17 tháng 3, 2023

Hoa hồng và chiếc gai

Bạn thân mến. Chúng ta được hạnh ngộ tại thời điểm hội tụ của ba cột mốc quan trọng: kỷ niệm 147 năm ngày sinh của Adi-Guru tôn kính của chúng ta, Shri Ram Chandra của Fatehgarh (Lalaji Maharaj); kỷ niệm 75 năm ngày thành lập tổ chức tâm linh tuyệt vời được mang tên ngài - Hiệp hội Shri Ram Chandra; và khánh thành thiền đường Kanha Shanti Vanam.


Kể từ khi Lalaji giáng hạ, Thiên nhiên đã đảm bảo sự hiện diện liên tục của một Master tại thế trong chúng ta. Cũng như một người có thể thưởng thức vẻ đẹp của đóa hoa hồng từ đằng xa, một môn đệ xứng đáng có thể tận hưởng và say đắm trong hiện hữu của Master, ngay cả khi ở cách xa ngài. Tuy nhiên, để ngửi được hương thơm của hoa hồng, bạn phải đến gần nó. Bạn phải cầm nó trong tay. Bạn có thể tìm thấy Master dù bạn ở đâu, nhưng bạn vẫn đang bỏ lỡ điều gì đó quan trọng. Vào một thời điểm nào đó, bạn phải ở gần ông. Nhưng khi cầm đóa hoa này, hãy cẩn thận! Hồng có gai có thể châm bạn. Sự hiện diện của Master mang lại bao nhiêu cơ hội thì cũng có bấy nhiêu hiểm nguy. Đến với ông bằng sự chân thành, rủi ro liền biến thành phước lành thậm chí còn lớn hơn, nhưng nếu trái tim không tan chảy vào giây phút đó, thì rủi ro sẽ trở thành kẻ thực thi tấn bi kịch tâm linh của bạn.

Babuji Maharaj từng quan sát rằng vào thời của Lalaji, mọi người đến với ngài để theo đuổi những lý tưởng cao cả, trong khi vào thời của Babuji, họ đến chỉ để được an yên. Đó là những thập kỷ trước, và khi thời gian tiếp tục vần xoay, mức độ lao dốc cũng tăng lên. Ngày nay, mọi người thường tìm đến Master để được hướng dẫn về các lĩnh vực vật chất, trần tục của đời sống. Bị đè nặng bởi vô số vấn đề thế tục, lập luận của họ là: “Tại sao một người lại cần Master nếu ông ấy không phải là người giải quyết vấn đề? Tại sao lại đến với ông ta chỉ vì điều đó!” Họ thường đến để nhận chúc phúc vào những dịp đặc biệt, chẳng hạn như những ngày kỷ niệm, sinh nhật, cưới hỏi, tân gia, bắt đầu công việc mới hoặc khởi nghiệp, hoặc phàn nàn về người này người nọ. Kết quả của việc xin xỏ “cái này cái kia” từ Master là gì? Bằng việc tìm kiếm những phước lành cụ thể dưới bất kỳ hình thức nào, chính việc “tìm kiếm” trở thành chướng ngại. Cho dù bạn tìm kiếm phước lành vật chất hay tiến bộ tâm linh, thái độ mong cầu sẽ biến thành con đập ngăn bất cứ dòng chảy nào từ trái tim bạn. Master sẵn sàng ban phước lành thậm chí còn lớn hơn, nhưng mọi người đã dại dột đánh đổi - thường là những mong cầu nhỏ nhặt như chúc phúc sinh nhật!

Phước lành thực sự là gì? Đó là thứ giải quyết điều bí ẩn của cuộc sống, mà với nó mục đích sống được thực hiện. Đã nhận được phước lành một lần trong đời, bạn có cần thêm phước lành nữa không? Đó là lý do tại sao Pujya Babuji nói rằng bạn chỉ cần gặp Master một lần trong đời; bất kỳ cuộc gặp nào sau đó chỉ là phụ thêm. Do đó, phần lớn phụ thuộc vào thái độ của một người trong lần gặp có một và duy nhất đó.

Cực kỳ hiếm có một người đến với Master không tìm kiếm điều gì, mà chỉ đơn thuần yêu vì chính tình yêu. Cách tiếp cận thanh nhã đó thực sự minh họa cho nishkam karma (hành động vô mong cầu) đã được Chúa Krishna tán dương. Với một trái tim yêu thương và vô ham muốn như vậy, Master không thể nào không tuôn trào, vô ngôn và không cần mời mọc. Giữa Master và môn đệ có một trạng thái thông dung, ở đó hai trái tim - trái tim nhận và trái tim truyền - hiểu nhau hoàn toàn. Sự đồng điệu của hai trái tim diễn ra tự phát, cả hai bắt đầu rung lên năng lượng huyền diệu và trong sự im lặng hoàn toàn, không cần diễn giải, chứng minh hay xác nhận. Tuy nhiên, sự đồng điệu thực sự chắc chắn sẽ bị trì hoãn nếu trái tim của người tìm kiếm vẫn còn chất chứa ham muốn bất tận, hết lần này đến lần khác và năm này qua năm khác. Điều gì đó lẽ ra phải xảy ra trong chớp mắt thì giờ đây có thể cần cả cuộc đời dài dằng dặc.

Bằng việc hiểu, luyện tập và hoàn toàn ở trong Pratyahara, Master trở thành tâm điểm trong cuộc sống của người môn đệ. Giờ đây, khi cảm nhận được những phẩm tính thiêng liêng của Master, người môn đệ được truyền cảm hứng để đến gần ông. Cảm hứng này phải đến từ bên trong. Tiếc là, khi người ta bị đẩy đến trước mặt Master quá sớm, chẳng hạn như trong trường hợp của những người tìm kiếm mới và các VIP, thì các vấn đề có khuynh hướng phát sinh. Trừ khi một người đã có hiểu biết nhất định và trải nghiệm về hệ thống và các thực hành của nó, còn không thì rất khó để trân trọng những gì họ nhận được trong giây phút ở gần Master.

Chúng ta phải cẩn thận hơn khi mang theo con cái, những đứa trẻ non nớt và chưa hiểu hoàn cảnh. Không có lý do gì để thúc ép chúng. Nếu bạn không có một phòng ngủ rộng rãi cho chúng ngủ vào ban đêm, hoặc bạn bắt chúng ngồi trên sàn nhà mặc cho chúng không quen, hoặc bạn ép chúng ăn những thức ăn được phục vụ trong ashram, yêu cầu chúng coi đó là prasad, chúng có thể nổi loạn và bắt đầu ghét môi trường đó. Với môi trường xung quanh không thoải mái, sự khó chịu tăng dần sau mỗi lần gặp Master. Cảm xúc thất bại đó được lưu giữ trong tiềm thức, và sau này khi lớn lên, cảm xúc đó có thể trở thành rào cản giữa bọn trẻ và Master.

Sẽ tốt hơn nhiều nếu đến với Master bằng tình cảm chân thành! Trước khi người môn đệ chân chính rời nhà để đến gặp Master, thái độ bên trong của họ là sự chờ đợi dâng trào yêu thương, tôn kính và ngạc nhiên ngọt ngào. Khi đến với Master, họ khẽ bước vào thăm nơi ông ở và làm việc. Mắt họ dịu dàng nhìn xuống - nền đất thánh đó được đối xử với một trái tim sùng kính. Bước đi thật khẽ và dịu dàng, họ không cho phép toàn bộ sức nặng của cơ thể đặt xuống. Những môn đồ chân chính như vậy không tìm một chỗ ngồi ở phía trước hay một vị trí đẹp. Trước Master, họ tự dưng buông bỏ mọi ý tưởng, mọi cần cầu và mọi quan điểm. Nó phải là như vậy, ít ra là tạm thời, nếu họ thực sự muốn được chuẩn bị theo ý muốn của Master.

Bằng cách liên tục phân tích và đưa ra kết luận về mọi việc, người ta làm chệch hướng công việc của Master. Trước Master, con người cá nhân phải biến mất, và ngay cả khi nếu nó vẫn còn, người môn đệ chân chính ít ra cũng giữ sự im lặng tôn nghiêm. Phân tích mọi động thái của Master không phải là môn đệ. Để giao tiếp thực sự diễn ra - để sự đồng điệu thực sự bắt đầu - sự tịch lặng bên trong là cần thiết. Ánh mắt kiếm tìm, cái đầu thắc mắc và trái tim thèm khát phải rút lui để tập trung hoàn toàn vào diện mạo của Master. Hãy cố gắng cảm nhận trạng thái bên trong bạn đồng điệu với trạng thái của ông.

Một khi bạn ở gần Master, rắc rối có bản chất khác thường nảy sinh. Rắc rối này có thể trở thành phước lành to lớn hoặc có thể trở nên nguy hiểm. Như thường lệ, điều đó phụ thuộc vào người môn đệ. Giờ đây, các đặc điểm riêng hay biểu hiện của Master trở nên rõ ràng đối với người môn đệ, họ bắt đầu đánh giá tất cả những đặc điểm đó, chê trách sự nhỏ bé rành rành của Master, người mà trước đó được coi là thánh thiện. Như Babuji kính yêu từng nhận xét, "Nhiều người đến gặp tôi, nhưng không ai thực sự thấy tôi!" Thông thường, chúng ta chỉ thấy những gì chúng ta có thể nắm bắt được ở mức độ ý thức và hiểu biết mà chúng ta đang có. Ở tầm nhìn thấp do mức độ ý thức của một người quyết định, thật khó để chứng kiến ​​các bình diện cao hơn. Những gì chúng ta thấy chỉ là ảnh phản chiếu ý thức của chính chúng ta, mà Master là chiếc gương. Những gì chúng ta thấy ở ông dựa trên thái độ, sự mong đợi của chính chúng ta, hay nói một cách đơn giản là samskara của chúng ta. Khi những samskara này bộc lộ, chắc chắn chúng sẽ tạo ra sự nghi hoặc, mức độ bất đồng và thất vọng nào đó, từ đó, tạo ra ngày càng nhiều sự phản kháng. Người ta bắt đầu xây bức tường thành giữa mình và Master. Chỉ khi bức tường này được dỡ bỏ thì một người mới có thể coi Master như là Master. Bức tường này có thể được dỡ bỏ không? Điều đó tùy thuộc vào người môn đệ.

Xin đừng nản lòng nếu bạn đến giai đoạn này, vì nó có thể trở thành điểm khởi đầu cho sự tiến hóa cao hơn, miễn là bạn hiểu đúng những biểu hiện mà bạn thấy ở Master. Hãy tận dụng những tình huống khó hiểu này và xem chúng có thể dễ dàng được giải quyết ra sao với một trái tim khao khát chân thành, một cách tự nhiên hiểu mọi sắc thái, vậy mà đã có lúc dường gây tử vong trong Master. Thất bại trong việc hòa hợp các khía cạnh có vẻ khác biệt của Master trong trái tim mình, người môn đệ trở thành chướng ngại cho hành trình phía trước của chính họ. Tại một thời điểm nào đó, mỗi môn đệ đều hành hạ Master của họ trong trái tim của chính họ. Bằng việc hiểu và vượt qua giai đoạn này, họ có được một bước nhảy vọt.

Hãy tưởng tượng cảnh một môn đệ - kẻ lữ hành trên đường đạo - khóc lóc thảm thiết trong tuyệt vọng vì nhận thức hồ đồ về Master, trong khi trước đó tất cả họ đều “cuồng” vị Minh sư mới được tìm thấy! Vào thời khắc quan trọng này, một số người rời khỏi hệ thống và từ bỏ Master. Bằng việc liên tục nghĩ ghê tởm về Master, kết quả là, rung động tiêu cực chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến ông. Hơn nữa, không chỉ môn đệ và Master bị cuốn vào vòng xoáy tiêu cực này, mà nhiều đồng đạo khác cũng bị ảnh hưởng. Cũng như rung động của yêu thương có hiệu ứng sóng, thì rung động của sân hận cũng vậy. Bất chấp sự tiến triển này, Master nhân hậu và từ bi vẫn chào đón tất cả. Ông quy thuận tất cả và luôn dễ bị tổn thương. Sự quan tâm của ông đến bình yên của cá nhân ông đã chết từ lâu. Ông không bận tâm đến việc các môn đệ đóng đinh ông trong trái tim của họ. Dù sao đi nữa, khi yêu người ta không đặt ra điều kiện!

Bản chất từ bi của Master không bảo vệ được ông khỏi ảnh hưởng của những rung động tiêu cực phát sinh từ trái tim của các môn đệ mà ông yêu thương. Nỗi buồn ảnh hưởng đến sức khỏe thể chất và tinh thần của bất kỳ ai, ngay cả Master. Trên thực tế, nỗi buồn đó thậm chí còn tàn phá cuộc sống của Master nhiều hơn do mức độ nhạy cảm cao của ông. Chuyện xảy ra vào cuối những năm 1970, khi Babuji đang ở cùng chị Kasturi và một vài thành viên lâu năm khác. Đột nhiên, chị nhận thấy sự thay đổi trong bầu không khí - sự thu rút trạng thái của Babuji. Chị thấy rằng ý thức của ngài đã bị co rút lại; đột nhiên ngài trở nên buồn. Khi chị Kasturi đề nghị Babuji chia sẻ lý do, ngài miễn cưỡng trả lời rằng các thành viên của một trung tâm nào đó đang tạo bè phái, dẫn đến một bầu không khí chính trị và tiêu cực.

Master chứng kiến cả trạng thái yêu thương và sân hận bao trùm lên trái tim của môn đệ. Ở người đang yêu, có một mức độ hung hăng nào đó: chẳng hạn, hăng hái vượt qua bất cứ chướng ngại nào để gặp được Người Yêu dấu. Khi một người cảm thấy tức giận vì bất cứ lý do gì và muốn rời bỏ Master, đó cũng là hung hăng, nhưng theo một chiều hướng khác. Master vẫn là vị khán giả thầm lặng trước sự hung hăng của môn đệ, trong cả hai giai đoạn cảm xúc, tích cực và tiêu cực. Ông có lựa chọn nào chăng? Ông cầu nguyện và chờ đợi! Người môn đệ cũng phải kiên nhẫn. Nhìn chung, có một điểm hợp lưu giữa Master với vô số nhánh sông đổ vào đại dương vô ngã và yêu thương thuần khiết này.

Mặc dù chứng kiến nhiều mức độ hung hăng của người môn đệ, Master vẫn nhìn thấy cái tôi của họ được chinh phục phần nhiều. Để có được điều này, ông liên tục tạo ra các tình huống có một không hai. Thoát khỏi sự lôi cuốn của đam mê xác thịt có lẽ còn dễ hơn nhiều so với thoát khỏi cái tôi. Trong trường hợp trước, người ta nhận biết được ảnh hưởng tiêu cực, nhưng không phải là sự trỗi dậy của cái tôi. Hãy nhớ rằng sự đam mê chỉ có 5 chướng ngại hay 5 vòng tròn, trong khi cái tôi chiếm 11 trong tổng số 23 vòng tròn! Master phải cực kỳ cẩn thận khi thuần hóa cái tôi của người môn đệ. Đôi khi, bất chấp mọi sự thận trọng, người môn đệ vẫn phật ý. Ngay cả khi đó, Master vẫn phải tiếp tục công việc, mặc dù chứng kiến ​​sự tổn thương của môn đệ. Theo cách nói của Kabir, Master hoạt động giống như người thợ gốm, tạo hình (nhân cách) từ bên trong trong khi nhào đất sét từ bên ngoài. Là con người, ông cũng cảm nhận được đau đớn mà người môn đệ phải trải qua trong giai đoạn quan trọng này.

Khi lòng sùng kính của môn đệ tăng lên, Master tạo điều kiện sẵn sàng và kéo người môn đệ lại gần hơn. Từ đây, bình minh của kỷ nguyên mới trong cuộc đời của người sùng đạo bắt đầu ló rạng. Sự biến đổi bên trong của họ được đẩy nhanh và họ bị nhận chìm trong cơn say thần thánh, dẫn đến trải nghiệm về lòng biết ơn bao la. Tuy nhiên, hiểm nguy vẫn còn. Trong hoàn cảnh biến đổi này, người môn đệ có thể bắt đầu cảm thấy mình nổi trội hơn những người khác, hoặc quan trọng hơn những người còn lại. Trái tim của Master vỡ tan thành triệu mảnh khi chứng kiến ​​tình cảnh này.

Xuyên suốt cuộc hành trình của một người với Master, người đó luôn thấy có một lựa chọn - hoặc thực hiện một bước nhảy lượng tử hoặc bị nghiền nát trong lỗ đen do chính mình tạo ra, mà tôi muốn gọi là sự xiêu vẹo tâm linh do cái tôi. Một khi bạn bị mắc kẹt trong vòng xoáy của cái tôi, rất khó để thoát ra. Nếu điều này xảy ra và bạn nhận thức được sự xiêu vẹo đáng tiếc này, hãy lùi lại một bước và tái thiết lập các nỗ lực của bản thân với một trái tim trong sáng hơn, đồng thời đánh giá lại bản thân cũng như Master và năng lực của ông. Không có tội trong việc đánh giá Master ở bên trong. Tại thời điểm đó, bạn sẽ không thể tiếp tục cuộc hành trình nếu không làm như thế. Suy cho cùng, nếu người ta sẵn sàng đi trọn con đường, đến mức hoàn toàn quy thuận chính mình, bài kiểm tra này đối với Master, “Ông có xứng đáng với sự tôn sùng của tôi không?” là đúng. Không có gì xúc phạm đến Master khi bạn làm như thế. Chỉ khi trái tim hoàn toàn thỏa mãn, người ta mới dỡ bỏ mọi hàng rào bảo vệ của bản thân. Trong tình yêu, hàng rào chỉ đơn thuần là biến mất. Chỉ với kẻ thù hoặc người mà chúng ta không thích thì cơ chế bảo vệ mới còn đó. Hàng rào biến mất và lòng can đảm được củng cố, giọt nước sẵn sàng nhào xuống Đại dương.

Tiếc là, phải mất một thời gian để hầu hết mọi người vượt qua sự nhầm lẫn về Master, trong thời gian đó rất nhiều năng lượng cảm xúc bị hao tán. Người ta vẫn chưa ổn định và chưa có mục đích trong quãng thời gian đen tối này. Trong khoảng thời gian có thể dự đoán này, ngay cả Master cũng không yên. Ông đồng cảm với người môn đệ và bị đè nặng bởi lo lắng về an sinh và ổn định của họ. Để đảm bảo cho hành trình an toàn của môn đệ, giờ đây Master phải tăng tốc trong công việc. Trong giai đoạn mong manh này, người môn đệ không được hình thành bất cứ sự xiêu vẹo nào.

Trong mọi trường hợp, tự cho mình là quan trọng là thủ phạm chính, và theo thời gian, nó khiến chúng ta rơi vào tình trạng trì trệ tâm linh. Cái tôi tiếp tục phồng lên! Những gợi ý và biện pháp tháo gỡ mà Master sử dụng có thể làm tổn thương sâu sắc trái tim của chúng ta. Thật đáng tiếc, cái tôi có vô số cái đầu; khi một cái bị triệt tiêu, thì cái khác lại chực mọc ra! Trò chơi này là bất tận, cho đến một ngày chúng ta nhận ra sự vô ích của trò chơi và quy thuận một lần và mãi mãi, bằng tình yêu. Bây giờ chúng ta đã về đến Nhà. Chúng ta phải đợi bao lâu? Hãy để chúng ta nhận ra rằng thời gian chúng ta có với nhau là hữu hạn. Chúng ta không có thời gian vô hạn để tùy ý sử dụng! Một khi trái tim đã bị thuyết phục về mọi mặt, đó là lúc quy thuận hoàn toàn.

Yêu thương và trân trọng,

Kamlesh Patel

Nguồnhttps://cdn-prod.heartfulness.org/hfn/files/2020/Basant-2020-Message-English.pdf