Chia sẻ ngày thứ nhất
Cho phép tôi luận bàn về một năm đã qua. Vào dịp cuối năm, và thực sự khi COVID xảy ra, tôi đã nghĩ, "Những gì đã xảy ra có lẽ là tấm gương đặt trước nền văn minh của chúng ta, yêu cầu chúng ta soi lại mình, và chúng ta nên xem xét những gì mình sẽ làm, những gì mình đã và đang làm.”
Tôi nghĩ chúng ta có
khuynh hướng tiếp nhận mọi thứ trên thế giới này, thiền trở thành điều mà bạn
phải làm. Tại sao mọi thứ phải trở thành điều mà chúng ta phải làm? Bởi sống
thiền là một đời sống thuận tự nhiên. Bạn đang thở; hơi thở của bạn là thiền.
Bạn đang nhẹ nhàng bước đi; bước chân của bạn là thiền trừ phi bạn bận tâm về
nơi mình sẽ đến.
Giả dụ, bạn không thể
can thiệp vào sự thở hoặc "Tôi thở vì mục đích cụ thể này." Bạn không
làm như thế. Bạn chỉ đang thở. Tương tự, thiền thực sự là một phần thiết yếu
của sự thở cùng với vũ trụ. Thiền là một phần thiết yếu của chính con người
chúng ta. Nhu cầu tự nhiên của chúng ta với thiền là bất diệt; chúng ta đã quên
mất bản tính thiền của mình. Chúng ta quên mất nhu cầu tự nhiên của mình với thiền
… có một từ rất thú vị dành cho nó, mà chúng ta định nghĩa theo một số cách rất
ngược đời, nhưng từ đó là “tình yêu”. Bản tính thiền của chúng ta và tình yêu
cùng định hình con người của chúng ta.
Một cách hiệu quả, tại
sao chúng ta cần thiền? Chúng ta cần thiền bởi vì chúng ta đã quên mất mình là
ai. Chúng ta đã quên mất rằng chúng ta chính là tình yêu. Chúng ta đã quên mất
rằng chúng ta là những chiếc tua của sáng tạo của sự vĩnh hằng, của thiên
nhiên. Chúng ta đã quên mất rằng, chúng ta thực ra chỉ là những quả cầu năng
lượng, tích chứa tình yêu thương, theo cách nào đó bị cá tính hoá bản thân bằng
những từ ‘bản tính của tôi’. Tôi là ai? Của tôi, của tôi, của tôi. Cái ‘tôi,
tôi, tôi’ này dẫn đến nhu cầu của chúng ta với thiền, để buông bỏ chính cái ‘tôi’
ấy. Khi chế ngự để buông bỏ cái ‘tôi’, chúng ta thực sự soi lại mình. Và nói
chung, khi chế ngự để buông bỏ cái ‘tôi’, như một sự khai hóa, chúng ta thực sự
soi lại bản thân.
Bởi vậy, những người
tinh tấn hơn tôi rất nhiều, những người sắp nói với bạn đây, những người đã
nghiên cứu điều này suốt đời họ, đã thấu hiểu và phản ánh bản tính toàn nguyên
của chính họ. Họ phản ánh họ là ai, và thực tế rằng họ không là ai, và thực tế
rằng họ có thể không là. Họ chính là sự mở rộng của sáng tạo của sự vĩnh hằng.
Có những người như thế trong số chúng ta, để nhắc chúng ta, nhắc nhở chúng ta
rằng chúng ta phải hít thở trong thiền, chúng ta phải bước đi trong thiền.
Thiền là một phần
thiết yếu của con người chúng ta, giống như một chiếc lá, bạn biết đấy. Tôi
đang nhìn ra ngoài cửa sổ lúc này và thấy một chiếc lá rung rinh, tôi nói,
“Chiếc lá đang thiền. Cái cây trong sự đung đưa nhè nhẹ của nó cũng đang thiền,
bởi vì điều đó không luôn luôn có được. Nó là một phần không thể thiếu của tổng
thể hệ vi sinh vật trong thiên nhiên.
Thiền trở nên quan
trọng không phải vì bạn sẽ trở thành một siêu nhân nhờ có thiền, mà bởi vì bạn
sẽ nhắc nhở mình là con người – con người về bản chất là phần bất diệt của
chúng ta. Đó là lý do tại sao thiền.
Chia sẻ ngày thứ hai
Dường như chúng ta
đang xách một va ly danh tính, rất nặng, và chúng ta liên tiếp xác định danh
tính của mình. Và tôi hỏi nhiều người "Anh là ai?" bạn sẽ có một danh
tính: "Tôi là Shekhar Kapur." Đó chỉ là một cái tên. Đó chỉ là một ý
nghĩ. Và sau đó lại hỏi, "Anh là ai?" và rồi bạn nói, "Tôi là
nhà sản xuất phim", đó là một danh tính khác. Đó cũng chỉ là một ý nghĩ.
Bởi vậy, với mỗi một ý
nghĩ bạn có, bạn đang xác định danh tính của mình, và do đó bạn xách cả một va
ly danh tính, quá nhiều danh tính, quá nặng. Chúng ta bị ngợp với nó. Điều đó
giống như hành lý khổng lồ chúng ta mang theo. Và đôi khi ngày nay, trong thế
kỷ này và trước đó, chúng ta đã và đang mang theo danh tính của sự sở hữu.
Chúng ta xách theo danh tính của ta là ai, được xác định bởi “Tôi có có căn nhà
rộng rãi này”, “Tôi có chiếc xe hơi đẹp đẽ này”. Nhưng không chỉ là bạn có căn
nhà rộng rãi này và bạn có chiếc xe hơi đẹp đẽ này; đó còn là một cách để nhận
dạng chính bản thân bạn.
Một cách khác để nhận
dạng bản thân là “Mình không có cái này”, “Mình không có một chiếc xe hơi rộng
rãi”. Đó là danh tính của sự so sánh. “Nhà mình không rộng bằng ngôi nhà đó”,
mặt khác, nếu không ai có nhà rộng hơn nhà bạn, thì nhà của bạn sẽ ổn. Bạn sẽ
rất may mắn vì có một mái nhà. Nhưng, không, ai đó có nhà rộng hơn. Vì vậy, tôi
định danh bản thân mình với những gì tôi không có và đó là nơi ý nghĩ tiêu cực
về danh tính dường như đang tác động đến chúng ta nhiều nhất.
Trên thực tế, nếu bạn
nhìn vào tâm lý quảng cáo và tâm lý tiếp thị, thật đáng tiếc, đó là những gì họ
nhặt nhạnh được về chúng ta, như bản tính mà chúng ta tạo dựng. Và tôi đang nói
rằng đó là bản tính mà chúng ta đã tạo nên; nó không phải là kiểu hành vi tự
nhiên của chúng ta. Đó là một kiểu hành vi mà chúng ta có được theo thời gian.
Vấn đề nằm ở hệ thống
giáo dục của chúng ta. Hệ thống giáo dục không ngừng dạy chúng ta phải so sánh.
Vậy sự so sánh nghĩa là gì? Chúng ta nói rằng sự so sánh có nghĩa là nó thúc
đẩy bạn làm mọi thứ, nhưng sự so sánh cũng có nghĩa là nó lấy đi giá trị bản
thân của bạn bởi vì bạn đang so sánh mình với những gì người khác làm. Bạn
không biết họ đang nghĩ gì. Bạn chỉ đang được xác định bởi, "Tôi đạt được
cái này nhưng ai đó đã thành tựu được nhiều hơn." Đó là những gì sự so
sánh khi đó trở thành. Bởi vậy, "ai đó đã thành tựu được nhiều hơn"
đó khiến bạn thiếu thốn giá trị bản thân.
Và làm thế nào để bạn
xác định điều gì đó là tiêu cực như "ai đó đang làm tốt hơn tôi"? Vậy
bạn là ai? Bạn chỉ là một người mà ai đó đang làm tốt hơn. "Con người bên
trong mình là ai?" là câu hỏi thường trực thôi thúc chúng ta và đó trở
thành vấn đề. Điều đó đã khiến chúng ta có những kiểu hành vi có thể học hỏi
này.
Và một lần nữa, tôi
quay trở lại luận điểm rằng đó là bởi vì chúng ta đã đánh mất sự tồn tại thiết
yếu, sự tồn tại vốn có, sự tồn tại thiền của mình. Chúng ta đã đánh mất điều
đó. Chúng ta đánh mất khả năng tự vấn. Chúng ta đánh mất khả năng đi bộ.
Ngay cả khi tới công
viên ngày hôm nay, tôi thấy mọi người đang đi bộ với những vật nho nhỏ đeo
quanh mình, liên tục nhìn vào "Mình đã đi được bao nhiêu bước rồi?"
"Cái gì!" Tôi nói. "Tại sao anh lại đếm số bước chân của
mình?" những gì bạn đã làm theo một cách nào đó, về bản chất, cho phép sự
thiếu thốn giá trị bản thân đó, bởi vì ai đó khác có thể đi được nhiều bước hơn
bạn. Do đó, bạn liên tục nhìn xem "Mình có thể đi được bao nhiêu
bước?" Chúng ta đã lấy đi khía cạnh thiền, niềm vui tản bộ, bằng việc đi
bộ theo một vật nho nhỏ đeo trên cánh tay. Bởi vì ai đó đã nói rằng nó tốt hơn
cho sức khỏe của bạn.
Có một làn sóng tiếp
thị giáo dục không ngớt, nơi mọi thứ đảm đương nhu cầu tự nhiên với thiền của
con người và đó là lý do tại sao chúng ta như thế này.
Chia sẻ ngày thứ ba
Khi chúng ta được sinh
ra như những con người - nếu quan sát những đứa trẻ nô đùa, bạn sẽ nhận thấy
rằng chúng chưa bị gánh nặng về danh tính. Khi được sinh ra chúng ta dường như
biết rằng mình là một phần của sự vĩnh hằng rộng lớn; mình là một phần của vũ
trụ bao la.
Theo thời gian, chúng
ta bắt đầu đánh mất điều đó, và khi điều đó bị mất đi, chúng ta cảm thấy đó là
một sự mất mát rất sâu đậm ở bên trong. Vì vậy, khi bạn tự hỏi bản thân, sự
khao khát tìm thấy cái Vô hạn bên trong này là khao khát không bao giờ mất đi, bởi
chúng ta đã và đang bị đè nặng bởi sự đa dạng về danh tính. Do đó, chúng ta có
sự mơ hồ lớn về bản thân, và dẫn đến một sự thiếu thốn giá trị bản thân.
Nhưng câu căn bản mà
chúng ta luôn nói đến, là thứ bên trong tất cả mọi người - như Rumi đã nói - chúng
ta không phải là những con người đang tìm kiếm tâm linh, chúng ta là những thực
thể tâm linh trong hình dạng con người. Điều đó có ý nghĩa gì? Chúng ta là
những thực thể tâm linh trong hình dạng con người.
Trong quá trình suy
nghĩ, theo cách chúng ta phản ứng, ta đã quên mất rằng mình có một sự liên hệ
với ý tưởng về thực thể tâm linh được kết nối với sự vĩnh hằng, và sẽ luôn được
kết nối với sự vĩnh hằng. Và chúng ta không ngừng khao khát sự nối kết đó. Nó
không đến từ bất cứ đâu; chúng ta được sinh ra cùng với nó. Và một nơi nào đó
bên trong chúng ta thực thể tâm linh đó muốn trở về. Đó là lý do tại sao chúng
ta có thi ca. Đó là lý do tại sao chúng ta có tâm hồn. Đó là lý do tại sao
chúng ta có sự sáng tạo. Chúng ta có sự sáng tạo bởi vì sự sáng tạo đó khởi
sinh từ nhu cầu kết nối với cái vô hạn bên trong chúng ta. Chúng ta có thi ca,
nghệ thuật và âm nhạc bởi vì mọi thứ đều là nỗ lực để kết nối với cái vô hạn
đó.
Vấn đề với tâm trí của chúng ta, vấn đề với cách hiện nay chúng ta được đào tạo để suy nghĩ, quá trình suy nghĩ của chúng ta, là mọi thứ phải được định nghĩa. Nhưng giây phút bạn cố gắng định nghĩa sự vĩnh hằng, nó không thể là sự vĩnh hằng. Làm sao sự vĩnh hằng có thể định nghĩa được? Bởi vì nếu bạn có thể định nghĩa sự vĩnh hằng, thì nó không còn là sự vĩnh hằng nữa. Và, chúng ta gặp phải một chướng ngại vật bởi nhu cầu của cái tôi, bởi nhu cầu của tâm trí không ngừng định nghĩa. Và đó là lý do tại sao những người tìm kiếm vĩ đại nhất lại là những thiền giả bởi vì họ không cần định nghĩa bất cứ điều gì. Họ không tìm kiếm định nghĩa. Họ không tìm kiếm những câu trả lời, họ đi tìm trải nghiệm.
*****
Day 1
So let me talk about
the year that was. At the end of the year, and actually when COVID happened, I
thought, “What’s happened is that there is a mirror being placed in front of
our civilization, asking us to reflect upon ourselves, and we should look upon
what we are doing, what we have been doing.” Not that I am directly blaming
what we have been doing for COVID, yet everything that happens on this planet
is interconnected. So we ought to be able to see this mirror that nature has
put in front of us called the Coronavirus, COVID-19, and reflect ourselves upon
it, and learn from it. I hope we do, which brings me to the idea of meditation.
I think we also have
this tendency to acquire things the world over, meditation has become something
you must do. Why does everything have to become something we must do? Because a
meditative life is a natural life. You are breathing; your breath is
meditation. You are gently walking; your walk is a meditation unless you are
preoccupied by where you are going.
If you cannot treat
breathing, or “I’m breathing because of this particular purpose.” You’re not.
You’re just breathing. Similarly, meditation actually is an essential part of
breathing with the universe. Meditation is an essential part of just being.
There is something eternal about our meditative nature; we’ve forgotten our
meditative nature. We’re forgotten our meditative nature…there is a very
interesting word for it, which we also define in some very paradoxical ways,
but that word is ‘love’. Our meditative nature and love together form who we
are.
Effectively, why do we
need to meditate? We need to meditate because we’ve forgotten who we are. We’ve
forgotten that we are being of love. We’ve forgotten that we are the tendrils
of the imagination of eternity, of nature. We have forgotten that, actually, we
are just energy balls, potentially of love, that has somehow individualized
ourselves by the words ‘my nature’. Who am I? I own, I own, I own. This ‘I, I,
I’ has led to our need to meditate, to let go of this ‘I’. And of we manage to
let go of this ‘I’, then we have truly reflected upon ourselves. And if,
collectively, we manage to let go of this ‘I’, then, as a civilization, we have
truly reflected upon ourselves.
So, therefore, people
who are much more evolved than I am, who are going to speak to you very soon,
who have studied this all their lives, have understood and reflected upon their
integral nature. They have reflected upon who they are, and the fact that who
they are not, and the fact that they possibly are not. They are just extensions
of the imagination of eternity. To have those people amongst us, to remind us,
remind us, that we are supposed to breathe in meditation, that we are supposed
to walk in meditation.
Meditation is an
essential part of who we are, like a leaf, you know. I am looking out of my
window right now and I am seeing a leaf fluttering, and I am saying, “The leaf
is meditating. The tree in its gentle swaying is meditating, because it is not
constantly acquiring. It is part of an integral part of the whole microbiome of
nature.
Meditation becomes
important not because you are going to be a super human being because of
meditation, but because you are going to be essentially reminding yourself of
being a human being – a human essentially part of our eternity. That’s why
meditation.
Day 2
We seem to be carrying
a baggage of iditity, a lot, and we keep defining our identity. And I ask many
people “Who are you?” you will have an identity: “I am Shekhar Kapur.” It’s
just a name. It’s just a thought. And then again say, “Who are you?” and then
you say, “I am film-maker,” that’s another identity. It’s just a thought.
So for every thought
that you have, you are defining you identity, and so you carry the baggage of
multi-identity, too many identities, too much. We are overwhelmed with it. It’s
like this huge burden we carry. And for some time now, in this century, and before
that, we’ve been carrying the identity of ownership. We carry the identity of
who we are, which is defined by, “I have this large house,” “I have this nice
car.” But it’s not just that you have this large house and you have this nice
car; that’s one way of identifying yourself.
The other way of
identifying yourself is, “I don’t have this,” “I don’t have a large car.” It’s
an identity of comparison. “My house is not as big as that,” otherwise, if
nobody had a bigger house than you, then your house would be fine. You would be
very lucky to have a roof. But, no, somebody else has large roof. So I identify
myself with what I don’t have, and that’s where the negative idea of our
identity seems to be affecting us most.
Actually, if you look
at the psychology of advertising, and the psychology of marketing,
unfortunately, that’s what they have picked up about us, as the nature that we
have developed. And I am saying that it is a nature that we have developed; it
is not our natural behaviour pattern. It’s a behaviour pattern that we have
acquired over time.
The issue lies with
our education system. The education system is constantly teaching us to be
comparative. So what does comparative mean? We say comparativeness means it
drives you to do things, but comparativeness also means it takes away
self-worth from you because you are comparing yourself to what others are
doing. You don’t know what they are thinking. You are just being defined by, “I
am achieving this but somebody else has achieved more.” That’s what comparativeness
then becomes. So the “somebody else has achieved more” has driven you to a
point of lack of self-worth.
And how do you
identify with something that is so negative as “somebody’s doing better than I
am”? Then who are you? You are just that one person who somebody’s doing better
than. “Who are you internally?” is constant question that drives us, and that’s
become the issue. That’s made us have these acquisitive behavior patterns.
And once again, I go
back to the point that it’s because we have lost our essential, inherent,
meditative existence. We have lost that. We lost the ability to wonder. We’ve
lost the ability to walk.
Even when I go to a
park today, I see people walking with the little things around them, constantly
looking at “How many steps have I walked?” “What!” I say. “Why are you counting
the number of steps you are walking?” what you’ve done is essentially allow
your lack of self-worth, in a way, because somebody else can do more steps than
you. Therefore, you’ve constantly seeing, “How many steps can walk?” We took
away the meditative aspect, the joy of walking, by walking according to a
little thing on your wristband. Because somebody has said it’s better for your
health.
There is a constant
influx of education marketing, where everything’s taking charge of human
beings’ meditative nature, and that’s why we are like this.
Day 3
When we are born as
human beings – if we watch babies play, you will understand that they are not
yet burdened by identity. We seem to know when we are born that we are a part
of large eternity; we are part of a large universe.
Over time, we start to
lose that, and as we lose that it is a loss that we feel very deeply inside us.
And so, when you ask yourself, this yearning to find the Infinite within
ourselves is yearning that never goes away, because we are burdened by a
multiplicity of identities. Therefore, we have a large self of confusion, and
therefore a lack of self-worth.
But that fundamental
line we keep saying, is that everybody inside – as Rumi said – we are not human
beings looking for spirituality, we are spiritual beings in a human form. So
what does that mean? We are spiritual beings in human form.
We have, in our
thought process, in the way we respond, forgotten that we have a connection to
the idea of that spiritual being that is connected to eternity, and will always
be connected to eternity. And that connectivity we are constantly yearning for.
It doesn’t come from anywhere; we were born with it. And somewhere inside us
that spiritual being wants to go back to it. That’s why we have poetry. That’s
why we have heart. That’s why we have creativity. We have creativity because
that creativity arises from a need to connect to that which is infinite within
ourselves.
We have poetry, art and music because everything is an attempt to connect to that which is infinite. The problem with our minds, the problem with the way we are now trained to think, our thought process, is that everything has to be defined. But the moment you try and define eternity, it cannot be eternity. How can eternal be defined? Because if you can define eternal, then it’s not eternal. And so we come across a block by the need of our ego, by the need of our mind to constantly define. And that’s why the greatest seekers have been meditators because they don’t need to define anything. They are not looking for definition. They are not looking for answers, they are looking for an experience.