13 tháng 2, 2025

Chào đón Cái Không Biết: Hành trình của lòng biết ơn

Bạn thân mến. Vào cuối chuyến thăm Nam Phi năm 1981, Pujya Babuji Maharaj đã gửi một thông điệp:

Tôi biết ơn những người bạn đồng hành.

Tiến tới Cái Không Biết.

Yêu Đấng yêu thương tất cả.

Đích đến không còn xa.

Tưởng nhớ là phương tiện.

Chúc phúc cho tất cả.

— Ngày 8 tháng 3 năm 1981


Trong sự bao la của tư tưởng nhân loại, có một cuộc tìm kiếm bất tận tìm kiếm ý nghĩa, mục đích và đích đến vượt ngoài chân trời hữu hình. Cuộc hành trình ấy không chỉ là đi qua các không gian vật lý mà là cuộc khám phá nội tâm sâu sắc, được thúc đẩy bởi lòng biết ơn, dẫn dắt bởi sự tưởng nhớ và tiến tới Cái Không Biết. Những chỉ dẫn của Pujya Babuji, “Tôi biết ơn những người bạn đồng hành. Tiến tới Cái Không Biết. Yêu Đấng yêu thương tất cả. Đích đến không còn xa. Tưởng nhớ là phương tiện. Chúc phúc cho tất cả,” đóng vai trò như một la bàn thực sự cho hành trình tâm linh hướng tới vô cực. Mỗi cụm từ đều chứa đựng trí tuệ vượt thời gian, khơi gợi sự chiêm nghiệm và hành động cho những người đang tìm kiếm cái vô hạn.

Lòng biết ơn là nền tảng: “Tôi biết ơn những người bạn đồng hành.”

Lòng biết ơn không chỉ là lời cảm ơn lịch sự; mà còn là một thực hành chuyển hóa giúp định hình lại nhận thức và xây dựng cầu nối giữa chúng ta. Trong bối cảnh của hành trình này, cụm từ “Tôi biết ơn những người bạn đồng hành” nhắc nhở chúng ta về sự kết nối trong cuộc sống con người. Không có hành trình tâm linh hay hành trình minh triết nào diễn ra trong sự cô lập. Mỗi người bạn đồng hành, dù là cố vấn, bạn hữu, hay thậm chí là địch thủ, đều đóng vai trò định hình con đường của chúng ta. Điều khiến tôi biết ơn là Master Vĩ đại bày tỏ sự biết ơn đối với tất cả chúng ta, những người đồng hành cùng Ngài!

Các triết gia như Martin Buber nhấn mạnh mối quan hệ “Ta-Người”, trong đó mỗi tương tác với người khác đều là cuộc gặp gỡ thiêng liêng. Khi chúng ta bày tỏ lòng biết ơn, chúng ta nâng tầm các mối quan hệ của mình từ thuần trao đổi thành những kết nối ý nghĩa thấm đượm sự tôn trọng và ghi nhận. Hành động biết ơn này cho phép chúng ta nhận ra Đấng Thiêng Liêng, cái vô hạn bên trong người khác, phản ánh mạng lưới kết nối của sự tồn tại. Chính thái độ biết ơn lẫn nhau tô điểm và cho phép sự mở rộng trạng thái mà chúng ta trải nghiệm tại luân xa Atma, luân xa thứ hai của Trái tim.

Trong cuộc sống hàng ngày, lòng biết ơn thể hiện qua sự ghi nhận những đóng góp của những người xung quanh. Bằng cách biết ơn những người bạn đồng hành, chúng ta nuôi dưỡng các mối quan hệ mang lại sự hỗ trợ, sự hướng dẫn và truyền cảm hứng. Thực hành này nuôi dưỡng sự khiêm tốn và nhắc nhở chúng ta rằng chúng ta không phải là những sinh linh tự túc mà là một phần của hành trình tập thể. Lòng biết ơn cũng nuôi dưỡng sự bình yên nội tâm, làm vơi bớt oán giận và nuôi dưỡng sự mãn nguyện, điều này rất cần thiết để hướng tới các mục tiêu cao hơn, đặc biệt là trạng thái Hợp nhất mà nhiều người hằng mơ ước.

“Tiến tới Cái Không Biết.”

Lời kêu gọi tiến lên của Babuji là về cuộc hành trình bên trong của chúng ta. “Tiến lên” như một tiếp diễn liên tục nghĩa là không bao giờ dừng lại! Nỗi băn khoăn “Tiếp theo là gì?” không thể xuất hiện. Mong muốn một nơi dễ chịu trên bờ biển ngay từ lúc khởi hành sẽ khiến chúng ta trì trệ; do đó, kinh Vệ Đà nói hãy đứng dậy, tỉnh thức, không ngơi nghỉ cho đến khi đạt được mục tiêu.

Hành trình tâm linh của chúng ta bắt đầu với xung lực từ Vị Thầy, người được trao cho khả năng truyền Pranahuti. Một hành trình như vậy không bao giờ kết thúc, bởi vì hoàn thành nó đồng nghĩa với việc áp đặt giới hạn cho cái vô hạn, giam hãm cái vô hạn vào cái hữu hạn, tước đi sự bao la của nó.

Có những lúc chúng ta cảm thấy mình đang ở trên nóc nhà của thế giới và hoàn toàn mãn nguyện với trạng thái bên trong. Và cũng có những lúc chúng ta không muốn thiền. Những sắc thái của việc tại sao điều này xảy ra đều được những người tìm kiếm chân thành hiểu rõ. Tính hai mặt này – thoả mãn và bất mãn – là bản chất của hành trình tâm linh. Niềm vui thực sự và điệu nhảy của cuộc sống không đến từ trạng thái hoàn toàn thoả mãn hay bất mãn, mà từ sức căng năng động giữa hai trạng thái này.  

Thoả mãn đưa đến trì trệ; bất mãn đưa đến phàn nàn. Khoảng không gian ở giữa, nơi cả hai đều không được nhận ra trọn vẹn, chính là nơi cuộc sống thực sự chảy trôi và niềm vui hiện diện.

Sinh lực của cuộc sống nằm ở sự vận động, năng động và tiến triển không ngừng. Bản thân Đấng Thiêng Liêng là sự vận động; không, đó là sự mở rộng liên tục mà chúng ta gọi là Brahm. Đồng hành cùng một Vị Thầy, liên tục thúc đẩy chúng ta, trực tiếp và gián tiếp, là nhận ra rằng hành trình chính là đích đến. Mỗi bước đi trở thành biểu hiện của lòng biết ơn.

Ý thức cũng là dòng chảy, không phải là một điểm cố định. Nó không có đích đến, bởi vì đích đến ngụ ý một sự kết thúc, và cuộc sống là vô tận. Ví như một bông hoa không dừng lại ở việc nở hoa; nó phải tàn, biến đổi và lan tỏa tinh túy của nó thành vô số bông hoa khác.

Chúng ta hãy quan sát vẻ đẹp của một bông hoa biến thành hạt giống. Hạt giống có thể nằm im và gần giống như đá, nhưng chúng không phải là đá. Có một tiềm năng to lớn đang chờ đợi để bùng nổ. Mặc dù hạt giống có thể nằm im, dường như bất động, nhưng nó chứa đựng tiềm năng phát triển mạnh mẽ bên trong. Sự im lặng của nó không phải là sự im lặng của một hòn đá, mà là sự chờ đợi thời điểm thích hợp để tuôn chảy, để nở hoa, để lan toả. Ngược lại, hòn đá vẫn bất động, bị giới hạn bởi sự thiếu vận động của nó. Theo cách này, dính mắc vào sự cố định, dù là vật lý, tinh thần hay cảm xúc, là cái bẫy của tâm trí thế tục. Tự do đích thực không nằm ở việc từ bỏ thứ này để lấy thứ khác, mà nằm ở việc buông bỏ thói quen nắm giữ. Bản chất thực sự của cuộc sống nằm ở sự vận động, trong sự trở thành, trong sự trải ra vô tận.

Cái Không Biết luôn mang một sức hút nghịch lý, thường làm chúng ta tê liệt bởi một nỗi sợ hãi nào đó. Nó đại diện cho sự bí ẩn, tiềm năng và cái vô hạn – một đích đến vẫy gọi nhưng chống lại mọi định nghĩa. Lời chỉ dẫn “Tiến tới Cái Không Biết” vừa là thách thức vừa là lời mời vượt qua những ranh giới quen thuộc của tư duy và kinh nghiệm. Tiến tới Cái Không Biết cần có lòng can đảm thực sự. Lòng can đảm là kết quả của sự rõ ràng về mục tiêu và niềm tin vào sự thực hành và Vị Thầy. Niềm tin đó không phải là niềm tin mù quáng, mà là sự tin tưởng sâu sắc vào quá trình và khả năng bên trong của chúng ta để đạt được mục tiêu.

Tiến tới Cái Không Biết cũng biểu thị một hành trình liên tục, bơi trong đại dương vô bờ. Hãy cùng đọc một trích đoạn trong tuyệt tác Towards Infinity của Babuji:

“Khi chúng ta bước vào trạng thái tối thượng này, chúng ta ở trong tình trạng hợp nhất. Trên thực tế, đây là phạm trù thực sự của Advaita (bất nhị), nhưng nếu ý thức về nó vẫn còn, nhị nguyên vẫn chưa thực sự buông tha chúng ta. Nói cách khác, trạng thái bất biến tối thượng vẫn chưa ló rạng. Trên thực tế, trạng thái tối tượng là nơi mà cảm giác về cả nhị nguyên và bất nhị đều không còn.”

Về mặt triết học, Cái Không Biết có thể được hiểu là thực tại tối thượng, thường được mô tả trong các thuật ngữ tâm linh là Đấng Thiêng Liêng, cái vô hạn và sự giác ngộ. Trong các tác phẩm của những nhà huyền môn như Meister Eckhart, Cái Không Biết không phải là một khoảng không mà là sự mãn nguyện sâu sắc vượt quá hiểu biết của con người. Tương tự như vậy, trong các truyền thống phương Đông như Advaita Vedānta, Cái Không Biết là nhận ra sự hợp nhất của bản ngã với thực tại tuyệt đối. Cái đẹp là khi chúng ta vượt qua cả hai khía cạnh dvaita (nhị nguyên) và Advaita (bất nhị).

Một trong những rào cản lớn nhất để đón nhận Cái Không Biết là nỗi sợ hãi – sợ mất đi những gì quen thuộc, sợ thất bại và sợ sự tan biến của bản ngã. Để vượt qua nỗi sợ hãi này, chúng ta hãy nuôi dưỡng đức tin, sự quy thuận và cởi mở. Những phẩm tính này cho phép chúng ta nhìn nhận Cái Không Biết không phải là mối đe dọa mà là phạm trù rộng lớn của tiềm năng và sự phát triển.

Ẩn chứa trong lời kêu gọi “Tiến tới Cái Không Biết” là sự hiểu biết rằng bản thân cuộc hành trình đã mang tính chuyển hoá. Đích đến có thể khó nắm bắt, nhưng mỗi bước đi hướng tới nó đều định hình chúng ta. Như Rainer Maria Rilke đã viết, “Hãy kiên nhẫn với những điều chưa được giải đáp trong trái tim bạn và cố gắng yêu chính những câu hỏi.”

“Yêu Đấng yêu thương tất cả.”

Làm sao chúng ta có thể yêu thương mà không có trái tim? Một trái tim thấm đẫm tình yêu dành cho Đấng Thiêng Liêng sẽ trở thành đền thờ thiêng liêng nhất! Tôi coi trích dẫn này của Babuji là một trong những mahavakya (đại chân ngôn) của triết lý Sahaj Marg. Ý tưởng yêu Đấng yêu thương tất cả sẽ gắn kết trái tim chúng ta với các nguyên tắc phổ quát. Nó cho phép chúng ta:

Trải nghiệm sự tự do bên trong: Chúng ta không còn bị đè nặng bởi nhu cầu được ghi nhận hoặc đáp lại trong các mối quan hệ.

Củng cố kết nối tâm linh: Tình yêu làm sâu sắc thêm mối liên kết của chúng ta với Đấng Thiêng Liêng và nâng cao ý thức về mục đích của chúng ta.

Nuôi dưỡng tình yêu thương phổ quát: Bằng tình yêu thương phổ quát, chúng ta trở nên từ bi và đồng cảm hơn với mọi người, vượt qua những thành kiến cá nhân.

Khi chúng ta tập trung tình yêu vào đấng là hiện thân của tình yêu thương phổ quát – cho dù đó là Đấng Thiêng Liêng, người dẫn đường hay bản chất của ý thức vũ trụ – tình yêu của chúng ta sẽ được nâng từ tình yêu cá nhân và có điều kiện thành tình yêu bao la và vị tha. Sự biến đổi này tự động tạo ra một hình thức vô chấp, không phải là sự thờ ơ mà là một trạng thái cao hơn của sự quan tâm vô điều kiện và từ bi.

Vô chấp trong bối cảnh này không có nghĩa là yêu thương người khác ít hơn hoặc rút lui khỏi các mối quan hệ. Thay vào đó, nó có nghĩa là:

Giải phóng tình yêu của chúng ta khỏi sự kìm kẹp của những kỳ vọng và mong muốn ích kỷ.

Yêu thương người khác theo cách tôn trọng cá tính của họ mà không bám chấp hay kiểm soát.

Tìm thấy niềm vui khi trao đi yêu thương mà không cần được đáp lại theo những cách cụ thể.

Đây là điều mà Heartfulness nhấn mạnh: Tình yêu trở nên bao trùm hơn, thuần khiết hơn và xuất phát từ một  mục đích cao cả hơn. Khi chúng ta hướng tình yêu của mình đến Đấng yêu thương tất cả, nó đóng vai trò như một điểm tựa cho bản ngã cảm xúc và tinh thần của chúng ta. Yêu một thực thể phổ quát như vậy sẽ truyền cảm hứng cho:

Sự bình thản: Chúng ta ít bị ảnh hưởng bởi những thăng trầm của các mối quan hệ cá nhân bởi vì tình yêu của chúng ta bắt nguồn từ nguồn bất biến.

Sự hợp nhất: Bằng cách kết nối với Đấng yêu thương tất cả, chúng ta bắt đầu coi mọi chúng sinh là sự phản chiếu của tình yêu thương phổ quát đó. Điều này thúc đẩy cảm giác hợp nhất và giảm bớt sự ràng buộc sinh ra từ cảm giác tách biệt.

Sự tự do: Sự ràng buộc thường phát sinh từ nỗi sợ hãi – sợ mất mát, sợ bị từ chối hoặc sợ sự vô thường. Tình yêu phổ quát giúp vượt qua những nỗi sợ hãi này, giải phóng chúng ta để yêu thương chân thành.

Chúng ta bắt đầu yêu thương người khác như một biểu hiện của ý thức thiêng liêng hoặc ý thức vũ trụ. Tình yêu của chúng ta trở thành kênh dẫn cho tình yêu phổ quát chảy qua chúng ta. Cách tiếp cận này cho phép chúng ta yêu sâu sắc mà vẫn không bị ràng buộc bởi tính chiếm hữu hoặc sự phụ thuộc.

Heartfulness dạy rằng vô chấp không có nghĩa là xa rời cuộc sống. Nó có nghĩa là tham gia trọn vẹn, với một trái tim an trú và không bị giới hạn bởi sự ràng buộc. Thông qua các thực hành như thiền và tưởng nhớ, phẩm tính này tự nhiên phát triển trong chúng ta. Chúng ta học cách:

Trao đi yêu thương mà không mong chờ đáp lại.

Buông bỏ kết quả và đón nhận vẻ đẹp của hiện tại.

Xem các mối quan hệ như những cơ hội để phát triển, chiêm nghiệm và phụng sự.

“Đích đến không còn xa.”

Trong khi Cái Không Biết có vẻ vô hạn, sự bảo đảm rằng “Đích đến không còn xa” cho thấy hành trình này dễ tiếp cận hơn vẻ bề ngoài của nó. Nghịch lý này – một Mục tiêu vô hạn nhưng cũng cận kề – là chủ đề phổ biến trong các truyền thống tâm linh và triết học.

Trong Advaita Vedānta, bản ngã đã là một với Cái Tuyệt Đối; hành trình không phải là để đến một nơi xa xôi mà là để nhận ra sự thật luôn hiện hữu. Tương tự như vậy, trong Heartfulness và các thực hành thiền khác, hành trình bên trong tiết lộ rằng đích đến nằm ngay trong trái tim.

Sự bảo đảm rằng đích đến cận kề cũng thách thức nhận thức của chúng ta về thời gian. Tiến trình tâm linh không phải là tuyến tính; những khoảnh khắc thấu tỏ và biến đổi có thể đột nhiên xuất hiện, giống như việc di chuyển đầu từ bên phải sang bên trái, hoặc khái niệm Satori của Thiền tông, hốt nhiên đại ngộ. Điều này khuyến khích chúng ta vững tin và hy vọng, vì biết rằng mỗi khoảnh khắc đều tiềm ẩn khả năng cho sự giác ngộ sâu sắc.

“Tưởng nhớ là phương tiện.”

Tưởng nhớ, thực hành nuôi dưỡng một thực tại cao hơn trong tâm trí, là công cụ mạnh mẽ cho sự phát triển tâm linh. Trong nhiều truyền thống, tưởng nhớ vừa là phương tiện vừa là đích đến, neo giữ chúng ta trong sự hiện diện thiêng liêng đồng thời hướng dẫn chúng ta đến sự giác ngộ tối thượng. Mục tiêu Không Biết thách thức mọi sự hiểu biết của trí óc về tưởng nhớ: Làm thế nào để tưởng nhớ Cái Không Biết? Vì vậy, trạng thái mà chúng ta đạt được trong mỗi buổi thiền là vốn liếng của chúng ta. Nâng niu trạng thái thiền khiến chúng ta càng biết ơn Đấng Ban Tặng trạng thái đó, và tưởng nhớ Đấng Ban Tặng trở nên dễ dàng hơn. Đắm chìm trong trạng thái thiền sẽ củng cố niềm tin của chúng ta và do đó, những khoảnh khắc không đoán định được của tình yêu thương bật mở. Liên tục theo hướng này dẫn chúng ta đến đại dương của tình yêu thương, ở đó chúng ta như giọt nước hòa vào đại dương và chúng ta đạt đến trạng thái Advaita (bất nhị).

Ngay cả khi chúng ta cầu nguyện, vẫn có một Thực thể khác bên ngoài mình, đấng mà chúng ta cầu nguyện. Vì vậy, vẫn có nhị nguyên (dvaita). Khi giọt nước hòa vào đại dương, như thánh Kabir đã mô tả, đó là trạng thái Advaita (bất nhị) hay hợp nhất. Hợp nhất chắc chắn là một trạng thái rất cao. Trong Samadhi, khi không còn ý niệm về bản ngã hay Thực thể Cao hơn, trạng thái như vậy vượt lên cả nhị nguyên và hợp nhất.

“Chúc phúc cho tất cả.”

Cuối thông điệp, Babuji ban phúc cho tất cả chúng ta. Món quà thiêng liêng đó là thứ quý giá nhất mà chúng ta nhận được để tiến tới đích, đánh thức lòng biết ơn và cho phép tất cả các khía cạnh khác được mở ra. Tất cả chúng ta đều được ban phước, khi Ngài tiếp tục tạo điều kiện cho sự trưởng thành và tiến hóa của chúng ta.

Một cuộc sống năng động và có mục đích

Tóm lại, hành trình của chúng ta là vô tận, được mô tả bằng những chỉ dẫn có ý nghĩa vô hạn và vượt thời gian. Mặc dù hành trình này đầy bí ẩn hướng tới một đích đến, nhưng nó cũng tiết lộ rằng giá trị thực sự nằm ở quá trình, chính cuộc hành trình. Lòng biết ơn làm sâu sắc thêm các mối quan hệ và giữ vững chúng ta trong hiện tại. Lòng can đảm thúc đẩy chúng ta hướng tới Cái Không Biết, trong khi sự tưởng nhớ giúp cho chúng ta luôn hoà hợp với mục tiêu tối thượng.

Khi chúng ta tiến lên, chắc chắn chúng ta sẽ khám phá ra rằng Cái Không Biết không phải là một đích đến bên ngoài mà là sự giác ngộ sâu sắc bên trong. Trái tim vừa là la bàn vừa là địa hình, dẫn dắt chúng ta đến một sự thật vượt ngoài khái niệm và ngôn từ.

Cuối cùng, cuộc hành trình là điệu nhảy giữa cái hữu hạn (con người) và cái vô hạn, giữa cái biết và Cái Không Biết, giữa bản ngã và Đấng Thiêng Liêng. Những lời giản dị nhưng sâu sắc này nhắc nhở chúng ta rằng với lòng biết ơn, sự tưởng nhớ, một trái tim dũng cảm và những lời chúc phúc của Vị Thầy, hành trình sẽ luôn giúp chúng ta tăng tiến.

Hành trình có thể vừa vui vẻ vừa thử thách, vì vậy đừng bao giờ dừng lại. Nếu Đấng Krishna phải nói rằng, Ta không thể nghỉ ngơi dù một khoảnh khắc, chỉ là để truyền đạt cho chúng ta một phương châm đơn giản để có một cuộc sống năng động và có mục đích.

Yêu thương và trân trọng,

Kamlesh

Nhân kỷ niệm 152 năm ngày sinh của Lalaji Maharaj

Nguồnhttps://cdn-prod-static.heartfulness.org/February2025_Bhandara_Message_English_ac7e6a84ad.pdf