Tất cả các con nên học cách đặt công việc của mình dưới chân của Master vĩ đại. Ngay cả khi ăn, nếu ăn trong thường niệm, con sẽ ăn ít hơn, tiêu hóa nhiều hơn và khỏe mạnh hơn.
Chúng ta không nên giới hạn thực hành thiền của mình chỉ ở trong thiền đường. Thực hành của chúng ta phải ở khắp mọi nơi. Ta nhớ có một lần, một vài abhyasi hỏi Babuji liệu họ có thể thiền hoặc thường niệm ngay cả khi ngồi trong nhà vệ sinh hay không. Ngài nói, thường niệm có nghĩa là thường xuyên tưởng nhớ, bất cứ lúc nào, dù con ở đâu. Vì vậy không có sự ngoại lệ: trong nhà vệ sinh, tại bàn ăn, trên giường. Thường niệm luôn luôn. Ngay cả trong mối quan hệ vợ chồng, nếu con ở trong thường niệm thì mối quan hệ đó cũng trở thành thiêng liêng nhờ sức mạnh tâm linh chứ không chỉ là vấn đề ham muốn xác thịt.
Nhưng thường niệm chỉ có thể đến sau nhiều năm thiền khi tình yêu dành cho Master ngày càng lớn mạnh và chúng ta thích nhớ đến Ngài hơn là thiền. Thực ra, khi thiền của con đạt đến một giai đoạn nhất định và thường niệm đã bắt đầu, thì thiền sẽ chấm dứt. Nó giống như giai đoạn đầu tiên của tên lửa. Sau đó, giai đoạn thứ hai sẽ đến. Nếu người anh Perumal của chúng ta có mặt ở đây hôm nay, anh ấy sẽ có thể giải thích quá trình này một cách khoa học hơn. Con biết đấy, mỗi tên lửa đều có nhiều giai đoạn: giai đoạn đầu tiên; tên lửa rơi - giai đoạn thứ hai. Giai đoạn đầu tiên của tên lửa là sự thực hành (sadhana), thiền, thanh lọc, mọi thứ. Giai đoạn thứ hai là thường niệm. Với thường niệm, lòng sùng kính (sraddha) phát triển. Tình yêu và lòng sùng kính cùng hoạt động và khi đó chúng ta trở nên mất ý thức về chính bản thân mình và lúc nào cũng chỉ nhớ đến Ngài. Và chúng ta trở thành những gì mà Babuji muốn chúng ta trở thành: giống như những người máy làm việc cho Ngài, bởi Ngài, theo ý muốn của Ngài. Vậy thì, tiến trình tâm linh tính của chúng ta phải là như thế.
Chariji Maharaj
*****
All of you should learn to put your work at the feet of the great Master. Even when you eat, if you eat in constant remembrance, you will eat less, digest more and be more healthy. We should not restrict our sadhana only to the meditation hall. Our sadhana must be everywhere. I remember on one occasion, some abhyasi asked [Babuji] whether we can do our meditation even sitting in the toilet or constant remembrance in the toilet. He said, Constant remembrance means constant remembrance' all the time wherever you may be. So there are no exceptions: in the toilet, at the dining table, in bed. Constant remembrance always. Even in your relationship with your wife, if you have constant remembrance, that relationship also becomes something sanctified by the spiritual force and not just a matter of animal lust.
But constant remembrance can come only after years of meditation when the love for the Master grows and we prefer to remember Him rather than meditate. In fact, when your meditation has reached a certain stage and constant remembrance has begun, then meditation drops off. It is like the first stage of a rocket. Then the second stage takes over. Our brother Perumal, if he is here, will be able to explain this more scientifically. You know, every rocket has several stages: first stage, rocket falls; second stage. First stage rocket is the sadhana, you know, dhyana [meditation], cleaning, everything. Second stage is constant remembrance. With that becomes possible the growth of devotion (shraddha). So, love and shraddha together now work and then we become unconscious of ourselves and remember only Him all the time, and we become what Babuji wants us to become: like robots working for Him, by Him, with His will. So that is the way our spirituality must progress.