Holi là ngày vui, đặc
biệt đối với những ai yêu thích màu sắc và muốn thỏa thích trong sắc màu. Có thể
có một số người, mặc dù không tham gia lễ hội sắc màu nhưng lại bị hấp dẫn bởi
sự thú vị mà nó mang lại. Họ cũng có thể được coi là những người ái mộ màu sắc hay
nói cách khác là yêu chuộng sự đa dạng.
Một người sở hữu ý thức của phổ màu nhưng
chừng nào anh ta còn mang trong mình cái tâm phân biệt thì anh ta thực sự đui mù
trước màu sắc chân thực. Đa sắc màu chỉ thể hiện các thuộc tính khác nhau của màu
sắc chân thực, và thông qua đó, chúng ta phải truy ngược trở lại cái Vô sắc,
nguồn gốc của màu sắc. Màu sắc có thể chỉ đơn thuần là vì sự vui vẻ của Holi, cái
vô sắc là và đã là bản chất của chúng ta. Để làm rõ vấn đề này tôi có thể kể đến
như sau: “Cho dù tôi đang đứng, đang ngồi hay đang ở trong bất kỳ tư thế nào,
tôi luôn ở tại một điểm, Gốc.” Điều đó có nghĩa là gốc hay đích đến phải không
bao giờ rời xa tâm trí. Chỉ một người điên dại vì mục tiêu mới đến được đích. Đó
là cách duy nhất và bất cứ ai đã áp dụng cách này, đảm bảo thành công. Nhưng để
làm được điều đó, bạn phải tạo ra “Nỗi đau” trong tim. Phương thuốc phải đến
khi cơn đau ở đó. Tất cả các phương tiện và sự tu tập đều nhắm đến cùng một điều
này.
Cầu mong thời điểm đó
sớm đến, bởi vì chắc chắn là thời điểm đó phải đến, để tôi có được những trái
tim bỏng cháy, nôn nóng thiết tha có cái tôi khắc khoải trao truyền. Sự hiến
dâng mãnh liệt của tôi dành cho Master và sự khao khát cháy bỏng của tôi có thể
sớm đơm hoa kết trái và tạo ra sức mạnh tương tự trong trái tim các bạn. Hãy nhận
nó từ tôi và phần còn lại có thể được Master Tối cao trao cho bạn. Cho dù kết
quả có là gì cũng luôn phù hợp với ý muốn của Thượng đế. Khó khăn nảy sinh khi
chúng ta gắn kết quả với nỗ lực của bản thân mình. Vì lý do đó, chúng ta vui mừng
trước thành công và cảm thấy đau buồn trước thất bại. Đây chính là điều đưa
chúng ta vào sự ràng buộc. Sự vắng mặt của cảm giác cái tôi có nghĩa là sự xuất
hiện của sức mạnh thực sự. Làm thế nào có thể đạt được điều này? Chỉ bằng cách kết
nối tự ngã của bạn với sức mạnh vĩ đại của Đấng Thiêng liêng. Làm như thế chúng
ta vén mở từng giai đoạn cho đến khi tới gần Ngài hơn.
Thật đáng tiếc khi chỉ
tìm thấy có lẽ một vài người, cố gắng kết nối bản thân họ với Đấng Tối cao,
chưa nói đến việc đạt được sự phủ định hoàn toàn. Vì vậy, Con đường duy nhất là
sự quy thuận, mặc dù đó là nhiệm vụ khó khăn, đặc biệt là đối với những ai đã quá
tải với hành lý của chính họ. Nhưng chí ít họ vẫn có thể làm được như học trò
làm với thầy giáo. Kỷ luật là bước sơ đẳng của sự quy thuận. Nếu ai không thể
tuân thủ kỷ luật tinh thần ngay từ đầu, thì ít nhất anh ta cũng có thể bắt đầu với
kỷ luật thể chất. Sau đó, nếu năng lực của vị thầy được thiết định trong tâm trí
anh ta và học trò cũng là người tìm kiếm kiến thức thực sự, sự phục tòng của tâm
trí sẽ bắt đầu phát triển một cách tự động. Khi anh ta đặt chân lên nấc thang đầu
tiên, nấc thang tiếp theo sẽ dễ dàng được thiết lập. Khi sự theo đuổi được thực
hiện - tình yêu và sự hiến dâng cũng sẽ bắt đầu nảy nở, đặc biệt là khi một người
tin tưởng vào năng lực của vị thầy.
Tôi không thể hiểu được
liệu những người kết giao với tôi có khao khát giác ngộ hay không. Nếu có, tình
yêu và sự hiến dâng phải tự động phát triển trong họ. Tất nhiên là phải có sự
quan tâm dành cho nó nhưng sự quan tâm cũng phát triển khi một người cảm thấy thực
sự gắn bó với mục tiêu. Tuy nhiên, một số người có thể ngồi bên tôi chỉ để cho tâm
họ được yên ổn một lát. Đây cũng có thể là một điều gì đó đối với tôi vì ít ra tôi
cũng có thể mang lại cho họ một chút dễ chịu. Nhưng chỉ vậy thôi thì chưa đủ. Có
thể có một số người thích kết giao với tôi trên cơ sở đồng môn và bạn hữu, nhưng
không phải vì sự giác ngộ. Điều này cũng không phải là quá ít ỏi đối với tôi bởi
vì khi tôi thấy ai đó mang trong tim họ tình yêu dành cho tôi, tôi cảm thấy rất
sung sướng và khoan khoái. Nhưng tại sao một người phải bận tâm về việc yêu mến
tôi trong khi có rất nhiều thứ để anh ta mến mộ.
Chỉ ai đã đánh mất chính
mình hoặc ít nhất là muốn đánh mất tất cả, có lẽ mới có thể hướng về phía tôi. Khuynh
hướng của tâm trí tôi thật là lạ lùng. Hoàn toàn đánh mất chính tôi trong cái
toàn thể. Tôi muốn người khác tìm ra tôi. Tôi tin rằng một người trí thức sẽ
không bao giờ bận tâm đến điều đó. Có lẽ đó là lý do tại sao tôi thất bại trong
việc khơi dậy cảm xúc trong trái tim của người khác, bởi vì giống như bản thể của
tôi cũng bị mất ngang bằng như thế. Khi đó những gì còn lại trong tôi là manh mối
giúp họ lần ra tôi. Ý tưởng sẽ thật rõ ràng nếu ai đó nuôi dưỡng một cơn say Thần
thánh tương tự.
Bạn luôn được chào
đón đến căn nhà nhỏ của tôi - một căn nhà tranh dột nát đến nỗi có lẽ không ai
muốn ở lại đó dù chỉ một lát, bởi vì anh ta có thể bị ướt sũng bởi cơn mưa ánh
sáng từ Nguồn Tối thượng xối xuống. Ngay cả sau khi sự Phủ định đã đạt được, vẫn
còn nhiều việc phải giải quyết, mà có lẽ hàng triệu năm có thể là quá ngắn. Rất
khó để xác định chính xác cái chung cuộc là gì và ở đâu. Do đó, mọi người có thể
không dễ dàng chấp nhận nó. Họ có thể nói rằng vì tôi mô tả Không-Hiện hữu như là
Hiện hữu, nên tất cả đều phù phiếm và vô giá trị. Hiện hữu có thể được chứng
minh ở một mức độ nào đó nhưng ý tưởng về Không-hiện hữu thì bất khả diễn giải.
Tuy nhiên, hiện hữu chỉ là sự phản chiếu mờ nhạt của Không-hiện hữu. Thực
tế là nếu một người không mang bất kỳ sự phản chiếu nào của trạng thái Không-hiện
hữu thì đây có thể được coi là trạng thái Phủ định toàn hảo, vượt ra ngoài sự hiểu
biết thông thường của ngay cả các vị thánh. Vairagya (sự thản nhiên) chỉ có thể
đạt được khi một người hoàn toàn hướng về Đấng Thiêng liêng. Khi đó, anh ta
không còn sự quan tâm đối với thế gian cũng như cái ngã của chính mình. Vì vậy,
anh ta đánh mất không chỉ ý thức cơ thể mà ngay cả ý thức linh hồn cũng mất nốt.
Vậy thì cái gì còn lại? Không có gì còn lại ngoại trừ ‘sự tồn tại trong diện mạo
xác chết’ hay ‘chết trong khi đang sống’.
Sahaj Marg Patrika,
tháng 3 năm 1967
*****
BABUJI MAHARAJ – HOLI
(Sahaj Marg Patrika, March 1967)
This is the happy day of Holi, especially for those who have a liking for
colours and want to indulge in them. There may be some others, who though do
not participate in colour revelries are charmed by the fun it offers. They too
may be deemed as admirers of colours or in other words of diversity. A man
possesses consciousness of the various aspects of colour but so long as his
mind bears the distinction his mind is really blind to the real aspect of the
colour. The variety represents only various attributes of it, and through it we
have to trace back to Colourlessness, which is the origin of it. It may be
merely for the fun of Holi and it is and has ever been my nature. for the
clarification of which I may refer to the following:— “Whether I be standing,
sitting or in any pose what- so-ever, I am always at the same point, the Base”
That means the base or the destination must never go out of mind. The
destination can be arrived at only by him who is mad after it. That is the only
way and whoever adopted this course, his success had been assured. But for that
you have to create “Pain” in your heart. The cure must also come when the pain
is there. All the means and Sadhanas aim at the same.
May the time come soon, as definitely it must, for me to have such burning
hearts eagerly impatient to have what I am so restless to impart. My intense
devotion to my Master and my restless craving may soon bear fruit and create
similar intensity in your heart. Have it from me and the rest maybe gifted to
you by the Supreme Master. Whatever comes into action is always in accordance
with the will of God. The difficulty arises when we link it_ with our efforts.
We rejoice at the success and feel aggrieved at the failure merely for that
reason. This is the only thing which serves to keep us in bondage. The absence
of this egoistic feeling means the advent of real potent vigor. How can this be
achieved? Only by linking our self with the great power of the Divine. Doing so
we go on covering stages after stages till we get closer to Him. It is but a
pity to find only a few perhaps, trying to link themselves with the Supreme,
not to say of achieving complete negation. For that the only Path is that of
surrender, though it is a pretty hard task, especially for those who are
over-loaded with their own weight.
Still they can do at least as much as a_ schoolchild does for his teacher.
Discipline is the elementary step of surrender.
For that if it is not possible for anyone to adhere to mental discipline in the
beginning he can take up at least the physical discipline to start with. After
that if the teacher's capability is well established upon his mind and the
pupil too is the real seeker of knowledge, mental submission will begin to
develop by itself. When he has set his foot on the lowest rung of the ladder
the next one shall easily be traced out. When the pursuit is thus taken up _
love and devotion will also begin to develop automatically especially when one
is convinced of the merits of the teacher, I fail to -understand whether those
associated with me have the craving for realization at all or not. If they have
these things must have developed in them automatically. There must of course be
an interest for it and the interest also develops when one feels firmly
attached to the goal. Some may however sit by me only to have their mind at
rest for a while. This may also be something for me for I may thus be offering
them comfort for a while at least. But that alone is not enough.
There may be some who like to associate with me on the basis of fellow feeling
and friendship, not of course taking into account realization. This also is not
too little for me because when I find one bearing in his heart love for me, I
feel greatly rejoiced and refreshed. But why should one bother about it for my
sake when there is a lot for him to love and like. Only one who has himself
lost or at least likes to lose all, may perhaps be inclined towards me, My
mind’s tendency is somewhat peculiar. Having lost myself in to-to, I like
others to trace me out. I believe a wiseman shall never come up for it. Perhaps
that may be the reason why | fail to excite emotion in the hearts of others,
because like my own being that too is equally lost. When that is so what else remains
in me for a clue to help them in tracing me out. The idea will be quite clear
if one develops a similar type of Divine intoxication.
You are always welcome to my humble cottage-a cottage which is badly
depreciated that none perhaps would like to test there even for a while, jest
he might be drenched all through by the light Shower from the Ultimate Base,
leaking in through it. Even after Negation has been achieved, there remains
much to cover yet, for which even millions of years might be too short. It is
very difficult to determine exactly what and where the end may be. People may
not be prone to accept it thus. They might say that since I represent Non—
Being as Being, it is all vain and void. They may be justified to some extent
since’ one, in being, cannot entertain the idea of Non--being. It however
refers only to a faint reflection of Non-beingness. The fact is that while in a
state of Non-being if one does not bear any reflection of that condition then
it can be taken as the perfection of the state of Negation, which is beyond
common understanding of the saints even.
As for Vairagya, it can be attained only when one is wholly diverted towards
the Divine. When it is so, one gets disinterested with the world and his own
self as well. Thus, he loses not only the body-consciousness but subsequently
the soul-consciousness too. What remains then? Nothing but the ‘Being in dead
form’ or a ‘Living Dead’.