Bạn biết đấy, có một sự khác biệt giữa tâm khỉ và tâm trưởng thành. Tâm khỉ liên tục nhảy từ đối tượng này sang đối tượng khác. Một người tâm không an tĩnh, sẽ có nhiều ý tưởng quẩn quanh. Và họ lãng phí rất nhiều thời giờ, nghĩ về đủ thứ. Nhưng khi bạn thiền, bạn điềm tĩnh và ở với chính mình, trước hết bạn sẽ thấy được những gì không nên làm.
Một lần nữa tôi lại
đưa ra ví dụ thời tôi còn làm ở hiệu thuốc, đã từng có những thời điểm rất quan
trọng như loại sản phẩm nào nên dự trữ và loại sản phẩm nào không nên dự trữ
trong cửa hàng. Đó là vấn đề gây tranh luận ở khắp mọi nơi vì việc dự trữ hàng chiếm
không gian, lấy đi rất nhiều khoản đầu tư và rất nhiều tài chính. Vì vậy, bạn
đưa ra quyết định dựa trên sự sáng tỏ, và sự sáng tỏ đến thông qua thiền. Thường
thì trước khi đến cửa hàng, tôi dành ít nhất 30 đến 40 phút để thiền. Trong lúc
tôi thiền, bạn có nghĩ rằng lúc nào tôi cũng nghĩ đến Thượng đế không? Không. Mặc
dù ý tưởng ban đầu là về sự hiện diện của Thượng đế trong trái tim của chúng ta.
Đôi khi, những suy nghĩ sẽ đi theo một hướng khác, có thể là các sản phẩm liên
quan đến hiệu thuốc của bạn, sau đó, một ý tưởng lướt qua, “Ồ, mình nên dừng nhập
loại thuốc này, mình không nên dừng nhập loại thuốc kia.” Câu trả lời tự phát đến
với trái tim của bạn. Vậy lúc đó điều gì xảy ra? Trong một hoặc hai phút, điều
gì đó đi qua tâm trí của bạn, và bạn sẽ không tích trữ những mặt hàng đó, bạn sẽ
không lãng phí thời giờ để sắp xếp chúng trên kệ, bạn sẽ không thực hiện giao dịch
đối với mặt hàng đó, bạn tiết kiệm được rất nhiều thời gian.
Tương tự như vậy,
khi bạn thuê nhân viên, điều gì xảy ra? Bạn có nửa tá ứng cử viên, thậm chí trước
khi bạn gọi điện cho họ, bạn xem qua hồ sơ xin việc và bạn biết phải gọi cho
ai. Bạn không cần phải xem hồ sơ và phỏng vấn cả nửa tá người và lãng phí thời
gian của mình.
Sự hướng dẫn bên
trong, sự thông tỏ có được nhờ thiền thật đáng kinh ngạc. Tôi có thể nói rằng
ngay cả các bà mẹ, đặc biệt là trong xã hội Ấn Độ, hầu hết các gia đình đều gặp
phải vấn đề muôn thuở: “Tối nay nấu món gì, tối nay ăn gì?” Đây là vấn đề muôn
thuở của người phụ nữ trong gia đình. Nhưng một tâm trí thiền sẽ bình thản khi
bạn nói vào phút chót, “chúng ta ăn món này nhé” và cô ấy luôn sẵn sàng với món
này hoặc món kia. Sẽ không có cuộc tranh luận to tát nào. Tranh luận làm mất thời
gian của chúng ta và làm cho cuộc sống phức tạp. Nhưng khi tâm trong trẻo thì,
“Tối nay mình sẽ nấu món này”, kết thúc câu chuyện. Bạn không lãng phí thời
gian vào việc bàn luận, những cuộc bàn luận dài dằng dặc. Bởi thế, đôi khi người
ta nói, “Ồ, những người hành thiền, họ thật nhàm chán”. Đối với thế giới bên
ngoài, họ trông nhàm chán vì họ không đàm luận về mọi thứ. Nhu cầu bàn luận và
lãng phí thời gian đơn giản là mất đi. Vì vậy, đối với người không thiền, họ sẽ
luôn nói về thiền rằng, 'Ồ, những người hành thiền, họ thật là ngộ, kỳ quặc, và
thiếu hoà đồng’, v.v. Nhưng chúng ta không cần phải tham gia vào cái gọi là 'buôn
chuyện'.
Một số người, tôi
đã thấy, ít ra là trong một số gia đình khi bạn đến chơi, người phụ nữ trong gia
đình sẽ gọi điện cho một người bạn nào đó và hỏi, “Hôm nay chị nấu món gì?” Ý
tôi là tại sao bạn lại gọi điện để biết xem người khác nấu món gì? Tâm trí không
thiền lãng phí thời giờ vào những việc vô ích.