31 tháng 7, 2023

Thiền là mẹ của thường niệm

Khái niệm tưởng nhớ ngập tràn tình yêu được trao cho tầm quan trọng lớn lao. Nó được lấy làm phương tiện để phát triển tình yêu. Trên thực tế, nó là kết quả của thực hành. Giống như vairagya (vô chấp) là kết quả chứ không phải là thực hành, thì tưởng nhớ cũng như thế.
Đâu là khởi đầu của tưởng nhớ mà cuối cùng dẫn đến thường niệm, theo dấu của nó giúp chúng ta xây dựng tình yêu? Đó là khi chúng ta bắt đầu chấp nhận cuộc sống trong sự toàn thể của nó.
Có một câu chuyện thú vị mà tôi muốn chia sẻ với bạn, có lẽ là trong Kinh Vishnu. Radha vô cùng yêu kính Đấng Krishna. Bà say đắm trong sự tưởng nhớ ngài đến nỗi bà niệm ‘Krishna, Krishna.’ Bà đồng nhất bản thể của mình với của ngài. Và một khoảnh khắc chợt lóe sáng khi bà bắt đầu niệm tên của chính mình, vì bà đã trở thành Krishna. Đây là ví dụ hoàn hảo của sự hợp nhất.
Babuji kính yêu của chúng ta đã đưa ra khái niệm thường niệm, nó không chỉ là sự hồi tưởng hoặc tưởng nhớ, mà là tưởng nhớ liên tục. Ngài cũng nói rằng nếu không thiền tốt, bạn sẽ không thể phát triển ngay cả sự tưởng nhớ thuần tuý. Theo cách nói của ngài, 'Thiền là mẹ của thường niệm.'
Tưởng nhớ lên đến tột đỉnh trong sự cộng hưởng tự nhiên với người bạn nhớ. Chúng ta thường nhớ những người mà chúng ta không thích! Có đáng cộng hưởng với họ không? Bạn đã không thích họ, vậy tại sao bạn lại muốn thu hút rung động của họ vào mình? Tốt nhất là cầu nguyện để tạm biệt cảm giác ưa thích và không ưa thích, vượt lên trên tất cả những gì trần tục và nhị nguyên.
Daaji - 2/8/2022
*****
Meditation is the mother of constant remembrance
Great importance is given to the concept of love-filled remembrance. It is taken as a means to develop love. In reality, it is an outcome of your own practice. Just as Vairagya is an outcome and not a practice, it is exactly like that.
So, where is the beginning of this remembrance, which finally leads to constant remembrance, which in its trail helps us to build love? It is at this stage that we begin to accept life in totality.
There is a lovely story I would like to share with you, which is perhaps from the Vishnu Purana. Radha was deeply in love with Lord Krishna. She was so deeply absorbed in his remembrance that she started to recite ‘Krishna, Krishna.’ She began to identify her being with his. But then a moment dawned when she started reciting her own name, as she had become Krishna. This is the perfect example of mergence.
Our dear Babuji introduced this concept of not mere memory recall or remembrance, but constant remembrance. He also said that without well-done meditation you won’t develop even simple remembrance. In his words, ‘Meditation is the mother of constant remembrance.’
Remembrance culminates in natural resonance with the one you are remembering. Often we remember people we dislike! Is it worth resonating with them? You already dislike them, so why do you want to attract their vibes into your system? The best is to pray to put an end to such feelings of likes and dislikes, and to rise above all that is mundane and full of dwandwas or opposites.