14 tháng 5, 2024

Nhu cầu thống nhất nhân loại

Chúng ta cũng phải làm việc với ý tưởng này trong tâm, rằng guru của tôi là guru của tôi, nhưng Ngài không phải là guru theo nghĩa rằng Ngài là vị thầy của Sahaj Marg, mà Ngài là vị thầy tâm linh.


Và chúng ta chỉ có thể nhận ra điều này một khi, từ Master bên ngoài đến sự nội trú, trong quá trình đó chúng ta thành công – không mất đi sự gắn bó hay từ bỏ sự gắn bó, mà vượt lên sự gắn bó vật chất với hình dáng của Master, và tạo ra mối tương giao bên trong, mối tương giao vĩnh viễn, mà bấy giờ Ngài và tôi là một.

Bạn đã đọc trong sách của Babuji về những gì Lalaji Maharaj nói với Ngài khi cuộc hành trình tâm linh của Babuji hoàn thành. Lalaji nói: “Hôm nay Ta và con là một, và không ai có thể nói rằng có sự khác biệt giữa chúng ta”. Khi đó không còn Sahaj Marg, không còn Lalaji và Babuji. Các Ngài tuy hai mà một. Đó là điều bí ẩn, tại sao hai lại là một được. Bạn biết đấy, trong mối quan hệ con người; dù có gần gũi đến đâu, chúng ta vẫn là hai. Ở Ấn Độ, có một câu thơ trong một bài thơ nổi tiếng, tôi nghĩ là của Kabir, Ngài nói, “Ngài ở trong trái tim tôi, vậy mà sự gian cách quá lớn, tôi không thể chịu nổi, tôi không thể chịu đựng được.”

Vì vậy, ý tưởng về sự cách biệt phải ra đi, rằng tôi ở đây, Master ở đó, hoặc Master ở Cõi sáng. Mọi thứ là cấu trúc tinh thần. Chúng ta tạo ra những khác biệt tinh thần này. Babuji thường nói, có một số abhyasi đến Shahjahanpur, họ không chú tâm, luôn nghĩ đến điều gì khác, nhà của họ, gia đình của họ. Ngài thường nói với tôi: “Nhìn xem. Họ đang ở nhà, chỉ có cái xác là ở đây”. Và Ngài nói, “Vô ích.” Thân xác là vô tích sự. Thân xác thì làm được gì? Bởi vì thân xác được sinh ra, nó sẽ chết đi, nó sẽ bị chôn, bị thiêu hoặc bị ném xuống biển,... Cho nên chẳng ích gì nếu thân xác của abhyasi ở đây nhưng tâm hồn của họ lại ở nơi khác. Ngược lại, có những abhyasi, Ngài nói, “Ngay cả khi họ ở Madras hay Punjab hay Timbuktu, họ luôn ở bên Ta. Thân xác của họ ở đâu đó nhưng họ luôn ở bên Ta.” Những người cảm nhận được sự hiện diện của Master; họ luôn ở bên Master, cho dù họ ở đâu.

Bất cứ khi nào một abhyasi thiền sâu trải nghiệm sự hiện diện của Master, chúng ta phải hiểu rằng Master luôn hiện diện. Sự hiện diện của Ngài là vĩnh cửu; sự hiện diện của Ngài luôn ở bên chúng ta, bởi vì Ngài không phải là sự hiện diện riêng của mỗi người. Không khí tôi thở cũng giống như không khí bạn thở. Bạn không thể nói “Không khí của tôi” và “Không khí của anh”. Nếu ở đây không có không khí thì không ai trong chúng ta có không khí. Cho nên Master không ở khắp mọi nơi thì không ai trong chúng ta có Master. Thế thì điều gì xảy ra khi chúng ta trải nghiệm sự hiện diện của Master? Vào giây phút đó, chúng ta quên mất chính mình, và chúng ta thực sự ở đó, nơi Ngài luôn ở. Đó là lý do tại sao đấy là một trải nghiệm sâu sắc trong thiền sâu đến mức đôi khi bạn đột nhiên ngửi thấy mùi hookah (khói thuốc của Babuji) và cảm thấy Ngài.

Và rồi bạn thấy đấy, điều gì xảy ra khi buổi thiền kết thúc? “Tất cả chỉ có thế,” bạn nói, và chúng ta quay lại với con người của mình. Đó là sai lầm chúng ta mắc phải. Theo một nghĩa nào đó, ngay lập tức chúng ta lấy lại bản thân mình và chúng ta trở thành con người phàm tục. Kết nối bị mất, không phải vì Ngài đã phá vỡ nó, mà vì chúng ta đã phá vỡ nó. Vì vậy, Babuji nói: “Thường niệm là giữ cho sự hiện diện đó sống, ngay cả khi tôi mở mắt ra, ngay cả khi buổi thiền kết thúc, tôi vẫn cảm nhận được sự hiện diện của Ngài bởi vì tôi không cắt đứt nó”. Và có một sự thật tâm linh lớn lao là một khi Master đã thiết lập mối liên hệ với học trò thì Ngài không thể cắt đứt nó. Những mối liên hệ của Ngài không phải để cắt đứt. Chúng ta cắt đứt nó. Chúng ta cắt đứt nó bằng việc trở về lại con người sau khi thiền xong. Chúng ta cắt đứt nó bằng việc chuyển sự chú ý từ tâm linh sang vật chất quá nhiều. Đôi khi chúng ta cắt đứt nó vì mất niềm tin và chúng ta nói: “Đủ rồi. Từ nay không còn Sahaj Marg nữa.”

Bạn thấy đấy, để giữ mối liên hệ vĩnh cửu này, về phía Ngài luôn là vĩnh viễn, Ngài không có lựa chọn nào khác, Ngài không có lựa chọn nào khác bởi vì Ngài không ở trong thời gian làm sao Ngài có thể giới hạn mối liên hệ của Ngài trong một bối cảnh thời gian hoặc một khung thời gian? Ngài không thể làm được! Nhưng chúng ta là những hữu thể phù du, bị ràng buộc bởi thời gian, thói quen, văn hóa, bị ràng buộc bởi rất nhiều thứ, và chúng ta nói, “Thế là đủ rồi. Hôm nay tôi đã được trải nghiệm Master.” Chúng ta ghi lại trong nhật ký, và rồi có thể 6 năm sau, 10 năm sau, chúng ta lại có được một trải nghiệm sâu sắc. Rồi nước mắt chúng ta trào ra: “Tôi đã từng trải nghiệm điều này từ lâu rồi”. Vì vậy, những trải nghiệm tâm linh của chúng ta giống như những giấc mơ, để nhắc nhở chúng ta về những gì đã được thiết lập, về những gì vẫn được thiết lập, mà ý thức con người ngu ngốc, hạn chế của chúng ta đã cắt bỏ.

Sự hiện diện này cũng là sự hiện diện mà càng nhiều người trong chúng ta trải nghiệm cùng một lúc thì nó càng bền lâu. Nó giống như chia sẻ. Khi bạn ngồi một mình trong nhà hàng, dù đồ ăn có ngon đến mấy, bạn vẫn cảm thấy cô đơn. Nếu có ba người bạn cùng chia sẻ nó với bạn thì có sự vui vẻ, có niềm hạnh phúc, có sự tương hỗ. Luôn ở bên nhau thì luôn vui vẻ. Vì vậy, càng nhiều người trong chúng ta tham gia vào cuộc phiêu lưu này để giữ cho sự hiện diện của Master Thiêng liêng sống với chúng ta, thì sự hiện diện càng liên tục, càng vững chắc, càng bền lâu.

Chariji Maharaj - Paris, 10/7/2003

Trích nguồnhttps://www.sahajmarg.org/literature/online/speeches/the-need-for-unification-of-humanity?fbclid=IwZXh0bgNhZW0CMTAAAR0wLqvgUBB90O-kVGwCiwGI57vON2Rj9Yt3MJIWiDHRcllpD_3dpL2myv4_aem_AWC91-HJhalkMSkes30IAtNXGJMEMjA_PMiaHRaPwXqHzo1bWRNXExu1tiDlerN1xHv9FpWd1yd3vNKEyesFpGlv