậc cổ đức gọi là shrama (công việc lao nhọc thuần túy). Ý định
có thể là hoàn thành nhiệm vụ, nhưng nếu không có sự hiểu biết về mục đích sâu
xa hơn của công việc hay thái độ hiến dâng, kết quả sẽ chỉ là cơ khí, vô hồn.
Để tôi diễn tả điều này một cách cụ thể. Khi bạn kiểm
tra điện thoại trong lúc thiền, bạn đang phạm lỗi lầm trên ba phương diện:
Từ góc độ Karma, bạn giống như một đầu bếp liên tục rời khỏi bếp. Món ăn hoặc sẽ bị cháy hoặc vẫn còn sống. Không có hành động thiêng liêng nào có thể được tạo ra khi nó liên tục bị ngắt quãng.
Từ góc độ Jnana, bạn đang nhầm lẫn giữa cái vĩnh cửu với cái phù du. Bạn cho rằng bất kỳ tin nhắn nào đến cũng thật hơn, quan trọng hơn ý thức mà bạn đang thiền để khám phá. Điều đó thể hiện một sự nhầm lẫn căn bản về giá trị cốt lõi.
Từ góc độ Bhakti, và điều này có lẽ là đau đớn nhất – nó giống như ngoảnh mặt đi với người yêu để xem người vừa đến có hấp dẫn hơn không. Nó cho thấy tình yêu của chúng ta dành cho Đấng Thiêng liêng là có điều kiện, dễ bị phân tâm. Chúng ta chưa phải là những kẻ điên dại vì yêu, một hành giả Bhakti chân chính chỉ nhìn thấy Người Yêu mình ở khắp mọi nơi.
Có một lời dạy rất mạnh mẽ trong truyền thống
Heartfulness, của Babuji: “Thà ở nhà mà tưởng nhớ đến Master còn hơn là ở bên
Ngài mà nghĩ về chuyện nhà cửa và công việc.” Hãy lắng nghe mỗi con đường hiểu
về câu nói này như thế nào:
Karma Yogi nói: “Có mặt về thể xác mà thiếu vắng tinh thần là hành động vô ích. Tựa như một cung thủ tay giương cung lên nhưng tâm trí lại để đi nơi khác. Thà thực hiện trọn vẹn hành động tưởng nhớ còn hơn là thực hiện hành động hiện diện một cách hời hợt.”
Jnana Yogi nói: “Hiện diện đích thực không phải là về thể xác mà là ý thức. Không gian và thời gian chỉ là maya (ảo tưởng). Ý thức là thực tại duy nhất. Người hiểu điều này sẽ thấy Master ở khắp mọi nơi.”
Bhakti Yogi nói: “Trái tim không biết đến khoảng cách. Đôi khi, sự xa cách người yêu lại làm cho tình yêu thêm sâu đậm, biến sự vắng mặt thành sự hiện diện mãnh liệt. Các nàng Gopi thấy Krishna hiện diện trong sự xa cách trọn vẹn hơn là trong sự sum vầy.”
Bạn thấy không? Mỗi con đường trao cho chúng ta một mẩu sự thật. Cùng nhau, chúng trao cho chúng ta toàn bộ sự thật.
Bây giờ, tôi đã hứa sẽ chia sẻ với các bạn về trí tuệ thực
tiễn, không chỉ là lý thuyết. Hãy để tôi chia sẻ cách bộ ba này biến đổi cuộc sống
hàng ngày của bạn như thế nào. Có một nguyên tắc rất hay: “Bạn chú ý vào thứ
gì, bạn sẽ nhận được thứ đó.” Nhưng nó hoạt động khác nhau đối với mỗi con đường:
Từ góc độ Karma Yoga:
“Gieo gì gặt nấy.” Sự chú ý của bạn là hạt giống. Chú ý liên tục là gieo hạt.
Những biểu hiện trong cuộc sống của bạn là vụ mùa. Nhưng phẩm tính của sự chú ý
– sattvic (thanh tịnh), rajasic (xao động), hay tamasic (trì trệ) – sẽ quyết định
chất lượng của thành quả.
Từ góc độ Jnana Yoga:
“Tat tvam asi” – Người chính là Đấng Ấy. Chúng ta chú ý đến thứ gì, chúng ta trở
thành thứ đó, bởi vì ở cấp độ sâu nhất, chúng ta vốn đã là tất cả. Sự chú ý chỉ
đơn thuần khai mở sự thật vốn sẵn. Khi nhà hiền triết chú ý vào Brahman (Thực tại
Tối hậu), ngài nhận ra “Aham Brahmasmi” – Ta là Brahman.
Từ góc độ Bhakti Yoga:
Đấng Thiêng liêng mang hình dạng mà tình yêu của người sùng kính khao khát. Đây
là sự tương tợ thiêng liêng. Sự chú ý mang tình mẫu tử của Mẹ Yashoda đã mang
Krishna đến như con trai của bà. Sự chú ý mang tình yêu lãng mạn của Radha đã
mang Krishna đến như người yêu của nàng. Phẩm tính của sự chú ý sẽ thu hút sự hồi
đáp thiêng liêng tương ứng.
Để tôi cho bạn một lộ trình thực hành trong cuộc sống
hàng ngày:
Thực hành buổi sáng – Khởi đầu
với sự hòa hợp
Khi bạn thức dậy, trước khi chạm vào điện thoại, hãy thử
làm thế này:
Phương diện Karma: Hãy khơi dậy ý định về hành động hiến dâng. Hãy để hành động đầu tiên của bạn định hình nhịp điệu cho cả một ngày. Hãy dọn giường ngủ một cách tỉnh thức. Mỗi nếp gấp, mỗi cái vuốt phẳng phiu đều là sự luyện tập để mang sự tỉnh thức vào mọi hành động.
Phương diện Jnana: Hãy tự hỏi mình những câu hỏi bất hủ: “Mình là ai bên ngoài tất cả những vai diễn sẽ đóng ngày hôm nay? Mục đích sống thực sự của mình là gì?” Đừng tìm kiếm câu trả lời bằng lý trí. Hãy để những câu hỏi tự vận hành trong bạn.
Phương diện Bhakti: Hãy dâng hiến ngày hôm nay cho điều gì đó cao cả hơn. Dù bạn gọi đó là Thượng đế, Chân lý, Điều tốt đẹp nhất, hay đơn giản là chính Cuộc sống. Hãy nói: “Nguyện cho hành động của con mang đến sự phụng sự. Nguyện cho sự hiểu biết của con thêm sâu sắc. Nguyện cho tình yêu của con được rộng mở.”
Trong công việc – Phòng thí
nghiệm cuộc sống
Nơi làm việc trở thành môi trường tu tập:
Hòa hợp Karma: Hãy làm tốt nhất công việc của mình đồng thời buông bỏ sự dính mắc vào kết quả. Hãy làm hết sức mình, sau đó buông bỏ. Dù thành công hay thất bại – hãy đón nhận cả hai như prasad, tặng phẩm thiêng liêng.
Hòa hợp Jnana: Hãy xem mỗi thử thách như một cơ hội để hiểu bản thân hơn. Gã đồng nghiệp khó chịu đó? Họ cho bạn thấy yếu điểm của bạn. Hạn chót không tưởng đó? Nó phản ánh cách bạn phản ứng với áp lực.
Hòa hợp Bhakti: Hãy chuyển hóa đồng nghiệp thành hiện thân của Thượng đế. Hãy phụng sự phần thiêng liêng trong họ, ngay cả khi – nhất là khi – nó bị ẩn giấu rất sâu. Hãy biến công việc thành hành động hiến dâng.
Chiêm nghiệm cuối ngày –
Quán chiếu ba phương diện
Trước khi đi ngủ, thay vì nhìn lại những ồn ào của một
ngày đã qua, hãy thử cách này:
Quán chiếu Karma: Những hành động nào ngày hôm nay hướng tới điều tốt đẹp nhất? Những hành động nào chỉ đơn thuần đến từ cái tôi? Không phán xét, chỉ nhận biết.
Quán chiếu Jnana: Hôm nay mình đã học được gì về bản chất đích thực của mình? Mình đã nhận diện với cái phù du và lãng quên cái vĩnh cửu vào lúc nào?
Quán chiếu Bhakti: Mình đã đánh mất thái độ sùng kính vào lúc nào? Mình đã tìm lại được nó vào lúc nào? Khi nào trái tim mính đóng lại? Khi nào nó lại mở ra?
Tôi biết một số bạn sẽ nghĩ gì. “Nghe thì hay, nhưng
còn công nghệ thì sao? Chúng ta xử lý những thiết bị gây phân tâm như thế nào?”
Hãy để tôi đưa ra cách tiếp cận ba phương diện:
Cách tiếp cận Karma: Đặt ra những nguyên tắc rõ ràng. Hãy biến việc kiểm tra điện thoại thành một hành động có ý thức vào những khung giờ nhất định, không phải một phản ứng theo thói quen. Hãy tạo ra những nghi thức – hít thở ba lần một cách tỉnh thức trước khi sử dụng điện thoại, một giây lát biết ơn sau khi dùng.
Cách tiếp cận Jnana: Phân biệt giữa thông tin và tri thức. Trước khi nhấp chuột, hãy tự hỏi: “Việc này sẽ bồi đắp sự thấu hiểu hay chỉ nuôi dưỡng sự bất an?” Hãy nhớ – tri thức chân chính giải phóng bạn; thông tin thuần túy trói buộc bạn.
Cách tiếp cận Bhakti: Hãy biến việc sử dụng công nghệ thành sự phụng sự. Trước khi sử dụng, hãy tự hỏi: “Làm thế nào việc này có thể phụng sự tình yêu thương?” Dù là trả lời email hay làm việc trên máy tính, hãy thấm đẫm mỗi tương tác bằng tinh thần phụng sự vô vị kỷ.
Bạn thân mến, đây là bí mật tối thượng. Karma, Jnana,
và Bhakti không phải là những con đường riêng rẽ. Chưa bao giờ là như thế.
Chúng là ba phương diện của một sự thật, ba nhánh của một dòng sông, ba nốt nhạc
trong một hợp âm.
Khi bị tách rời, mỗi con đường đều trở nên lệch lạc:
Karma thiếu Jnana và Bhakti trở thành hành động ràng buộc, sự bận rộn vô nghĩa.
Jnana thiếu Karma và Bhakti trở thành sự duy lý khô cằn, triết lý không có sự sống.
Bhakti thiếu Karma và Jnana trở thành sự ủy mị, cảm xúc không có nền tảng.
Nhưng khi được hợp lại:
Karma trở thành hành động khai sáng – kriya shakti.
Jnana trở thành minh triết sống động – jnana shakti.
Bhakti trở thành tình yêu mang tính chuyển hóa – bhakti shakti.
Ba shakti này, ba năng lực này, thực chất là một. Cũng
như ánh sáng, sức nóng, và sự thiêu đốt là những phương diện bất khả phân của
ngọn lửa.
Ngay trong khoảnh khắc này, khi bạn ngồi đây lắng
nghe, hãy quan sát những gì đang diễn ra bên trong mình:
Phần Karma Yogi trong bạn hỏi: “Làm sao mình có thể áp dụng những gì đang nghe?”
Phần Jnana Yogi trong bạn hỏi: “Mình có thực sự hiểu lời dạy này?”
Phần Bhakti Yogi trong bạn hỏi: “Mình có cảm nhận được tình yêu đằng sau những lời này?"
Một hành giả chân chính sẽ hỏi đồng thời cả ba câu hỏi
trên, nhận ra rằng đời sống tâm linh đích thực đòi hỏi:
Đôi bàn tay của Karma Yoga để phụng sự
Trí tuệ của Jnana Yoga để thấu hiểu
Trái tim của Bhakti Yoga để yêu thương
Khi ý định mang đến hướng đi, sự chú ý mang đến sự tập
trung, và thái độ mang đến phẩm tính – tất cả qua lăng kính hợp nhất của hành động,
trí tuệ, và tình yêu – khi đó, bản thân cuộc sống trở thành yoga. Mỗi khoảnh khắc
đều mang đến cơ hội để làm việc với sự tận tụy, hiểu biết với sự sáng tỏ, và
yêu thương vô hạn.
Bạn thân mến, tôi muốn nhường lại điều này cho bạn.
Các con đường có vẻ riêng rẽ chỉ để dẫn dắt chúng ta từ những xuất phát điểm
khác nhau. Nhưng chúng hội tụ trong trái tim – hang động của trái tim, dahara,
mà các kinh Upanishad nhắc đến – nơi hành động, trí tuệ, và tình yêu tự thể hiện
là ba dòng chảy của một đại dương ý thức.
Cuộc sống mời gọi chúng ta qua vô vàn tiếng nói. Tâm
trí hoài nghi, tìm kiếm sự hiểu biết. Trái tim khao khát, theo đuổi người mình
yêu. Cơ thể vận động, tìm cách sáng tạo và phụng sự. Nhưng đối với người đã an
trú trong sự hợp nhất của cả ba con đường, mọi tiếng gọi đều trở thành một lời
mời gọi thực hành, mọi câu hỏi là một cánh cửa dẫn vào tuệ giác, mọi khao khát
là một cây cầu nối đến Đấng Thiêng liêng.
Chúng ta không cần từ bỏ thế gian. Chúng ta chỉ cần thay
đổi cách mình nhìn nó. Chúng ta không cần ẩn dật nơi hang sâu núi thẳm. Chúng
ta chỉ cần tìm ra hang động của trái tim ngay giữa chợ đời. Chúng ta không cần
chờ đợi những điều kiện lý tưởng. Chúng ta chỉ cần nhận ra rằng chính khoảnh khắc
không hoàn hảo này lại được thiết kế một cách hoàn hảo cho sự thức tỉnh của chúng
ta.
Vì vậy tôi hỏi bạn - không, tôi thách thức bạn: Bạn sẽ
sống như thế nào khi rời khỏi đây hôm nay? Bạn sẽ bước đi như kẻ mộng du cho
qua ngày đoạn tháng, để tâm trí lang thang như chiếc lá bay trong gió ư? Hay bạn
sẽ đòi lại quyền thừa kế thiêng liêng của mình với tư cách là một sinh linh có
ý thức? Bạn sẽ dùng ý định như thanh gươm của sự sáng tỏ? Bạn sẽ chú ý như tia
laser của sự chuyển hóa? Bạn sẽ mài giũa thái độ cho đến khi nó phản chiếu đấng
liêng liêng trong vạn vật?
Miền đất của ý thức đang chờ đón. Và cái giá để bước
vào chỉ đơn giản là: Bạn dám sống trọn vẹn đến đâu với chân lý mà hôm nay mình
đã biết?
Hãy đứng dậy, hỡi những linh hồn cao cả! Hãy để hành động của bạn trở thành sự sùng kính. Hãy để băn khoăn của bạn trở thành sự tìm kiếm. Hãy để tình yêu của bạn trở thành ngọn đuốc soi đường cho những ai còn đang dò dẫm trong đêm đen. Hãy hiện diện một cách trọn vẹn. Hãy hành động có mục đích. Hãy hiểu biết với sự thấu tỏ. Hãy yêu thương vô hạn.
Thời của sự nửa vời đã qua. Thế giới không cần thêm những người chỉ hiện diện nửa vời. Thế giới cần những con người sống hết mình, dấn thân hết mình, hòa hợp trọn vẹn.
Hãy nhớ bạn là ai! Hãy lấy lại quyền thừa kế thiêng liêng! Hãy trở về với sự toàn vẹn!
Chào mừng bạn trở về, những linh hồn thần thánh. Chào mừng bạn trở về nhà.
Cảm ơn bạn.
Yêu thương và trân trọng,
Kamlesh
Thông điệp tại Lucknow, Uttar Pradesh, Ấn Độ, ngày 23/6/2025