Chức năng cảm giác mà Thượng đế trao cho chúng ta, để định hướng, giống như ra-đa hoặc chiếc đèn pha của ô tô, đã bị lạm dụng quá mức. Và thế là, chúng ta va phải những thứ hủy diệt trên đường đi, làm tan vỡ trái tim mình, quên phương hướng, mất phương hướng, làm cho mình đui mù.
Và một ngày, nếu bạn may mắn, một giọng nói khe khẽ bên trong trái tim cất tiếng nói: “Đừng quên tôi nhé, tôi ở đây. Khi bạn mất tất cả, tôi vẫn ở đây để hướng dẫn bạn.” Và có lẽ lần đầu tiên chúng ta nhận ra rằng cội nguồn của mọi trí tuệ, của sự hướng dẫn thực thụ chỉ cho chúng ta con đường thánh thiện để đi theo, ở ngay đây, bên trong chúng ta. Tất cả những thứ này [giác quan] cho chúng ta thấy thế giới bên ngoài; thứ này [trái tim] chỉ cho chúng ta thế giới bên trong, đó là con đường chân chính dẫn đến giải thoát. Nếu chúng ta có trí tuệ để lắng nghe trái tim, thì chúng ta học được cách thuận theo nó, tuân theo nó và được nó hướng dẫn. Và đến một giai đoạn khi chúng ta được hướng dẫn bởi trái tim, đó là bước đầu tiên trên hành trình giải thoát. Các giác quan không còn chỉ đường nữa. Tất cả mọi thứ được quyết định bởi trái tim: là thứ này; không phải thứ này.
Chỉ có một cách đúng. Có nhiều cách sai, có vô số cách sai. Và các giác quan rất giỏi trong việc chọn ra tất cả những cách sai đó, bởi vì ham muốn hướng dẫn chúng. Chính ham muốn của chúng ta đã làm cho khí cụ giác quan trở nên vô dụng, bởi vì thay vì tập trung khí cụ đó vào hướng đúng, chúng ta lại tập trung nó vào hướng sai để nhìn thấy những gì chúng ta không được nhìn, những gì chúng ta không cần nhìn. Vì vậy, trong thiền chúng ta ngồi nhắm mắt, bịt tai (chúng ta cố gắng bịt hết những tiếng động không cần thiết), khép tay, khép chân, để chúng ta tự tại. Khi các giác quan hướng vào bên trong, chúng ta nhìn vào trái tim của mình mà lúc này từ từ, giống như buổi sáng - ánh bình minh từ phía chân trời từ từ làm bừng sáng cả bầu trời. Vậy, đây là quá trình thiền. Nó không hứa hẹn với chúng ta bất cứ điều gì ngoại trừ những gì bạn có thể tự mình đạt được, bằng nỗ lực của chính bạn, bằng cố gắng của chính bạn, bằng sự tập trung của chính bạn vào mục tiêu của mình. Do đó, Master của tôi nói rằng, hãy cố định mục tiêu của bạn. Thay đổi mục tiêu như, có buổi thiền, mục tiêu là quyền lực; có buổi thiền, mục tiêu là ham muốn; có buổi thiền, mục tiêu là tiền bạc; có buổi tiền, mục tiêu là sắc đẹp - không phải như thế, đừng thay đổi mục tiêu. Một mục tiêu mãi mãi. Hãy cố định mục tiêu, và sau đó thuận theo tự nhiên - rất đơn giản.
Chariji Maharaj
*****
So the sensory mechanisms God provided for us, which are for direction finding, like a radar or the headlights of a car, they have been grossly misused. And so we are bumping into destructive things on the way, breaking our hearts, forgetting our direction, losing it, blinding ourselves. And then someday, if you are fortunate, a tiny voice in your heart says, “Don’t forget me, I am here. When all is lost, I am here to guide you.” And then perhaps for the first time we realise that the source of all wisdom, of true guidance which points us to the divine way we are to follow, is right here within us. All these [senses] show us the outer world; this [heart] shows us the inner world, which is the true way into liberation. If then we have the wisdom to listen to it, we learn to follow it, obey it, and be guided by it. And when we come to that stage when we are guided by our heart, it is a sort of first step in liberation. My senses no longer point the way. Everything is decided by my heart: this is it; this is not it.
There is only one right way. There are many wrong ways, infinite wrong ways. And the senses are adept at picking out all the wrong ways, because desire guides them. It is our desire which makes our sensory instrument useless, because instead of focussing our instrument in the right direction, we focus it in the wrong direction to see what we don’t have to see, what we don’t need to see. Therefore, in meditation we sit with eyes closed, ears (we try to shut out all noises unnecessary for us), arms and legs folded, so that we are self-contained. All the senses are pointing inwards if at all anywhere, and then we look to the heart which now begins to slowly, like the morning — slowly, the light comes on the horizon brightening the sky. So this is the course of meditation. It promises to us nothing except what you can get yourself, by your own endeavour, by your own effort, by your own focus on your goal. Therefore, my Master says, fix your goal. We have nothing to do with changing goals here — one morning, power; one morning, lust; one morning, money; one morning, beauty — no changing goals. One goal forever. Fix, and then be in tune with nature — very simple.