Diwali này, xin gửi lời chúc tốt đẹp nhất đến tất cả các anh chị em. Từ chuyến thăm Madhya Pradesh, Rajasthan và Gujarat (Ahmedabad) vừa qua, tôi muốn chia sẻ với bạn một vài quan sát.
Nhưng khi chúng ta thường xuyên luyện tập, chúng ta có
thể nhận được rất nhiều kết quả về sự biến đổi. Sau đó, khi chúng ta than thở với
các Master rằng điểm yếu của tôi là tôi không tiến bộ hoặc tâm trí tôi tràn ngập
suy nghĩ hoặc sức mạnh ý chí của tôi không phát triển hoặc làm thế nào để đo lường
sự tiến bộ - tất cả những vấn đề này sẽ được giải quyết (với việc thực hành thường
xuyên). Ngay cả trong đời sống vật chất của chúng ta cũng sẽ tạo ra sự khác biệt.
Công việc chúng ta làm trong thế giới vật chất/ thế giới khách quan, những gì
chúng ta cần làm/ những gì chúng ta không nên làm - chúng ta sẽ có thể hiểu và sai
lầm của chúng ta sẽ ngày một ít đi.
Vì vậy, chúng ta nên thiền thật thường xuyên, thực
hành trọn bộ - Thiền, Thanh lọc buổi tối, Cầu nguyện trước khi đi ngủ. Đặc biệt là sitting cá nhân (thiền
với người hướng dẫn) một hoặc 2 lần một tuần - hãy đảm bảo rằng bạn sẽ nhận
sitting và nó sẽ tạo ra sự khác biệt lớn. Khi tôi học năm thứ 3 ngành Dược và bắt
đầu thực hành thiền, preceptor (người hướng dẫn) của tôi thường mời chúng tôi
làm việc này việc nọ. Cô ấy thường yêu cầu chúng tôi đọc sách của Hiệp hội vì hầu
hết các sách thời đó đều bằng tiếng Anh và cô ấy không biết tiếng Anh cũng như
tiếng Hindi. Tôi đã đọc những đoạn văn và dịch sang tiếng Gujrati cho cô. Và
khi có nhiều thời gian hơn, chúng tôi thường nhận sitting từ cô ấy. 2-3 sitting
một tuần. Trong những ngày đó, satsangh (thiền nhóm) là vào thứ 3. Tôi đã tham
gia satsangh vào thứ 3 và một satsang khác vào thứ 6 ở khu vực khác của thành
phố với cùng một preceptor. Tôi đã dùng xe kéo chở cô ấy đến địa điểm thiền. Vào
chủ nhật, chúng tôi đã có satsangh ở khắp nơi. 3 nhóm satsangh. Và nhóm satsangh
thứ 4 thường chỉ dành cho các chị em. Cô ấy nói tôi cũng có thể tham gia, vì vậy
tôi đã ngồi ở hàng cuối trong satsangh đó.
Khi một người nghiện thứ gì đó giống như ma túy - anh ta
sẽ đi ăn cắp và mua nó. Theo một cách nào đó, tâm linh phải trở thành một thói
quen tốt/ một sự nghiện ngập lành mạnh. Khi đó, bạn có thể thấy những kết quả về sự biến đổi
trong cuộc sống của mình. Sau đó, bạn có thể cầu nguyện với Master rằng, ‘Tôi đã làm mọi
thứ nhưng không tiến bộ về tâm linh. Bây giờ, trách nhiệm là của ngài, Master.
Cho đến lúc này ngài vẫn chưa giúp tôi đủ'. Chỉ khi đó, bạn mới có thể phàn nàn
với Master bằng sự nhiệt tình/ can đảm đích thực. Thậm chí sau đó nếu bạn không
tiến bộ về tâm linh thì bạn có thể rời bỏ Master đó. Nhưng chúng ta không có
quyền rời bỏ Master bởi vì chúng ta đã không luyện tập một cách đúng đắn. Nhưng
chúng ta cứ hy vọng (mà không thực hành) rằng Master sẽ biến đổi chúng ta và
đưa chúng ta tiến về phía trước. Chúng ta không tin tưởng vào bản thân hoặc vào
Master. Do đó, chúng ta trở nên giống như một ‘Trishanku’ và cứ trôi nổi trong dòng
đời. Để loại bỏ điều này, chúng ta phải quyết tâm với Master/ Thượng đế/ Bản
thân rằng kể từ hôm nay, ít nhất là trong vài ngày, tôi sẽ kiên trì luyện tập.
Nếu không sẽ không có gì xảy ra. Và khi luyện tập tiến bộ, chúng ta sẽ nhận được
nhiều phẩm chất tích cực hơn. Chúng ta sẽ trải nghiệm những phẩm chất mới và
chúng ta sẽ bị cuối hút với những phẩm chất mới mà chúng ta chưa từng trải qua
trước đây. Ngay cả bây giờ tôi vẫn có những trải nghiệm mới bởi vì hành trình
tâm linh của chúng ta là vô hạn, không có giới hạn. Nhưng chúng ta chính là chướng
ngại vật của mình. Không có sự trói buộc bên ngoài hay Maya - mà chính chúng ta
đã đặt ra chướng ngại vật.
Cách đây rất lâu, khi chúng tôi thường sitting giới
thiệu trong satsangh, ví dụ 100 - 150 sinh viên đại học yêu cầu nhận sitting.
Việc sitting cá nhân với 100 - 150 người là rất khó vì cần phải có nhiều preceptor.
Do đó, Babuji đã cho phép chúng tôi có thể sitting theo nhóm. Nhưng khi chúng
ta tương tác với họ nhiều nữa, hãy trao cho họ sitting cá nhân. Sitting cá nhân
là rất quan trọng và trong hệ thống của chúng ta, một tầm quan trọng cao hơn được
dành cho sitting cá nhân trực tiếp. Nhưng kể từ thời điểm tôi cho phép (sitting
từ xa) - preceptor và abhyasi ở cùng một tòa nhà cũng sitting qua điện thoại.
Đây là sự ngu xuẩn và lạm dụng tiện ích. Khi sống trong cùng một tòa nhà, bạn
không phải đi xuyên qua rừng hoặc lái xe mà chỉ cần đi thang máy. Ngay cả khi bạn
phải đi bộ hoặc lái xe trong vài phút để nhận một sitting cũng tốt.
Tôi vẫn còn nhớ khi chúng tôi còn là sinh viên sống
trong ký túc xá, không có điện thoại và không có khái niệm về việc xin phép (tôi
có thể đến ngay bây giờ hay không)? Do đó, giữa preceptor và abhyasi có sự thống
nhất rằng vào 7 giờ tối thứ 5 hàng tuần, nhiều sinh viên sẽ đến satsangh/ sitting
cá nhân. Chúng tôi đảm bảo rằng mình có mặt ở đó vào ngày và giờ đó. Với tiền bạc
hạn hẹp, chúng tôi thường đi bộ từ ký túc xá đến nhà chú Raja hoặc nhà cô Draupadi
(các preceptor của chúng tôi). Đôi khi mất khoảng 30 phút đi bộ và thảo luận về
Babuji Maharaj, đó gần như là thiền động.
Và khi đi bộ trở về ký túc xá, chúng tôi đã nghiền ngẫm
trạng thái tâm linh (nhận được) và tận hưởng trạng thái đó. Không có khái niệm
vội vàng. Ngày nay chúng ta quá vội vàng, chúng ta nhận sitting, và chúng ta vội
vàng dời đi. Ngay cả trong khi sitting, mọi người vẫn trả lời điện thoại. Tại
Ahmedabad, một anh đã nói, "Thưa ngài, chúng ta có thể gắn thêm túi đựng
điện thoại vào ghế thiền, như thế sẽ rất tiện". Bởi vì anh ấy đã từng để
quên điện thoại khi để điện thoại xuống đất. Nhưng ngay cả khi để điện thoại
trong túi người ta cũng có thể quên. Khi chúng ta đến satsangh bằng xe cá nhân,
sau khi tắt máy, tại sao chúng ta không để điện thoại trong xe? Khi đó không có
vấn đề gì với việc tắt/ bật điện thoại. Ngay sau khi thiền xong, mọi người thường
kiểm tra xem có cuộc gọi nhỡ nào không. Tôi hỏi anh ấy, anh có nhận được cuộc gọi
khẩn cấp nào không. Mọi người nói có lẽ sẽ có cuộc gọi từ nhà. Ngay cả khi có ai
đó chết, chúng ta có thể làm gì khi người chết đã chết và chúng ta không thể
làm gì để ngăn cản họ. Đó là trường hợp tồi tệ nhất có thể xảy ra. Chúng ta
không hiểu mục đích chúng ta đến đây (để thiền). Chúng ta đến để tạo mối quan hệ
với Thượng đế và nó được hình thành thông qua kết nối vững vàng của tâm trí.
‘Pratyahar’ của chúng ta trở nên mạnh mẽ đến mức sẽ chỉ
có một kênh - sự tập trung, cảm xúc, suy nghĩ của chúng ta đều dồn về một hướng.
Nhưng chúng ta bị phân tâm theo quá nhiều hướng. Đúng vậy, chúng ta cần phải
lèo lái đời sống vật chất và tâm linh nhưng ít nhất là trong lúc thiền, hãy
tránh những phiền nhiễu này. Babuji từng nói với abhyasi rằng khi bạn đến
Shahjahanpur/ Ashram thì hãy quên chuyện nhà cửa/ công việc đi. Babuji thường
nói rằng bạn đến với mục đích gì thì hãy tập trung vào nó. Nếu không, tốt hơn
là bạn nên ở nhà và nghĩ về tôi/ Thượng đế - Babuji đã từng nói như vậy. Do đó,
nếu không có Pratyahar này (sẽ rất khó). Toàn bộ năng lượng của chúng ta nên được
tập trung vào mục tiêu tâm linh của mình.
Và tiện ích mà chúng ta có giống như sitting qua zoom -
nó được dùng trong thời điểm không có sự lựa chọn nào khác. Không có gì sai về
việc sitting qua zoom. Nhưng sitting trực tiếp luôn là tốt nhất. Tại vì từ lúc
chúng ta rời nhà với việc đeo huy hiệu, v.v. công việc tâm linh của chúng ta bắt
đầu từ lúc đó. Chúng ta đến sitting trong sự tưởng nhớ Master và trở về trong sự
tưởng nhớ Master.
Ngay cả ở Bhandara (lễ kỷ niệm sinh nhật Master), điều
tương tự cũng xảy ra, khi việc đặt chỗ được thực hiện vào phút chót và khởi
hành vội vàng. Vâng, chúng ta sẽ nhận được lợi ích nào đó. Nhưng ngay cả bây giờ
tôi vẫn nhớ khi chúng tôi đi tàu 2 ngày (đến Bhandara), chúng tôi đã trò chuyện/
ăn cùng các abhyasi khác/ thiền cùng nhau và chúng tôi đã trở về trong bình yên.
Một bầu không khí tâm linh đẹp đẽ đã được tạo ra. Ngày nay, chúng ta không biết
chắc chắn khi nào ai đó sẽ đến hoặc đi - tất cả đều vội vàng. Điều này không có
nghĩa là đi bằng máy bay mà hãy làm nó một cách chậm rãi. Trước chuyến đi vài
ngày, chúng ta bắt đầu lo lắng rằng nếu chúng ta lỡ chuyến bay thì sao, v.v. và
những mối lo khác. Trường hợp xấu nhất là bắt một chuyến bay khác còn cứ suy
nghĩ về việc lỡ chuyến bay là điều vô nghĩa. Bản chất của tâm trí là nó không
thể nghĩ về hai sự việc cùng một lúc.
Vì vậy, hãy học cách sống đời thảnh thơi. Đừng vội vàng, hãy
dành thời gian - trước khi sitting, sau khi sitting. Hãy tương tác trực tiếp với
preceptor, nhiệm vụ của họ là ở đó vì bạn.
Một lần nữa, chúc mừng Diwali. Cảm ơn các bạn.
Daaji, 24 tháng 10 năm 2022
*****
DAAJI – PRACTICE DILIGENTLY, FACE-2-FACE SITTINGS ARE IMPORTANT AND LIVE LIFE WITH POISE
(Oct 24th 2022, Post 9 AM Satsang - https://youtu.be/12uPvWFp6b4?t=2565) English Translation for the Benefit of Non-Hindi Speaking Abhyasis.
“Pranams everyone. On this day of Diwali Best wishes to all Brothers and Sisters. From the recently completed tour of Madhya Pradesh, Rajasthan and Gujarat (Ahmedabad) – I would like to share a few Observations. There are Abhyasis who have done very well with Spirituality and Advanced. There are some who are just beginning. Some are in between. This is expected. And those who have started just now wont remain there forever – they will advance spiritually. Thanks to Master’s Grace that even though we may Meditate every once in a while – we still get benefits. That is due to the benevolence of Masters.
But when we become regular in our Practice, we can get a lot of transformative results. Later on when we lament to the Masters that this is our weakness that is not going or my Mind is full of thoughts or will power is not developed or How do I measure progress – all these questions will get resolved (with regular practice). Even in our material life it will make a difference. The work that we do in the Material world/Objective world – what we need to do/what we don’t need to do – we will be able understand and our mistakes will reduce gradually.
So we should Meditate very regularly, practice our entire package – Meditation, Cleaning, Evening Prayer. Especially individual sittings once or twice a week – do ensure you take and it will make a big difference. When I was in 3rd year of Pharmacy and started my Practice – my Preceptor who was there she used to invite us for something or the other. She used to ask us to read Mission Books as most books in those days were in English and she didn’t know English or Hindi well. I used to read passages and translate it for her (into Gujrati). And when we made more time we used to take Sittings from her. This way 2-3 times (a week) used to happen for sure. During those days Group Satsang was on Tuesday. I used to attend Satsang on Tuesday and another Satsang on Friday in another part of the city with the same preceptor. I used to take her in a rickshaw and take her there. And Sunday we used to have Satsangs everywhere. So 3 group Satsanghs. And 4th Satsang used to happen only for Ladies. Sister used to say you also join and I used to sit in the last row during that Satsang.
When one gets addicted to something like Ganja/Drugs – the person will steal and get them. In a sort of way Spirituality must become a (Good) Habit/Addiction. You can then see what kind of Transformative results in our Life. After that you can Pray to Master that ‘I have done everything but there is no Spiritual Progress. Now it is your responsibility, Master. Till now you have not helped me enough Master’. You can then complain to Master with an authentic enthusiasm/courage. Even after that you are not making spiritual progress – then you can leave such a Master. But we don’t have the right to leave the Master – because we are not doing our Practice properly. But we keep hoping (without Practice) that Master will transform us and move us forward. So we don’t have confidence in ourselves or In the Master. Hence, we become like a ‘Trishanku’ and keep wandering in Life. So, to remove this – we have to make a firm resolve towards Master/God/Ourselves that from today, atleast for few days, we will remain firm in our Practice. Else nothing will happen. And when the Practice advances – we will get more Positive qualities.
On our own we will experience new qualities and we will be fascinated about these new qualities that we never experienced before. Even now I have new experiences because our Spiritual journey is Infinite without limits. But we become our own obstacle. There is no external bindings or Maya – but we put up our own obstacles. Longtime ago when we used to do introductions in Group Satsangs – say in College of 100/150 students and they ask for Sitting. Giving individual Sittings for 100/150 is very difficult as many Preceptors are required. Hence Babuji gave permission that we can give Sitting in the Group.
But as we engage with them further do give them Individual Sittings. Individual Sitting is very important and in our System, there is an elevated Importance – specifically Face to Face individual sitting. But since the time when I have given permission (for remote sittings) – there is a Preceptor is in the same building people are taking Sitting over Phone. This is foolishness and abuse of convenience. You don’t have to travel through a Forest or drive a Vehicle but just travelling through Lift/Elevator (when living in same building) – when one is Living in proximity. Even if you have to walk or drive for a few minute (to take a Sitting) that is good as well.
I still remember – when we as students stayed in a Hostel there was no phones available and there was no concept of taking Permission (Can I come now or not)? Hence between Preceptor and Abhyasi there was a understanding that every Thursday at 7 PM this many students will come for Satsang/Individual Sitting. We used to make sure we are there on that day and time. As money was constrained, we used to walk from hostel to Raja-bhai’s house or Draupadi-Behn’s house (our Preceptors). Sometimes it used to take 30 min or so walking and discussing about Babuji Maharaj – it was almost like a Walking Satsang.
And on return when we walked back, we used to brood over the Spiritual Condition and enjoy that Condition. There was no hurrying concept.
These days we are in too much hurry – we take Sittings, and we are in a hurry to move on. Even during Sitting people answer their phones. In Ahmedabad one of the brothers said – ‘Sir can we add a Phone pouch to these chairs it will be good’. Because he used to forget his phone after leaving the phone down. But even leaving Phone in pouch one can forget. When we come for Satsang in our Vehicle after turning off the Vehicle – why don’t we leave the phones in the vehicle? Then there is no problem of turning off/on the phone. People are checking to see if there are Missed calls as soon as Meditation is done. I asked the brother – have you received any phone call where there was an emergency. People say maybe there will be a call from home. Even if there was a death what can one possibly do as the one who is dead is gone and we cannot do anything to stop them. That is the worst thing that can happen. We don’t understand that for the thing we have come here for (Meditation). We have come to make a relationship with God and that forms through a firm connection of the Mind.
Our ‘Pratyahar’ becomes so strong that there will be only one Channel – our focus, feelings, thoughts will all be in one direction. But we are distracted in too many directions. Yes we need to lead a Material & Spiritual life but atleast during Meditation avoid these distractions. Babuji used to tell Abhyasis that when you come to Shahjahanpur/Ashram then forget your Home/Business. Babuji used to say the purpose for which you have come keep focused on it. If not, then it would be better you stay Home and think of me/God – Babuji used to say so. Hence without this Pratyahar (it will be difficult). Our entire energy should be focused on our Spiritual Goal.
And this convenience we have like Sittings using Zoom Call – it was relevant during a time when there was no other choice. There is nothing wrong in it. But Face to Face sittings is always the best. Because from the time we leave from home with wearing our badge etc. – our Spiritual work starts from then itself. We go for the Sitting in remembrance of the Master and return in remembrance of the Master.
Even in Bhandara similar thing happens where last-minute booking is done and depart in a hurry. Yes, we will get some benefit. But even now I remember when we used to travel 2 days in Train (to Bhandara) we used to converse/eat with other Abhyasis/ Meditate together and we used to return in Peace. A nice spiritual atmosphere used to be created. These days we don’t know for sure when one is coming or leaving – and it is all in hurry. This does not mean to travel in Plane – but do it in a slow manner. We start worrying few days before what if we miss the Flight etc. and other worries. Worst case takes another flight but keeping on thinking about it is pointless. It is nature of Mind that it cannot think of two things at same time.
So, learn to live with Poise. Don’t rush, take time – Before Sitting, After Sitting. Have face to face interaction with Preceptors and they are all there for that.
Another thing I want to mention that cold season is starting in North India and everywhere. In all places it would be better to move Sunday Satsang timings to 9 AM. I am sharing this today because everyone is listening from all over India/world today.
Again, those who are celebrating Diwali – Happy Diwali and some for whom who are celebrating New Year – Happy New Year also. Thank you."