5 tháng 9, 2021

Thông điệp của Daaji nhân Ngày Nhà giáo Ấn Độ 2021

Chào buổi sáng. Như nhiều người trong số các bạn sẽ biết, hôm nay là một ngày rất đặc biệt. Tình cờ hôm nay là Ngày Nhà giáo của Ấn Độ, được kỷ niệm trên khắp cả nước. Trên thế giới, thông qua UNESCO, Ngày Nhà giáo được tổ chức hàng năm vào 5 tháng 10, nhưng ở Ấn Độ, đó là ngày 5 tháng 9 hàng năm.

Chúng ta mang ơn các thầy cô giáo rất nhiều, bắt đầu từ việc học các con số và bảng chữ cái. Và sau đó là nhiều thứ phức tạp trong cuộc sống... tâm lý, công nghệ, y học, rất nhiều thứ khác. Nếu không có họ, tôi không nghĩ thế giới sẽ là một nơi duy mỹ. Giống như không có mẹ, sự sáng tạo (shristi) sẽ kết thúc. Và nếu không có thầy cô giáo, chúng ta sẽ đi về đâu nếu không có giáo dục?


Nhưng hơn tất cả những điều này, trong thiền (satsangh) sáng nay tôi đã được nhắc nhở về những người thầy tâm linh của mình. Tôi không nói về Babuji Maharaj hay Lalaji Maharaj hay Chariji. Họ là những Guru của chúng ta, điều đó là chắc chắn. Nhưng nếu không có những người hướng dẫn (preceptor) đã giới thiệu tôi vào hệ thống này... nhiều người hướng dẫn đã nuôi dưỡng đời sống tâm linh của chúng ta, chúng ta mang ơn họ rất nhiều. Tôi nhớ những ngày đó, không có điện thoại. Thời học đại học, bạn cảm thấy chán nản và cảm thấy - hãy để tôi đến và thiền nhiều hơn. Vì vậy, không báo trước, không hẹn trước, không điện thoại, bạn đi thẳng đến nơi ở của người hướng dẫn. Và điều đó đã từng xảy ra rất nhiều lần. [không nghe được]... bà ở đây, rất nhiều thứ ở đây. Chồng bà sẽ dẫn thiền và bà sẽ mời chúng tôi trà và cà phê hoặc bất cứ thứ gì họ có sẵn khi đó. Và họ chia sẻ các giá trị, họ dẫn thiền, truyền cho chúng tôi, thảo luận về vai trò của Guru, truyền cảm hứng cho chúng tôi.

Tôi muốn chia sẻ với các bạn - cuộc sống giản dị của một phụ nữ mà tôi biết, bà Draupadi, người hướng dẫn đầu tiên của tôi. Đó là một trong những sitting (buổi thiền với người hướng dẫn) lạ thường nhất mà tôi từng có ở Sahaj Marg. Bà đã chia sẻ những câu chuyện về Babuji và xung quanh Babuji, [và] về anh trai của bà khi họ còn nhỏ. Anh trai của bà đã tham gia hệ thống Sahaj Marg, theo sự hướng dẫn của Babuji. Vào mỗi buổi sáng, khi bà vào phòng anh trai, bà thấy chiếc gối của anh ướt đẫm. Và bà nói, anh đang làm gì vậy, anh trai? Anh trai bà không nói nhiều, nhưng ông ấy đã khóc, suốt đêm, với sự điên cuồng hoàn toàn vì Thượng Đế. Và bà đã kết hôn khi còn rất trẻ, làm dâu trong một gia đình Marwadi, bạn biết những gia đình Marwadi hà khắc như thế nào. Mẹ chồng của bà không cho phép bà thiền. Chồng của bà cũng không ủng hộ.

Chúng ta không gặp phải những vấn đề như vậy nhưng chúng ta lại tạo ra những vấn đề khác cho bản thân mình, và chúng ta đưa ra những lời bào chữa rằng - tôi rất bận. Bạn có gặp phải vấn đề như vậy không, rằng chồng bạn nói - Đừng thiền, nếu không tôi sẽ ném cô ra khỏi nhà. Bạn không gặp phải tình huống đó.

Bất chấp sự phản đối của gia đình nhà chồng, bà vẫn tiếp tục thiền. Bà không cho chồng mình hoặc bất cứ ai [khác] sau này biết rằng bà thiền. Bà thức dậy rất sớm, và vẫn ở trên giường với chăn trùm qua đầu. Nằm [thẳng] trên giường và thiền. Việc thanh lọc mà chúng ta làm vào mỗi buổi tối, bà nói - Chị sẽ làm việc đó trong nhà vệ sinh và đổ một chút nước vào đâu đó và chỉ cần ngồi xuống. Thanh lọc cá nhân, về tâm linh.

Vì vậy, nếu bạn có một ham muốn mãnh liệt, trí tuệ mê cuồng như họ nói, để đạt được Cái Tối Thượng, thì không ai có thể ngăn bạn lại. Nhưng bạn phải xác định, bạn có thực sự thực sự thực sự mong muốn sự giác ngộ Thượng Đế hay không? Thượng Đế vẫn vui vẻ dù bạn có mong muốn đó hay không.

Nhưng chúng ta sẽ đi đâu nếu không giác ngộ? Kiếp sống này sang kiếp sống khác, kiếp sống này sang kiếp sống khác, chúng ta cứ lặp đi lặp lại hành trình này, cho đến một ngày - chúng ta nói, Guru được tìm thấy, phương pháp được trao cho, bạn sẽ làm gì bây giờ? Đó sẽ là thảm kịch lớn nhất vì chưa từng có con đường nào như thế này trong lịch sử nhân loại. Chưa từng có.

Bạn đọc kinh Veda, Upanishad, bạn đọc tất cả các thánh văn của chúng ta. Một hệ thống như thế này, một hệ thống đơn giản như thế này chưa từng có trong quá khứ. Mọi [hệ thống], người ta sẽ yêu cầu bạn thứ này hoặc thứ nọ - bạn phải rời khỏi nhà và trở thành khất sĩ (sannyasi) - thứ này hay thứ kia. Họ làm cho các mối quan hệ ra khỏi cuộc sống của bạn.

Ở đây chúng ta có một cuộc sống trọn vẹn. Tâm linh cũng như thế giới vật chất cùng bay vút lên cao. Hãy nhìn cuộc đời của Chúa Rama, Chúa Krishna, Raja Janak - chúng ta có những tấm gương quang vinh trước mặt. Và thậm chí nhiều hiền triết - Atri, Vashishtha, Vishwamitra và nhiều hiền triết Upanishad - họ đã không trở nên độc thân hay từ bỏ cuộc sống của mình. Họ đã có một cuộc sống cân bằng hoàn toàn - cho phép đời sống tâm linh thấm nhập hoặc hòa trộn vào đời sống vật chất. Và dẫn dắt [cuộc sống] theo cách mà ngay cả đời sống vật chất cũng trở thành tâm linh. Bất cứ điều gì mà đời sống tâm linh chạm vào, đều trở thành tâm linh.

Cuộc sống của những người thầy tâm linh như vậy, những người mà chúng ta tương tác ngày này qua ngày khác, họ chính là những người thầy tâm linh của chúng ta. Họ hướng dẫn chúng ta, họ nuôi dưỡng chúng ta bằng dòng truyền (pranahuti). Tất nhiên, nguồn luôn là từ Master, nhưng nếu không có các phương tiện này, không có các thiết bị phát này, chúng ta sẽ đi về đâu? Vì vậy, chúng ta mang ơn những người này, những người thực sự dành thời gian của họ với chúng ta. Ai sẽ dành nửa giờ với bạn? Bạn thậm chí không trả tiền cho họ. Ít nhất, hãy để chúng ta biết ơn về sự phụng sự của họ. Thông thường, một số abhyasi gọi điện thoại, “Anh à, tôi đang đến để sitting" - như thể người hướng dẫn mắc nợ họ một điều gì đó. Họ thậm chí không nói - "Tôi có thể đến không?". Không có lời lẽ lịch sự như vậy - "Anh à, tôi đang đến". Cho dù người hướng dẫn có muốn hay không, họ sẽ đến và nhận sitting.

Chúng ta phải học rất nhiều, và chúng ta đang học mỗi ngày. Tôi chưa bao giờ thấy một người hướng dẫn - người đã về đến nhà và sau đó nói, "Ồ không, tôi đang quá bận để có thể dẫn thiền". Điều đó chưa từng xảy ra, ít nhất là với tôi. Chúng ta mang ơn những người thầy tâm linh đó rất nhiều và chúng ta cũng hãy cầu nguyện rằng một ngày nào đó chúng ta cũng trở thành những phương tiện - phương tiện phụng sự người khác. Với thông điệp này, tôi sẽ kết thúc - bất cứ điều gì tôi muốn chia sẻ vào ngày Nhà giáo của Ấn Độ năm nay.

Ai có thể là người thầy giỏi nhất? Câu hỏi tiếp tục nảy sinh. Chúng ta yêu quý ai như thầy, cô của mình; thầy, cô mà bạn nhớ đến thời còn đi học là ai? Hãy cầu nguyện cho thầy, cô đó vào ngày này. Hãy ghi nhớ những hình bóng đó trong tâm và cầu nguyện Thượng Đế cho họ được hạnh phúc. Họ có thể còn sống, họ có thể đã mất - điều đó không quan trọng nhưng họ vẫn ở đâu đây. Và ai có thể là người thầy giỏi nhất? Nếu bạn cũng đang khao khát - không phải là một người thầy dạy học - mà ở đâu đó, bạn cũng là một người thầy cho ai đó. Đối với một đứa trẻ, hoặc với con cái của bạn. Làm thế nào bạn có thể là người thầy giỏi nhất?

Bài học duy nhất tôi học được là bạn chỉ có thể trở thành người thầy giỏi nhất khi bạn có nghệ thuật tự học. Khi ấy, bạn có thể là một người thầy giỏi nhất. Hãy là học trò giỏi nhất, vậy thôi.

Cám ơn các bạn.

*****

“Good morning,
As many of you will be aware, its a very special day today. It happens to be Teachers day, that we all celebrate throughtout India. Worldwide, through UNESCO, it is celebrated every year on 5th of October, but in India it is celebrated every 5th of September. We owe a lot to these teachers, starting with learning numbers and alphabets. And then later on many complicated things in our lives .. psychology, technology, medicine, so much [sic else]. Without them, I don't think the world would be an aesthetic place. Like without mothers, shristi will end. And without teachers, where will we go without education ?
But much more than all this, during the satsang I was reminded of my spiritual teachers. I am not talking of Babuji Maharaj or Lalaji Maharaj or Chariji. They are our Gurus no doubt. But without the preceptors who introduced me to this system .. many preceptors who nourished our spiritual life, we owe a great deal to them. I remember those days when, there were no phones. Suddenly during college time, you get frustrated and you feel - let me go and meditate more. So without warning, without notice, without phone call, you will end up going to the preceptor's residence. And it used to happen so many times. Prema bahen .. [inaudible] .. she's here, very much here. Her husband would conduct satsang and she would give us tea and coffee or whatever was available then. And they would share values, they would conduct satsang, transmit to us, discuss about Guru's role, inspire us.
I would like to share with you - a simple life of a lady I knew as Draupadi bahen, under whose guidance I began my first sitting. It was one of the most extraordinary sittings I ever had in Sahaj Marg. She used share stories about and around Babuji, [and] about her brother when they were younger. Her brother was already in the system, Sahaj Marg system, following Babuji's guidance. Every morning when she would go to his room, she would she his pillow [takiya], wet with water. And she would say, what are you doing bhaiyya ? He would not say much, but he used to cry, all night, with utter madness for God. And she was married off very young, as a Marwadi family, you know how orthodox they can be. Her mother-in-law would not allow her to meditate - iss ghar mein dhyan karna mana hai. [Her] husband also was not very cooperative.
We don't have such problems but we create other problems on our own, and we create our own excuses that - I'm so busy. Do you have such problems where your husband says - Oh don't meditate, otherwise I will throw you out. No.
Despite of such resistance in the family, she continued on. She would not let her husband know, or anyone [else] later on know, that she is meditating. She would wake up very early, and remain in her bed with rajai [blanket] over her head. Lie [flat] on the bed and meditate. The cleaning that we do every evening, she said - I would do it in the toilet and throw some water here and there and just sit. Do my own cleaning, spiritually.
So if you have a keen desire, killer's instinct as they say, to achieve the Highest, no one can stop us. But you have to determine, do you really really really want this God realization ? God is happy with or without us.
But where will we go without realization ? Life after life, life after life, we keep on repeating this journey, until a day comes - we say, Guru mil gae, dhyan ho jaega. Abhi Guru bhi mila, ab kya karoge ? It will be the biggest tragedy because there has never been such a path in the history of humanity. Never been.
You go through Vedas, Upanishads, you go through all our holy literature. Such a system, such a simple system has never been there in the past. Every [system], one would demand of you something or the other - you got to leave your home and become a sannyasi - this or that see. They make factions out of your life.
Here we lead a complete life. Spirituality as well as soaring high in the material world also. Look at the lives of Lord Rama, Lord Krishna, Raja Janak - we have glorious examples in front of us. And even many sages - Atri, Vashishtha, Vishwamitra and many Upanishadic sages - they did not become celibate or renunciate their life. They led a complete balanced life - allowing adhyatmik jeevan - submerged or intermingled with - bhautik jeevan. And leading [life] this way, even bhautik jeevan becomes spiritual. Anything that spiritual life touches, becomes spiritual.
So the lives of such spiritual teachers, with whom we interact day in and day out, they are our spiritual teachers. They guide us, they nourish us with this pranahuti. Of course, the source is always the Master, but without these mediums, without these transmitters, where shall we go ? So we have to be indebted to these folks, who really spend their time with us. Who will spend half hour with you ? You're not even paying them. At least, let us be grateful for their services. Often some abhyasis, they phone up, "Sir I'm coming for a sitting" - as if the preceptor owes something to that person. They don't even say - "Can I come ?". None of this [is] such civil language - "Sir I am coming". Whether you like it or not, they will come and have a sitting from you.
So we have to learn a lot also, and we are learning every single day. I have never seen a preceptor saying - ki you come home and then say, "Oh no I'm too busy to give sittings". It has never happened to me at least. So we owe a lot to such spiritual teachers and let us also pray that one day we also become the vehicles - vehicles in serving others. With this I will close my - whatever I wanted to share on this day of Teacher's day in India.
Who can be the best teacher though ? Question keeps arising. Whom do we love as our teacher, whom do you recall from your school days ? Pray for such a teacher on this day. Recollect those figures in your mind and pray to God for their happiness. They maybe alive, they may not be alive it - it does not matter but they are still there somewhere. And who can be the best teacher ? If you are also aspiring - not an educational teacher - but somewhere along, you are also a teacher to someone. To a little child, or to your own children. How can you be the best ?
Only lesson I learned is that you can be the best only when you have the art of learning yourself. Then you can be the best teacher. Be the best student, that's all.

Thank you.”