Khi bạn đến
ngân hàng vay tiền, bạn lấy gì để đảm bảo? Nếu bạn có thứ gì đảm bảo, tại sao bạn
lại phải đến ngân hàng? Và khi bạn có nhiều tiền, ngân hàng sẽ nói: “Tại sao anh
lại không vay tiền nhỉ?”, việc bạn vay tiền lúc này tốt cho công việc kinh doanh
của họ. Thượng đế có lẽ cũng như thế. Khi bạn cần Ngài nhất, Ngài vẫn cách xa.
Khi bạn hoà nhập vào Ngài, không còn gì phải phàn nàn. Đó là sự khép lại của
toàn bộ cuộc hành trình. Nhưng làm thế nào để đạt được sự hợp nhất toàn vẹn đó?
Nếu chúng ta để ý nước biển, ngay cả một giọt dầu nhỏ rơi xuống biển cũng không
bao giờ có thể hoà vào đại dương. Nó sẽ trôi nổi mãi mãi. Vậy điều kiện tiên
quyết là: bản chất của tôi phải trở nên giống hệt bản chất của Thượng đế. Tôi
không thể giống Ngài 99,99%. Tôi phải có 100% mức rung động của Thượng đế. Ít hơn
thì không thể hợp nhất được. Mức độ thuần khiết và chân phương của chúng ta sẽ
phải nâng lên đến mức của Thượng đế để chúng ta có thể dễ dàng hòa nhập. Đó là
một khía cạnh tâm linh của sự hợp nhất. Và nhiều thứ phát triển nhờ sự hợp nhất
với cái cao nhất này.
Điều căn bản
nào ngăn cản chúng ta hợp nhất với Thượng đế. Nhiều người nói: “Tất cả chúng ta
đều có linh hồn. Chúng ta là một phần của Thượng đế” Vậy thì tại sao chúng ta lại
đánh mất sự thuần khiết đó? Chúng ta đã đánh mất nó ở đâu đó trên đường đi.
Chúng ta trở nên ích kỷ hơn, chúng ta trở nên cá nhân hoá. Đó là cú ngã đầu
tiên. Cú ngã thứ hai là chúng ta có vô số ham muốn. Tất cả những điều này cộng gộp
và tạo thành nghiệp (karma), chúng ta gọi là samskara. Để xóa bỏ tất cả những samskara
này, chúng ta tái sinh hết lần này đến lần khác để làm cạn kiệt kho nghiệp.
Nhưng trong khi trải qua nghiệp tốt lẫn nghiệp xấu, chúng ta tiếp tục tạo ra ngày
càng nhiều nghiệp hơn. Vì vậy, hành lý không bao giờ nhẹ bớt, mà luôn luôn nặng
thêm. Chúng ta càng tái sinh, chúng ta càng chất thêm nghiệp vào bản thể nhiễm ô
này. Linh hồn vốn thuần khiết nhưng hành lý mà chúng ta chất lên, giống như chiếc
đèn dầu ngày trước - có lẽ hầu hết các bạn đều quen thuộc - những chiếc đèn dầu
vào thập kỷ 60 và 70 của thế kỷ trước. Ở các làng quê, tối tối chúng tôi thường
lau bóng đèn và thắp đèn lên. Mỗi tối, mẹ của bạn sẽ nhắc, "Con lau bóng đèn
nhé." Và chúng ta lau bóng đèn. Ngày nào đó bạn không lau bóng đèn thì sao?
Chúng ta không thể đọc sách dễ dàng, chúng ta không thể nhìn thấy ánh sáng trong
trẻo. Vì vậy, lau sạch bóng đèn là điều bắt buộc.
Trong con đường
Heartfulness, chúng ta được dạy thực hành thanh lọc này, ít nhất là nó giúp loại
bỏ dấu ấn mà chúng ta tích luỹ trong ngày. Ngọn đèn vẫn ở đó nhưng nó đã tạo ra
một lớp muội đen bên trong chính nó. Không làm gì cả nhưng ngọn đèn tạo ra một lớp
muội đen. Còn chúng ta thu nhận một cách hữu thức những thứ dơ dáy, rác rưởi và
bồ hóng bao bọc lấy linh hồn và làm tối tăm bản thể của chúng ta. Chúng ta
không thể nhìn thấu bản thể này. Mặc dù chúng ta có linh hồn, nhưng chúng ta
hoàn toàn không biết gì về nó do những lớp bồ hóng này. Vì vậy, nếu chúng ta có
thể thanh lọc vào mỗi tối thì bạn sẽ thấy vẻ đẹp của bản thể bên trong bạn tỏa
ra. Mọi người sẽ tự hỏi điều gì đã xảy ra với bạn vậy và bản thân bạn sẽ cảm thấy
rất hài lòng với chính mình.