21 tháng 3, 2025

Tất cả chúng ta đều có thể được thánh hóa

Chủ đề của hội thảo của chúng ta là "từ tính con đến tính người đến tính thánh" – theo lời của Babuji, hành trình mà một con người mang bản năng động vật tiến hóa để trở thành một con người thực thụ, một nhân cách trọn vẹn, rồi qua sự rèn luyện tâm linh (tapasya) để được thánh hoá.

Phương pháp thực hành của chúng ta được thiết kế riêng cho quá trình thực sự này, khi chúng ta tiến bước trên con đường từ luân xa tim (heart chakra) đến luân xa linh hồn (atma chakra), qua điểm lửa (fire point), điểm nước (water point), đến luân xa cổ họng (kantha chakra) và xa hơn nữa. Vùng Pind Pradesh, hay Vùng Trái Tim, chính là nơi nuôi dưỡng những phẩm chất cao quý của con người.

Chúng ta đã nhắc sơ qua về bản chất của Thượng Đế, bản chất Thần Thánh, và rằng sự vận hành tự nhiên, không cần đến tâm trí can thiệp, chính là đặc tính của Thượng Đế. Làm sao để đạt được trạng thái thần thánh cao quý ấy? Làm sao để thấm nhuần những phẩm chất nhân ái và thần thánh trong hành trình của mình? Thực ra, chúng ta không cần phải làm gì nhiều, chỉ cần giữ trái tim rộng mở: thực hành thiền ở trái tim như được hướng dẫn; thanh lọc vào buổi tối để loại bỏ những tạp chất và phức tạp tích tụ trong ngày; và trước khi đi ngủ, hãy buông mình, mang tâm thế quy phục (saranagati bhaav), và ngủ như thể ta đang nằm trong vòng tay của Thượng Đế. Ba điều này sẽ dẫn dắt chúng ta.

Vài năm trước, tôi có cơ hội trò chuyện với một trong những bậc thầy vĩ đại của âm nhạc cổ điển Hindustani, cố Pundit Shri Jasraj ji. Tôi hỏi ông: "Thông điệp ngài dành cho giới trẻ là gì?" Ông trả lời bằng tiếng Hindi: "Ma baap ki seva, ma baap ka adhar, guru jano ka adhar, aur kudh ki riyaz" – nghĩa là: thứ nhất, phụng sự cha mẹ; thứ hai, tôn kính Guru, bậc Thầy của bạn; thứ ba, thực hành không ngừng nghỉ, tận tụy. Khi ông nói "riyaz", không chỉ đơn thuần là thực hành, mà là sự rèn luyện liên tục, cần mẫn.

Nguyên tắc thực hành này áp dụng cho mọi khía cạnh trong cuộc sống, dù bạn là nông dân, học sinh, giáo viên, cha mẹ, hay người tìm kiếm Brahmavidya (tri thức về Đấng Tối Cao). Điều cần thiết nhất cho một hành trình tâm linh là sự tự do tối thượng và kỷ luật cao độ. Một bậc thầy âm nhạc luyện tập vài giờ mỗi ngày, một học sinh học vài giờ mỗi ngày, trong khi một người mẹ chăm sóc con cái gần như mọi lúc. Nếu không trực tiếp, thì ít nhất trong tâm trí, họ vẫn nuôi dưỡng đứa con. Những người tìm kiếm Brahmavidya, những shishya (đệ tử) trên con đường tâm linh, cũng vậy. Họ thấm đẫm trong sự hòa quyện với Đấng Tối Cao 24/7. Trái tim họ luôn hoà nhịp với Đấng Tối Cao trong lòng sùng kính (bhakti bhaav), sự dâng hiến, lòng tôn kính. Và bởi chúng ta không biết hết về Đấng Tối Cao, ta tiếp cận Ngài qua những bậc Thầy vĩ đại như Babuji.

Nhắc đến Babuji Maharaj, ngài nhấn mạnh hai điều qua những lời thì thầm (Whispers). Thứ nhất, ngài khuyên một cách giản dị: "Hãy phát triển tính tự động trong thực hành của con." Tính tự động này có ý nghĩa sâu xa. Khi một điều gì đó diễn ra tự nhiên, nó nhắc ta rằng đã đến lúc thực hiện điều ta vẫn làm mỗi ngày. Tự động, vào một thời điểm chính xác, trái tim ta hòa nhịp vào Đấng Tối Cao, và ta thiền. Ảnh hưởng của buổi thiền ấy nên kéo dài càng lâu càng tốt, tùy thuộc vào sự cẩn trọng, nhạy bén và nhận thức của ta.

Điều thứ hai Babuji khuyên là thiết lập một đồng hồ sinh học. Điều này giống như thiết lập đồng hồ sinh học trong thân thể. Nếu bạn quan sát những chú chim ở Kanha vào sáng sớm, bạn sẽ nghe chúng ríu rít. Ngay trước khi tia nắng đầu tiên xuất hiện, chúng đã thức dậy, cất tiếng hát chào đón mặt trời. Chúng ta cũng được khuyên nên đón nhận ánh sáng thiêng liêng vào trái tim trước khi mặt trời mọc. Đó là điều ta phải làm. Sáng sớm là lúc dòng chảy thiêng liêng tự nhiên tuôn trào vào ta.

Khoa học yoga giải thích rằng, nếu ta thiền trước khi kênh năng lượng mặt trời (Surya Nadi ) được kích hoạt, khi kênh năng lượng mặt trăng (Chandra Nadi) còn hoạt động, hệ thần kinh phó giao cảm của ta đang hoạt động và ta hấp thụ. Trong lúc hấp thụ dòng chảy tự nhiên của Ân sủng - dòng chảy thiêng liêng - ta cũng tiếp nhận Dòng truyền (Pranahuti) từ Master. Mọi thứ hòa quyện theo dòng chảy. Sau thời điểm đó, kênh năng lượng mặt trời được kích hoạt, dòng chảy thiêng liêng hướng ra ngoài, trong khi ta cố gắng hấp thụ Dòng truyền từ Master vào trong. Babuji diễn đạt đơn giản: "Giờ đây, con đang cố bơi ngược dòng."

Vì vậy, thiền xong càng sớm vào buổi sáng, càng tốt cho chúng ta. Tuy nhiên, điều đó không có nghĩa là nếu dậy muộn, ta viện cớ mà thôi thực hành: "Tôi không muốn bơi ngược dòng". Đó chỉ là cái cớ; hãy cứ thiền.

Để chạm đến và thấm nhuần phẩm chất của Đấng Thiêng Liêng, của Thượng Đế - một quá trình tự nhiên - ta cũng phải tự động hấp thu những trạng thái thiêng liêng.

Khi trải qua hết trạng thái này đến trạng thái khác, liệu ta có thể quay về trạng thái của buổi thiền ngày hôm qua? Hay bạn có thể nhớ lại ngay những buổi ngồi thiền gần đây với người dẫn thiền? Ta cần khả năng nhớ lại những trạng thái ấy chỉ trong nháy mắt. Khi làm được điều đó, ta có thể nói rằng mình bắt đầu làm chủ ý thức. Nhưng người làm chủ ý thức vẫn cần tiến xa hơn, để khám phá điều gì nâng đỡ ý thức ấy.

Hiểu về ý thức không phải là tất cả. Có nhiều bài hát: "Shivohum! Shivohum!" – "Ta là Shiva! Ta là Ý thức!" Nhưng còn có thứ vĩ đại hơn ý thức đang chờ đợi ta, thứ sinh ra ý thức. Ta phải nhận ra nó, hòa vào nó. Đó chính là bản chất thần thánh.

Đây là phần kết của tôi về hành trình từ con người tầm thường đến người nhân ái, thấm nhuần năm chữ C: Contentment (sự hài lòng) của trái tim, Calmness (sự tĩnh lặng) của luân xa linh hồn, Compassion (lòng từ bi) của luân xa lửa, Courage (lòng dùng cảm) của luân xa nước, và Clarity (sự rõ ràng) của yếu tố khí, luân xa cổ họng. Hãy tưởng tượng, khi trái tim tràn đầy từ bi, ta có thể đạt được điều gì!

Khi có từ bi, cũng sẽ có mặt đối lập của nó là tức giận. Khi có từ bi, cũng có ham mê. Ta không thể xóa bỏ kama (ham mê) và krodha (giận dữ). Cũng như năng lượng không bao giờ bị tiêu diệt, những năng lượng bùng nổ trong ta cũng vậy; nhưng chúng có thể được chuyển hóa. Nếu bạn chờ cho ham mê lắng xuống, hay cơn giận nguôi đi, nếu bạn làm chủ được điều đó, cuộc sống sẽ trở nên tuyệt vời. Khi bạn nổi giận, hãy kìm lại và tự nhủ: "Được rồi, tôi sẽ giận sau." Khoảng thời gian ấy cho phép bạn hiểu tại sao mình giận, phân tích xem nó có đáng không. Sau khi suy ngẫm, bạn sẽ phát triển lòng từ bi, thậm chí thương xót cho người mà bạn định nổi giận. Bạn sẽ cứu vãn một mối quan hệ thay vì phá hủy nó.

Ham mê thì sao? Ham mê hầu hết là mong muốn lợi dụng người khác để thoả mãn bản thân. Khi ý niệm hy sinh khởi lên trong lòng, bạn không còn muốn lợi dụng ai, mà sẵn sàng hy sinh vì niềm vui của người khác. Điều đó làm ta trở nên nhân ái. Chuyển hóa kama và krodha thành từ bi chính là lòng nhân ái mà con người hướng tới. 

Nếu không, sự khác biệt giữa người thiền và người không thiền là gì? Người ta thường hỏi: "Thước đo tiến bộ trong yoga là gì?" Đây cũng có thể là một thước đo: nếu những bản năng động vật trong ta chuyển hóa thành năm chữ C, và tiến xa hơn, được thánh hoá.

Thiền đưa ta từ ý niệm về Thượng Đế đến cảm nhận sự hiện diện của Ngài. Nhưng như vậy chưa đủ. Nó giống như tận hưởng lòng hiếu khách của một người bạn giàu có trong ba tháng hay một năm: "Ồ, tôi đã được hưởng sự tiếp đãi của nhà vua". Bạn kể lại với bạn bè rằng, “Ồ, tôi được ở trong cung điện ba tháng.” Sâu thẳm trong lòng, bạn hẳn đang nghĩ, “Ước gì tôi cũng là vua.”

Thế nên, bạn có thể vui với việc trải nghiệm lòng hiếu khách của ai đó trong một khoảng thời gian, nhưng việc trở thành vị vua đó là một điều khác. Tận hưởng trải nghiệm thiêng liêng trong thiền là một chuyện, nhưng trở nên thiêng liêng lại là chuyện khác. Đó là điều ta đang cố gắng nuôi dưỡng qua Dòng truyền. Khi Cội Nguồn chảy vào tim, nó đang vẫy gọi ta.

Tất cả chúng ta đều có thể được thánh hoá, luôn tuôn chảy, cho đi và cho đi như Nguồn. Và điều gì để cho đi? Chỉ có tình yêu. Thượng Đế là tình yêu. Lan tỏa Thượng Đế là lan tỏa tình yêu.

Cảm ơn các bạn.

Daaji, 24 tháng 1 năm 2023

*****

We Can All Become Divine 

Daaji, January 24, 2023

The theme of our seminar has been "human to humane to divine" -in Babuji's words how animal man advances to become a real man, a real human, and then advances through tapasya to become divine. Our practice is custom-made for this actual process, as we advance in our journey from the heart chakra to the atma chakra, to the fire point, to the water point, to the kantha chakra, and beyond. The Pind Pradesh, the Heart Region, is all about developing great human qualities.

We briefly touched upon the nature of God, the nature of the Divine, and that automatic working is the quality of God where no mind plays a part. How to arrive at such a lofty state of Divinity? How to imbibe human qualities and divine qualities as we advance? We don't really have to do anything except remain open-hearted-practice Meditation on the heart as prescribed; do the evening Cleaning to remove the impurities and complexities we collect; and surrender, have a saranagati bhaav, before we go to sleep, and sleep as if we are sleeping in the lap of God. These three things will take care of it.

A few years back, I had an opportunity of conversing with one of the greatest classical Hindustani music giants, the late Pundit Shri Jasraj ji. I asked him, "What is your message for the youth?" He spoke in Hindi and told me, Ma baap ki seva, ma baap ka adhar, guru jano ka adhar, aur kudh ki riyaz, meaning, serve your parents, number one; number two, honor your Guru, your Master; number three, practice diligently. When he said riyaz, it does not only mean practice-it means practice without interruption, diligently.

This practice aspect applies to everything in life, be you a farmer, be you a student, be you a teacher, a mother or father, or a seeker of Brahmavidya. More so than anything, the greatest freedom as well as discipline is required to follow a spiritual journey. A musical maestro practices a few hours a day, a student studies a few hours a day, whereas a mother looks after her children almost all the time. If not directly, at least mentally she's grooming the children. Such is also the case with shishyas, the seekers of Brahmavidya, of spirituality. They're busy 24/7 in osmosis with the highest. The heart is always in tune with bhakti bhaav, with devotion, with dedication, with reverence, with the Ultimate. And since we don't know the Ultimate, we approach it through the great Masters like Babuji.

Referring to Babuji Maharaj, he emphasized two things via the Whispers. In one of them, he advises us in a very simple way; he says, "Develop automatism in your practice." Automatism has a far-reaching application. Automatically, something that is done reminds us it's time to do something that we've been doing every day. Automatically, at a precise time, we are tuned in through the heart with the Ultimate, and we meditate. And the impact of this meditation should last for as long as we can. That depends on our carefulness, our alertness, our awareness.

The second thing Babuji advises is a biological clock. Establish a biological clock in our system, which also means the same thing. If you see the birds in Kanha, if you listen to them early in the morning, they are chirping. Just before the first ray of the sun they are already awake, singing songs, welcoming the sun. We have also been advised to welcome Divinity, divine rays in our hearts before the sun rises. We have to do that. These are the morning hours when the divine flow naturally rushes toward us.

Bringing in the yogic science, if we can meditate before the Surya Nadi is awakened, while the Chandra Nadi is awake, our parasympathetic system is active and we're absorbing. While we're absorbing this natural flow of Grace, the divine flow, we are also absorbing Transmission from the Master, Pranahuti from the Master. So everything goes with the flow. Afterward, what happens is that the Surya Nadi gets awakened. The flow of divine essence,  divine energy, is then outward, while you are trying to absorb the Master's Transmission inward. Babuji puts it simply when he says, "You are now trying to swim against the current of water."

So, the sooner we finish meditation in the early morning hours, the better it is for us. That does not also mean that you stop practicing if you are up late and say, "No, I don't want to flow against the current of water." That will be an excuse; still meditate.

So, in order to arrive and become or imbibe the quality of Divinity, which is automatic working, the quality of God, we have to also automatically absorb the divine states.

When we are busy with all this, conditions after conditions, are we able to revisit the condition we had yesterday during meditation? Or the last individual sittings you had with your preceptor-can of you recall it just like that? We need to have that sort in recalling the conditions. And when we are able to recall these conditions just like that, with the blink of an eye, then we can say we have now started mastering consciousness. And one who has mastered consciousness still has to travel a little, more and more, to advance into what supports this consciousness. 

Understanding consciousness is not everything. There are many songs: "Shivohum! Shivohum!" "I am Shiva! I am Shiva!" (I am Consciousness). But there is something greater than this consciousness which waits for us, which gives birth to consciousness. We have to identify it, merge with it. That is divine nature.

So, this is my concluding talk on how we move from ordinary human to humane, imbibing all those five Cs within us-five Cs meaning Contentment of the heart, Calmness of the atma chakra, Compassion of the agni chakra, Courage of the water chakra, and Clarity of the air element, the kantha chakra. Imagine, having compassion in the heart what we can achieve!

Wherever there is compassion, there is a flip side to it also-anger. Where there is compassion, there is passion also. We cannot get rid of kama and krodha. Just as energy can never be destroyed, such energies that flare up within us also cannot be destroyed; but they can be transformed. If you give enough time for passion to settle down, or the krodha to settle down, if you can master that, life will be wonderful. The day you get angry, hold your horses and say, "Okay, I will get angry after some time." That will buy you time to understand why you are going to get angry. You will analyze, you will try to understand, "Is it worth it?" Then, what will transpire after this contemplation, you will develop compassion. You will feel pity at times toward the person with whom you were going to get angry. And will save one relationship, which you.would have otherwise destroyed.

What happens in passion? Passion is almost always to take advantage of others for the sake of your pleasure. When the idea of sacrifice comes into your heart, you're no longer trying to take advantage of others, but you're willing to sacrifice yourself for the sake of others, for the joy of others. That makes us humane. Transforming kama and krodha into compassion is what humane is, what humanity is all about.

Otherwise, what is the difference between a person who meditates and who does not meditate? Often people ask, "What is the yardstick of measuring yogic progress?" This can also be one yardstick: if the animalistic traits that we have can turn into these five Cs at the climax, and furthering it, become divine.

Meditation takes us from the mere thought of God to experiencing the presence of God, feeling the presence of God. But that is not enough. It is like having the hospitality and enjoyment of one of your rich friends: "Oh, I enjoyed the hospitality of the king," for example, for three months or a year. When you go back to your friends, "Oh, I spent time in the palace for three months." Deep down in the heart of your heart you must be thinking, "I wish I was also a king."

So, experiencing someone's rich hospitality may be good for some time, but becoming that king is a different matter. Enjoying the divine experiences in meditation is one thing, but becoming Divine is another matter. And that's what we are trying to inculcate through Pranahuti. When the source of Pranahuti is descending into our hearts, it is beckoning us, it is calling us.

We can all become divine, like the Source, always flowing, giving and giving. And what is there to give? It's only love. God is love. Distributing God means distributing love.

Thank you.