31 tháng 5, 2017

Ở đây bây giờ

Anh ch em  Manapakkam và tt c các anh ch em  Tiruppur yêu quý. Vào ngày k nim sinh nhật Master T (Lalaji Maharaj) tt lành này, chúng ta vừa nghe thông đip nhn được t Babuji Maharaj, một lần nữa nhn mnh s cn thiết phi k nim ngày sinh ca các Master, trong s tôn kính, tình yêu và sự tưởng nhớ.

Đây là ba yếu tố luôn được mang theo trong trái tim như công cụ tâm linh để chúng ta tiến tới mục tiêu, chúng ta được phước lành như vậy, hãy luôn nhớ rằng nỗ lực của mỗi abhyasi đều được tính, không phải chút ít.

Chúng ta đã nghe những thông điệp, chúng ta đã có những bhandara (lễ kỷ niệm sinh nhật Master) trong nhiều năm, nhưng liệu abhyasi có mang trong lòng thông điệp nhận được trong những dịp thiêng liêng này? Ta hy vọng là có, bởi vì mọi thứ tùy thuộc vào cách chúng ta nghe những thông điệp, cách chúng ta hiểu chúng và cách chúng ta hành động với chúng.

Chỉ quyết tâm thôi thì chưa đủ, quyết tâm phải được hiện thực hóa. Tinh thần của tình huynh đệ có phát triển giữa tất cả chúng ta không? Có tình yêu giữa tất cả chúng ta không? Chúng ta có thể quẳng đi mọi thành kiến và thái độ phán xét, ít nhất là giữa tình anh em với nhau không? Đây là những câu hỏi quan trọng cần được đặt ra, và mỗi người trong số các con hãy tự hỏi bản thân mình, bởi vì ta thấy rằng thật đáng tiếc vẫn còn những trường hợp thù ghét, vu khống. Rất nhiều nỗ lực đã được thực hiện để nói chuyện với abhyasi một cách cá nhân, từng người một. Họ có phản hồi không? Nếu họ không phản hồi, điều đó chỉ có nghĩa là họ không hành động theo các nguyên tắc của Sahaj Marg. Có lẽ họ thậm chí không thanh lọc hàng ngày một cách đúng đắn. Có thể họ thậm chí không thiền một cách đúng đắn.

Những abhyasi như vậy nên xem lại trái tim của họ và xem liệu họ có thành thật với chính mình. Hãy nhớ một câu nói cổ: “Trên tất cả là thành thật với chính mình”. Con có thể lừa dối người hướng dẫn, con có thể lừa dối Master. Ý ta là, con có thể lừa dối bất cứ ai con muốn, nhưng nếu con lừa đối chính mình, đó là sự lừa dối lớn nhất và bi thảm nhất tồn tại trong cuộc đời con.

Tự lừa dối bản thân là sự lừa dối lớn nhất. Sống theo một cách và nghĩ rằng con đang sống theo một cách khác, một cách danh dự, một cách tốt đẹp, theo cách của Sahaj Marg, là sự lừa dối lớn nhất, và nếu con tự lừa dối mình, ta e rằng sẽ khó để giúp những abhyasi như vậy. Điều đó thực sự là khó khăn. Do đó, chúng ta thấy những abhyasi nhận hết sitting này đến sitting khác, cá nhân, nhóm và trong khi họ nghĩ rằng họ đang tiến bộ thì chúng ta lại thấy họ vẫn dậm chân tại chỗ hoặc thậm chí có thể thoái bộ, điều này thật là bi thảm.

Babuji Maharaj đã liên tục nhấn mạnh trong các thông điệp của Lời thì thầm rằng đời người là ngắn gủi; ngay cả khi con sống 200 năm vẫn là ngắn. Khi nào chúng ta nhận ra rằng cuộc sống sẽ không diễn ra như mình mong muốn? Mỗi ngày, chúng ta nghe tin người thân yêu mất - ngay cả khi mới sinh và từ đó ở bất kỳ độ tuổi nào mà con muốn xác định cho chính mình: 6 tuổi, 12 tuổi, 14 tuổi, 18 tuổi, 25 tuổi, 30 tuổi, 40 tuổi, người ta đột ngột ra đi, và người ta đau khổ trong nhiều tháng hoặc nhiều năm rồi mất.

Shakespeare nói rằng sẽ chẳng ích gì trong giai đoạn cuối cuộc đời khi con chẳng có gì, răng rụng, mắt mờ, và con cố gắng lẩm bẩm cầu nguyện gì đó mà không thể hiểu được ý nghĩa của nó và cố gắng thiền mà không mấy thành công.

Đừng trì hoãn cho đến ngày mai những gì phải làm ngày hôm nay. Bây giờ! “Ở đây bây giờ” phải là khẩu hiệu của con đối với chính mình. Không ai có thể biết trước khi nào giây phút cuối cùng của một người sẽ đến. Chúng ta phải luôn được chuẩn bị để đáp ứng điều đó - khả năng chắc chắn sẽ xảy ra trong cuộc đời của mỗi cá nhân. Mọi người sinh ra phải chết đi. Chúng ta có thể biết khi nào một đứa trẻ được sinh ra - trong vòng vài giờ hoặc vài ngày - nhưng không ai có thể biết khi nào thì ai đó sẽ chết.

Ta không cố gắng không lành mạnh. Ta không cố gắng đặt sự kính sợ Thượng đế lên con hay bất cứ điều gì tương tự. Ta chỉ nói với con thực tế cuộc sống con người, nó đưa ra cho chúng ta điều gì đó về tuổi thọ, và chúng ta phải làm gì trong khoảng thời gian dành cho mình trong cuộc đời này. Đây là một vấn đề rất nghiêm túc.

Cuộc sống có thể được tận hưởng mà không làm tổn hại đến tâm linh và sự hưởng thụ đó là được phép, nhưng nó phải không được can thiệp vào đời sống tâm linh của chúng ta. Chúng ta có nghĩa vụ với gia đình của mình - Sahaj Marg nhấn mạnh vào điều đó; do đó chúng ta phải đi lại, làm việc, kiếm tiền để thỏa mãn nhu cầu của gia đình. Nhưng đừng bỏ thêm thời gian, trở nên nghiện việc, với thời đại máy tính ngày nay, lướt web thâu đêm giả vờ như con có tất cả thời gian trên thế giới, dành 20 giờ, 14 giờ, 18 giờ trên máy tính nhưng không dành nổi một giờ cho thiền.

Theo một nghĩa nào đó, ai sống như vậy là đang đào mộ chôn tâm linh của chính họ. Ta rất tiếc khi sử dụng ngôn ngữ như vậy nhưng phòng trường hợp con không đọc Lời thì thầm - Ta chắc nhiều người trong số các con hững hờ với nó. “Bởi vì nó ở đó trên máy tính, tôi có thể đọc nó vào ngày kia, thứ sáu, thứ bảy, cuối tuần.” Phòng trường hợp con không đọc Lời thì thầm, ta đang cố gắng cô đọng cho con nội dung của một số tập Lời thì thầm, ở đó Babuji Maharaj vẫn tiếp tục nhắc lại những sự thật, những giá trị thiết yếu của cuộc sống.

Trở thành con người là một món quà khổng lồ của Thiên nhiên mà có lẽ chúng ta đã kiếm được nhờ công lao của quá khứ. Đến dưới chân của một guru trong đời sống đó là một món quà lớn hơn của quá khứ và số phận chúng ta, và giờ đây thì lãng phí cả hai món quà tuyệt vời này - được sinh ra như một con người và có thể tiếp xúc với một guru và tuân theo thực hành được Ngài chỉ định - và không làm theo chính xác theo quy định, với sự chính trực, sự thành tâm và tình yêu trong trái tim và niềm tin rằng việc thực hành thiền nơi trái tim, thanh lọc và cầu nguyện là con đường chắc chắn của tiến hóa tâm linh để đạt được mục tiêu, nếu có thể trong đời sống này, nếu không ít nhất là thực hiện vài bước nhảy vào tương lai…

Như Babuji Maharaj nói, “Mọi thứ là có thể.” Trong đời sống này, chúng ta phải đạt được mục tiêu ít nhất là giải thoát, giải phóng chúng ta khỏi bất kỳ sự tồn tại con người nào trong tương lai, tất cả đau đớn của tồn tại vật lý. Hãy quên đi lạc thú; ngay cả động vật cũng có chúng. Đây là đau đớn của tồn tại vật lý mà con sẽ cảm thấy, mọi người trong các con sẽ cảm thấy, vào lúc này hay lúc khác. Hãy yên tâm rằng nó không chỉ dành cho người bệnh, nó không chỉ dành cho người già, nó dường như tác động đến ngay cả những đứa trẻ sơ sinh ngày nay. Bệnh tật bắt đầu từ lúc mới sinh.

Có một sự thật vĩ đại mà chúng ta không hiểu, rằng trong khi bệnh tật có thể bắt đầu từ lúc mới sinh, cái chết cũng bắt đầu từ lúc mới sinh. Khi chúng ta được sinh ra, chúng ta bắt đầu chết; tích tắc, tích tắc, tích tắc, tích tắc, tích tắc, tích tắc chúng ta đang tiến tới cái chết. Mỗi giây trôi qua là trừ một giây trong cuộc đời chúng ta.

Vậy nên, hãy nhớ rằng, đồng hồ không trừ cho những kỳ nghỉ hay những sự kiện vui vẻ hoặc việc lãng phí thời gian nói rằng, “Tôi có đủ thời gian.” Thật ngu ngốc khi tưởng tượng, đối với bất cứ ai tưởng tượng rằng họ có đủ thời gian. Làm sao con biết con có bao nhiêu thời gian? Nếu con nghe thấy đồng hồ tích tắc, con phải nói, “Trời ơi, một giây nữa trôi qua, hai giây nữa trôi qua. Hãy để tôi thực hiện việc tâm linh của mình.” Đó phải là thái độ của một người khao khát chân chính, người mong muốn đạt được mục tiêu tối hậu trong chính cuộc đời này.

Babuji Maharaj đã nói rằng một cơ hội như thế có thể không xảy ra nữa. Ai biết được, nếu chúng ta không may bị kết án tái sinh, liệu chúng ta có tìm thấy guru của mình hay không, ngay cả khi chúng ta được sinh ra là con người liệu chúng ta sẽ tìm thấy một guru hay không. Trong ý nghĩa đó, Ngài nói rằng chúng ta có thể không tìm thấy một guru, chúng ta có thể không tìm thấy một guru như thế trong một nghìn năm.

Vì vậy, đừng xem nhẹ những trang viết của Babuji. Chúng rất đơn giản để đọc. Ngôn ngữ rất đơn giản. Ngày nay, con người muốn đọc những thứ phức tạp, rối rắm, khó hiểu bởi vì họ thích khiêu khích não của mình. Nhưng văn chương của Babuji, văn chương của Sahaj Marg, tất cả đều rất đơn giản và bởi vì sự đơn giản đó, chúng đánh lừa.

Babuji nói, “Sự đơn giản của ta đánh lừa.” Văn chương của Ngài đánh lừa. Quá đơn giản. Con có khuynh hướng nghĩ, “Có gì trong Reality at Dawn (tạm dịch: Thực tại buổi Bình minh) chứ? Có gì trong Ten Maxims (tạm dịch: Mười chân ngôn) chứ? Xuất hiện buổi bình minh - tuyệt vời! Sự thật vĩ đại nào được Ngài tiết lộ? Phải không? Ta chắc rằng nhiều người trong số các con đã cảm thấy như thế. Đừng mắc phải sai lầm đó. Hãy đọc đi đọc lại nhiều lần bởi vì mỗi lần con đọc, con lại tìm thấy một ý nghĩa mới trong chúng. Những gì con tìm thấy trong chúng phản ánh sự tiến bộ của con.

Khi con tiến bộ, con thấy vẻ đẹp, sự lộng lẫy và sự thật được tiết lộ trong những tác phẩm này. Nó giống như ai đó đi qua khu vườn và nói, “A, hoa hồng! A, hoa nhài!”. Nhưng một người yêu khu vườn biết và dừng lại ở mỗi bông hoa, thưởng thức hương thơm của chúng, ngắm nhìn vẻ đẹp của chúng. Nó là như thế đó. Con phải là một người yêu để hiểu những gì con nhìn, những gì con cảm thấy, và cả hai điều này đều đi vào văn chương của chúng ta.

Chúng ta xem xét và đọc; chúng ta cảm thấy bằng trái tim những sự thật vĩ đại được tiết lộ cho chúng ta mà hầu hết chúng ta không thể hiểu được trong lần đọc đầu tiên. Hãy đọc đi đọc lại. Đừng lãng phí thời giờ của con vào japa malas (chuỗi hạt cầu nguyện) vô ích. Nhiều người làm chúng, ta không biết, bao nhiêu đời, bao nhiêu năm, nghĩ về thứ gì đó và lần tràng hạt trong tay.

Ta nên nói thêm điều gì với các con? Ta không biết. Ta thường nghĩ abhyasi đang làm gì, bởi vì như con biết đấy, bây giờ ta không gặp được các con nhiều. Chỉ trong những dịp tốt lành, ta cố gắng ở bên tất cả các con, và chính nhờ ân sủng của Master mà Ngài cho phép ta ở đây với tất cả các con ngày hôm nay để cho các con thiền và nói chuyện với các con.

Vì vậy, hãy ghi nhớ, thời gian thì ngắn, đường đi thì dài - hướng tới vô cùng. Đó là nơi; đó là hành trình mà chúng ta phải thực hiện; và thời gian dành cho chúng ta thay đổi tùy theo cuộc đời của mỗi người, mà chúng ta không biết, chúng ta không bao giờ có thể biết bất cứ điều gì.

Một lần ta hỏi Babuji Maharaj như thế nào là khôn ngoan, Ngài nói, “Hãy sống như thể con sẽ chết vào giây phút tiếp theo.” Không phải ngày mai hay ngày kia - mà là giây phút tiếp theo. Khi đó liệu chúng ta có làm những điều dại dột, những điều vô ích? Khi đó, chúng ta sẽ thiền.

Ta chỉ có thể hy vọng và cầu nguyện rằng tất cả những ai đang nghe thông điệp này sẽ nghe lại nó một lần nữa bằng cả trái tim mình bởi vì, ta nhắc lại, vẫn còn có quá nhiều abhyasi vẫn mang trong lòng sự thù ghét, những người (ta không biết phải nói thế nào) gặp nhau thù ghét, nghi kỵ mà vẫn xưng là anh em; họ vẫn muốn sự chú ý như abhyasi. Nó giống như truyền vào đá khi họ đến. Và ta đang nói những lời này đặc biệt là với những abhyasi như thế. Như Babuji nói, “Đối với người biết, chúng ta không cần phải nói nhiều. Đối với người biết và không chịu lắng nghe và hành động theo, chúng ta phải nói rất nhiều. Và đối với người biết nhưng cố tình phớt lờ những gì họ nghe, họ thật đáng thương.”

Ta hy vọng số lượng người như thế sẽ ít hơn mỗi ngày và một ngày nào đó khi mọi abhyasi có mặt trước chúng ta sẽ thuộc nhóm đầu tiên. Anh ấy biết, và biết mình phải làm gì, và làm những gì mình phải làm sẽ là khôn ngoan nhất. Ta cầu nguyện cho tất cả các con trong dịp tốt lành này.

Cám ơn các con.

(Cám ơn con, Kamlesh, và tất cả các con đang ở Tiruppur. Ta xin lỗi vì không thể có mặt ở đấy cùng các con.)

Chariji Maharaj

Lễ kỷ niệm sinh nhật Lalaji ngày 2 tháng 2 năm 2014, Chennai, Ấn Độ

Nguồnhttps://www.sahajmarg.org/literature/online/speeches/chennai-20140202