11 tháng 11, 2021

Vũ trụ là chính ta

Giống như khi bạn chạy ma-ra-tông, 26 dặm. Chà, đối với một vận động viên ma-ra-tông lão luyện, dặm thứ 18, dặm thứ 19 khá dễ dàng. Rồi anh ấy bắt đầu cảm thấy đuối sức. Ở dặm thứ 25, anh ấy gần như kiệt sức. 

Rồi anh ấy lấy lại năng lượng. Năng lượng đó đến từ đâu? Nó đến từ chính bên trong anh ấy. Anh ấy dùng đến nguồn tài nguyên ẩn tàng bên trong mà anh ấy chưa từng biết đến cho đến khi anh ấy kiệt sức.

Tâm linh nói rằng, "Hãy chết trước khi bạn chết, và bạn sẽ thấy sự huy hoàng của cái chết là gì, những gì nó mở ra: một đời sống vĩnh hằng được hứa hẹn." Điều đó có nghĩa là làm những gì một vận động viên ma-ra-tông làm: chạy cho đến khi gần như gục ngã, và rồi bạn tìm thấy sự thức dậy thần kỳ của năng lượng tươi mới bên trong, từ bên trong chính bạn, điều mà bạn chưa bao giờ có thể mơ tưởng đến, bởi vì trước đây bạn chưa từng cố gắng tới mức độ đó. Tâm linh nói rằng, "Kia là thế giới bên ngoài; ở đây, bạn làm nó bên trong." Nhắm mắt lại, thiền và cảm thấy rằng tôi đang lặn sâu xuống một cái hố không đáy, rất tối. Và rồi khuynh hướng, đôi khi nhu cầu, là mở mắt ra để tự trấn an mình rằng tôi vẫn còn ở trong thế giới loài người. Đó là sự nguy hiểm.  

Giống như một vận động viên ma-ra-tông dừng lại ở dặm thứ 15 để xem xét, "Ồ, tôi có thứ tài nguyên tiềm ẩn mà Chari nói đến không?" Bạn không thể cảm thấy năng lượng đó. Nó đã cạn. Giống như một bình xăng. Đôi khi chúng ta từng có - tôi không biết bạn còn có không - một bình xăng khẩn cấp nhỏ mà bạn bật mở khi bình xăng chính bị cạn. Một số lái xe bất cẩn để bình xăng dự trữ mở nắp. Vì vậy, khi xe dừng lại là dừng hẳn, vì bình xăng dự trữ luôn để mở. Ý tưởng về một bình xăng dự trữ là xăng nên được dự trữ cho trường hợp khẩn cấp khi không có trạm xăng gần đó. Khi đó bạn mở nắp bình xăng dự trữ và lái xe đến trạm xăng gần nhất. Nhưng nếu bạn cứ để bình xăng dự trữ mở nắp, bạn mất khả năng kiểm soát nó, đó là những gì chúng ta đang làm với nguồn năng lượng vật lý của mình: rút cạn đến giọt tinh chất cuối cùng có thể và rồi khi cần năng lượng dự trữ thì không có.

Bởi vậy, sống khôn ngoan là không tiêu hao năng lực dự trữ một cách không cần thiết - trong bất kỳ lĩnh vực nào. Một trong những lý do về đức hạnh đối với đời sống độc thân, đó là: hãy giữ năng lượng cho sự bứt phá tối hậu. Đừng lãng phí năng lượng đó vào việc chạy bộ hàng ngày và bơi lội: hôm qua tôi làm được 9, hôm nay tôi làm được 10, ngày mai sẽ là 14. Khi đó kho năng lượng dự trữ trở nên vô nghĩa; nó hầu như không tồn tại với chúng ta.

Khi thiền, chúng ta học được tất cả những điều này: rằng tôi phải chết đi trong thiền để được tái sinh trong thiền, và bước ra vẫn là Paul, vẫn là Bill, vẫn là bất cứ gì bạn là. Nhưng với một cách nhìn khác, rất khác về cuộc sống; với một nội tâm khác, rất khác mà bấy giờ được mở ra, được chuyển đổi, được làm sạch, được trang hoàng lại một cách bí ẩn. Do đó, mỗi khi chúng ta thiền và đi sâu vào trong nó, chúng ta bước ra mới mẻ - được làm mới lại. Đó là lý do tại sao thiền làm tươi mới. Đó là lý do tại sao thiền không bao giờ làm kiệt sức; mà bạn đi sâu vào nó và bước ra tươi mới. Đau khổ không còn, sự đau đớn không còn, trái tim quảng đại hơn - một nhu cầu như thế là rất lớn. Sự khuây khỏa bắt nguồn từ chính chúng ta, từ bên trong chúng ta, bởi chính chúng ta. Chúng ta thấy rằng, theo một nghĩa rất thực, chúng ta trở nên không phụ thuộc vào vũ trụ. Chúng ta không tìm sự khuây khỏa ở bên ngoài, chúng ta nhận được nó từ bên trong. Người khác lấy cái mới ở bên ngoài, chúng ta nhận được nó từ bên trong. Người khác lấy năng lượng mới ở bên ngoài, chúng ta nhận được nó từ bên trong. Khi đó, chúng ta có được trải nghiệm tối hậu rằng: bên trong tôi là vũ trụ. Đấy không phải là vũ trụ tôi nhìn thấy ở bên ngoài, cho dù cái vũ trụ vật lý đó có thể rộng lớn đến đâu - 10 triệu, 10 tỷ năm ánh sáng, vậy thì đã sao? Vụ trụ vật lý chỉ là ảnh phản chiếu của vũ trụ ở bên trong. Vũ trụ này vô giới hạn còn vũ trụ kia có thể được đo lường bằng năm ánh sáng. Bạn hoàn toàn không thể đo lường vũ trụ này. Nó thực sự là vô giới hạn.

Là vô giới hạn, tài nguyên của nó thực sự là vô hạn, tiềm năng của nó thực sự là vô hạn; do đó, quy luật tâm linh nói rằng, hãy đi vào bên trong và bạn sẽ tới vô cùng; đi ra bên ngoài, chỉ có sự lặp lại của cùng một kinh nghiệm, lặp đi lặp lại một cách kinh tởm. Nhưng bạn lại nghĩ rằng mình đang tận hưởng điều mới mẻ mỗi ngày. Vì vậy, tâm linh nói rằng, hãy cẩn thận với cuộc sống bên ngoài. Đó chỉ là ảnh phản chiếu tự ngã của bạn, giống như khi bạn đứng trong một nhà gương, bạn ở đó một mình, nhưng bạn lại thấy hàng trăm mình xung quanh mình. Ở đây, Atman, Linh hồn, thấy nó được phản chiếu trong rất nhiều sự tồn tại khác. Liệu chúng có thực hay không, ai có thể nói được? Bạn nghĩ tôi là thực với bạn, tôi nghĩ bạn là thực với tôi, có lẽ cả hai chúng ta đều không tồn tại. Cái đó nằm trong tâm của kẻ chiêm bao, tâm của vũ trụ chiêm bao. Nó đáng sợ. Nó cũng hấp dẫn.

Đáng sợ, bởi vì gần như không thể tưởng tượng rằng chúng ta không tồn tại. Chúng ta luôn sợ chết. Đó là nỗi sợ rất tự nhiên. Nhưng phải nói rằng có lẽ, bạn thân mến, bạn không tồn tại - ngay cả lúc này đây - thì thật kinh khủng, phải không? Nhưng khi bạn chìm vào thiền và nếu, nhờ ân sủng của Master, bởi sự tôn nghiêm của trải nghiệm, bạn có thể kinh qua những trạng thái tâm linh mà ban đầu bạn không thấy gì cả, sau đó bạn thấy mình hoàn toàn đơn độc, và rồi bạn nhận ra cái vũ trụ mà bạn chỉ có một mình thực ra là chính bạn ...! 

Vũ trụ đó chính bạn. Bạn ở đó như một cái gì đó đang kinh nghiệm chính mình trong diện mạo của vũ trụ. Sau đó, đến trải nghiệm thực sự huy hoàng, hấp dẫn rằng, "Ta là Vũ trụ." Có nghĩa bạn là một phần của tôi, tất cả mọi người là một phần của tôi, bạn là tôi theo một nghĩa nào đó. Rồi mới đến khả năng yêu thương thực sự, sự đồng cảm thực sự. Không phải vì bản năng từ ái muốn làm điều tốt đẹp cho người khác, mà bởi vì trong bạn cũng là sự sống của tôi. Giữ cho bạn sốngtôi giữ cho mình sống. Khi cho bạn ăn, tôi cho chính mình ăn. Chăm lo cho an sinh của bạn là an sinh của tôi. Theo một nghĩa rất thật - không phải vì sự từ ái, thậm chí không phải vì tình anh em, mà là thuần nhu cầu - như một chiếc ô tô sẽ không chạy nếu một lốp của nó bị thủng. Chúng ta không vị tha khi dừng lại và vá chiếc lốp xe đó. Nó sẽ không di chuyển nếu bugi bị mòn vẹt. Nó sẽ không di chuyển nếu ống dẫn nhiên liệu bị đứt. Vì vậy, hoạt động của ô tô phụ thuộc vào chức năng của từng bộ phận cấu thành. Không có bộ phận nào quan trọng hơn bộ phận nào, bởi vì tất cả đều cần còn hoạt động trước khi xe lăn bánh.

Tương tự như vậy, nếu Thượng đế muốn được bình yên, viên mãn và hạnh phúc, Ngài phải một vũ trụ được viên mãn, hạnh phúc và hòa bình. Và chúng ta, ở mức độ tồn tại của mình, cũng phải có được điều đó. Đó là nhu cầu thực sự của tình anh em trong yoga. Không phải kiểu tình anh em giả tạo, tâng bốc nhau và nói, "Ồ, thật tuyệt! Anh ở đây và tôi cũng ở đây, chúng ta còn muốn gì hơn nữa?" Điều đó quá giả tạo, dối gạt bản thân quá mức. Nhưng khi tôi thấy bên trong mình rằng tôi là vũ trụ và hiển nhiên tất cả các bạn ở trong vũ trụ đó và do đó bạn là một phần của tôi - không chỉ ai đó tôi phải chăm sóc, mà là ai đó mà tôi phải chăm sóc nếu tôi muốn chăm sóc chính tôi...

Liệu bạn có thể tắm mà không làm ướt chân mình? "Không, không, tôi ghét đôi chân của mình, tôi sẽ tắm như thế này." Điều đó là không thể. Toàn thân phải bị ướt, toàn thân phải được nhúng nước, toàn thân phải được làm khô. Trong sự toàn thể đó, trong ý thức của sự toàn thể đó, giờ đây ló dạng bản thể tỉnh thức, và chúng ta thấy sự lộng lẫy mênh mang vô hạn, ở đó tất cả chúng ta là một. Không phải theo nghĩa là tất cả chúng ta ở cùng nhau, do đó chúng ta là một; [mà] dù bạn có thể ở đâu, dù tôi ở đâu, chúng ta vẫn là một.

… Nếu tôi là vũ trụ, cho dù tôi cảm thấy nó hay không, cho dù tôi có nhận thức được nó hay không - bởi vì yoga, thiền, chân lý tối hậu chỉ cho phép tôi thấy tôi là, không phải một cái gì đó tôi sẽ là - thì bởi thực tế đó, chúng ta đã là một hữu thể.

Trích Heart to Heart, Tập 1, trang 99-105, Chariji Maharaj

Nguồnhttps://www.sahajmarg.org/literature/featured-articles/the-universe-is-you