6 tháng 1, 2022

Thường niệm và tuân phục

Abhyasi: Con chỉ muốn hỏi về thường niệm, xem liệu con có thể hỏi Master về cách tốt nhất để phát triển thực hành này không, bởi vì hiện tại con đau khổ vì sự nhạy cảm. Đó là tất cả những gì con muốn hỏi.


Master: Chị ấy muốn biết thực hành thường niệm như thế nào và cách tốt nhất để thực hiện nó. Cảm tưởng của ta là chỉ có một cách duy nhất, nhưng ta không phải là bậc thầy về thường niệm bởi vì ta không biết liệu mình có ở trong sự thường niệm hay không. Nhưng Babuji Maharaj nói, “Giả sử con là một người mẹ và con đang đi làm, và đứa bé ở nhà không được khỏe. Con đang làm việc, nhưng lúc nào con cũng nhớ đến đứa con của mình, phải không?" Tại sao con nhớ? Bởi vì nó là con của con. Phải không? Vì vậy, ngay cả khi con đang làm việc, con vẫn nhớ đến con của mình, vì con yêu đứa bé.

Babuji nói rằng để tạo ra tình yêu, hãy thực hành thường niệm - đảo ngược quy trình. Con hiểu chứ? Chà, con phải thực hành. Con thấy đấy, nếu điều đó là vật lý, ta có thể chỉ cho con thấy: đây là những gì con phải làm. Nhưng khi điều đó xuất phát từ trái tim, con phải làm cho đến khi con… bởi vì Babuji đã nói, nếu con thực hành thường niệm trong 7 ngày, thì con không thể dừng nó lại được - không có cách nào để dừng nó lại. Vì vậy, 7 ngày đó là quan trọng. Ngài nói rằng hãy bắt đầu bằng việc khi con thức dậy, nghĩ đến Ngài. Và khi con đi ngủ, nghĩ đến Ngài. Hãy bắt đầu như vậy. Sau đó, mọi việc con làm, hãy nghĩ về Ngài như thể Ngài đang làm nó. Con bắt đầu viết một lá thư, nghĩ rằng Ngài đang viết nó; con bắt đầu ăn, nghĩ rằng Ngài đang ăn. Vì vậy, nếu con làm như thế, điều đó sẽ trở thành thói quen, và từng chút một lúc nào con cũng nghĩ về Ngài. Con có thể không ý thức về điều đó, nhưng nó ở đó như một lòng sông. Con hiểu chứ? Hãy suy nghĩ về điều đó; chúng ta sẽ thảo luận lại sau.

[Một abhyasi chia sẻ rằng phụng sự là một cách để phát triển thường niệm.]

Tất nhiên, chàng thanh niên này nói đúng. Phụng sự là một cách. Khi con phụng sự - như ta đã thấy trong gia đình, một người giúp việc đến chăm sóc em bé và cô ấy ở cùng với gia đình đó cho đến khi họ có 6 đứa con, và người con cả 40 tuổi. Vậy là cô ấy đã ở trong nhà đó được 40 năm. Khi ấy, cô gắn bó với gia đình đó nhiều đến mức cô ấy nói với người mẹ, “Bà đang sao lãng cậu bé này; bà chưa cho cậu ấy uống vitamin." Con biết đấy, người giúp việc đó trở nên quan tâm đến bọn trẻ hơn cả người mẹ. Đó là thực tế. Nhưng chúng ta có luôn nhớ đến Master khi chúng ta đang làm việc không?

Babuji đã nói, và ta đã thấy điều đó theo kinh nghiệm của bản thân rằng có 3 kiểu abhyasi. Một kiểu abhyasi gắn bó với Hiệp hội. Anh ấy không quan tâm đến abhyasi và Master hay những thứ tương tự. Anh ấy trung thành với Hiệp hội. Anh ấy sẽ dọn dẹp; anh ấy sẽ làm tất cả những công việc đó, nhưng anh ấy không tiến bộ. Kiểu abhyasi nữa là gắn bó với thiền. Anh ấy không quan tâm đến Hiệp hội; anh ấy không quan tâm đến Master. Anh ấy chỉ nghĩ về thực hành. Và ngay cả khi Master đang dẫn thiền (satsangh) ở đằng kia, thì anh ấy sẽ thiền ở đây. Anh ấy nghĩ rằng thiền nào cũng như nhau; “Suy cho cùng, ngài đang dẫn thiền; tôi cũng đang thiền”. Kiểu thứ ba là gắn bó với Master. Họ săn sóc Master. Họ luôn vây quanh ngài, nhưng họ không thiền; họ không nghĩ về Hiệp hội - giống như ta có rất nhiều người ở đây, con thấy đấy.

Bây giờ, abhyasi tốt nhất trong số 3 kiểu trên - dĩ nhiên người phụng sự Master là tốt nhất, bởi vì con luôn gần gũi Ngài; con học được điều gì đó. Tiếp theo người gắn bó với thiền. Và sau cùng là người gắn bó với Hiệp hội.  Hiệp hội là gì? Đó là một tổ chức. Vì vậy chúng ta phải dâng hiến ngang bằng nhau. Đầu tiên, hãy yêu Master. Sau đó, thiền, dọn dẹp, bởi vì Ngài nói rằng con nên làm điều đó. Cá nhân ta không tin rằng thiền có thể đưa chúng ta đến mục tiêu bởi vì, theo lịch sử tâm linh của Ấn Độ, có những người đã thiền định hàng nghìn năm nhưng họ đã không đạt được mục tiêu đó. Ta hỏi Babuji. Ngài nói, "Đúng, con đã đúng." Ta nói, "Vậy tại sao Ngài lại quy định thiền, thanh lọc - tất cả những thứ này?" Ngài nói, “Tuân phục. Để tạo ra sự tuân phục ở con người”.

Vì vậy, phải có tình yêu; phải có sự tuân phục. Và sự tuân phục đến không phải vì sợ hãi mà vì tình yêu. Đó là bí mật của tình yêu trong tâm linh. Yêu vì tình yêu chứ không phải vì sợ hãi. Và vì tình yêu đó, con tuân phục. Khi Master nói, "Thiền," con thiền. Khi Ngài nói, “Hãy đứng dậy. Con vào trông bếp. Ta sẽ dẫn thiền,” con không nên nói,“ Ồ, con đến đây để thiền (satsangh); Ngài lại cử con vào bếp. Con không lặn lội từ châu Âu đến đây để phụ giúp việc bếp núc”. Tuân phục!

Con có biết trong một bài thơ tiếng Anh nổi tiếng có một câu, "Nhẫn nại và chờ đợi cũng là phụng sự." Giống như người gác cổng, dù anh ấy là một abhyasi; như người lái xe đã đưa các con đến đây - họ có bổn phận của mình. Đối với họ, sadhana (sự tu tập) là bổn phận. Đối với con, sadhana là thiền. Nhưng trong mọi trường hợp, đều thông qua tình yêu. Bây giờ, tình yêu này phải có, bởi vì không có tình yêu, thì không có gì cả. Con có thể đến [giai đoạn] đầu tiên - không hơn. Đó là giới hạn. Vì vậy, tình yêu phải được tạo ra dù muốn hay không. Làm thế nào để tạo ra tình yêu? Do con quyết định. Hãy lắng nghe giọng nói của Ngài; ngồi nhắm mắt lại và hình dung. Hay như một đứa bé - lúc trước ta đã nói với chị ấy rằng, khi con yêu ai đó, con luôn nhớ đến họ. Bây giờ khi con nhớ, thì con yêu. Nghe có vẻ dễ nhưng không dễ cũng không khó, nếu con dồn hết tâm tư vào đó.

Một ví dụ khác, mà thường niệm rất dễ dàng. Con biết đấy, chúng ta có sử thi vĩ đại Ramayana và Mahabharata, ở đó những kẻ thù của Chúa tể (như Ravana) được giải thoát. Thực sự những người này đã chống lại Chúa tể. Cuộc chiến lớn, cuộc chiến vĩ đại - Mahabharata. Ta hỏi Babuji, "Bí mật là gì?" Ngài nói, "Bởi vì họ có lòng căm thù mãnh liệt nên họ luôn nhớ đến Ngài." Vì vậy, ta đã nói, "Con có nên ghét không?" Ngài nói, “Nếu con có thể ghét như họ đã làm, trong từng giây phút, thì điều đó sẽ mang lại hiệu quả. Hiệu quả rất nhanh chóng”. Nhưng tiếc là chúng ta không có khả năng duy trì tình yêu cũng như sự căm ghét. Vì vậy, chúng ta bị kẹt giữa yêu và ghét, con thấy đấy.

Và thật không dễ để ghét ai đó. Ngay cả khi con nghĩ rằng con ghét, con chỉ là không thích. "Tôi ghét kem," con nói. Làm sao con có thể ghét kem được? Hoặc, "Tôi ghét mayonnaise." Hoặc, giống như ta, "Ta ghét pho mát xanh, nó có mùi!" Tất nhiên người châu Âu sẽ không hài lòng - Camembert là loại pho mát nổi tiếng của Pháp. Một lần ta đã không may chạm vào một gói pho mát đó trên máy bay (nó ở ngay trên đĩa thức ăn trưa của ta), và ngón tay của ta đã có mùi trong 3 ngày! Nhưng người Pháp ăn nó một cách ngon lành, con thấy đấy. Ta không biết sau đó họ súc miệng bằng gì! [Cười]

Lòng căm thù là rất mãnh liệt. Với tình yêu, con có sự tự mãn. “Tôi không yêu ư? Tôi yêu Master; Tôi làm việc cho Ngài”. Nhưng đó có phải là kiểu tình yêu sôi sục thiêu đốt con không? Điều này đã được viết trong sách của Babuji, “Mỗi loài bướm đêm đều có thể thiêu thân trong ngọn lửa đang cháy” - parwaane, đối với người Iran. Chúng có thể thiêu thân trong ngọn lửa đang cháy, nhưng hiếm có loài bướm đêm nào có thể thiêu thân trong một ngọn lửa vô hình, và ngọn lửa vô hình đó là ngọn lửa tình yêu. Vì vậy, điều đó có nghĩa là thiêu đốt bản thân bằng tình yêu như ngọn nến. Vẻ đẹp của ngọn nến là nó đốt cháy chính mình để cho chúng ta ánh sáng. Một người đang yêu phải bốc cháy để chiếu sáng.

Nhưng thứ tình yêu đó không có. Ngày nay, mọi thứ là lãng mạn hơn là tình yêu. Đó là truyền thống, và tất cả những gì mohabbatishq [tình yêu lãng mạn] - đó là chút tán tỉnh trong vườn, ngắm hoa, nước hoa, ăn tối dưới ánh trăng. Đấy không phải là tình yêu. Đó là sự lãng mạn, đó là sự tán tỉnh. Con có thể gọi nó là màn tán tỉnh. Con biết động vật, chim chóc - tất cả chúng đều có vũ điệu giao phối. Con có thể thấy điều đó trong phim. Con có thể thấy điều đó trong các thước phim đặc biệt được thực hiện cho mục đích này - tập tính của động vật, tập tính của chim, thậm chí cả của cá. Nó chỉ dành cho mục đích của thiên nhiên - sinh sản. Đó không phải là tình yêu. Mức tốt nhất, nó là ham muốn. Mức tệ nhất, nó là dục thú. Tình dục không đưa con đến với Thượng Đế. Nó có thể đưa con đi ngủ, và chỉ có thế. Tất nhiên là con ngủ ngon.

Ở phương Tây, giấc ngủ là vĩ đại: "Ồ, tôi phải đi ngủ." Ta luôn tự hỏi làm thế nào một người châu Âu có thể ngủ trong hai ngày trước khi bay, để anh ấy không cảm thấy mệt mỏi sau đó! Ta đã hỏi nhiều người châu Âu, "Anh có ngân hàng giấc ngủ không, anh sẽ bay vào tối thứ Hai, và từ tối thứ Bảy tuần trước, anh sẽ ngủ ư?" Nhưng họ cũng đến đây (Ấn Độ) mệt mỏi, họ ho, họ lờ đờ, "Chariji, jet lag!" (sự mệt mỏi của cơ thể khi thay đổi múi giờ, còn gọi là hội chứng thay đổi múi giờ) Vì vậy, ngủ trước không có ý nghĩa gì cả. Giả sử chúng ta sẽ đi đến sa mạc trong 3 tuần; chúng ta có thể uống đủ nước cho 3 tuần không? Chúng ta không thể.

Vì vậy, tình yêu phải không ngơi nghỉ. Giống như trong đầu máy hơi nước, người công nhân đốt lò xúc than và đưa vào lò hơi. Họ phải xúc 8 tấn than trong 8 giờ. Đó là tình yêu. Tình yêu được thể hiện trong công việc; tình yêu được thể hiện trong lúc nghỉ ngơi. Nó được thể hiện mọi lúc. Nó giống như hơi thở, vào và ra. Khi hơi thở ngừng lại, chúng ta chết. Khi tình yêu ngừng lại, người yêu chết.

Đó là sự nhiệm mầu của tình yêu. Tình yêu duy trì vũ trụ, như Babuji nói. Vì vậy, chúng ta nghe nói rằng Thượng Đế là tình yêu. Ngài không yêu; Ngài là tình yêu. Giống như mật ong thì ngọt ngào nên nó có vị ngọt. Con không cho đường vào mật ong, khuấy lên và nói, “Ôi! Mật ong ngọt thật”. Con có thể cho đường vào cà phê hoặc trà.

Khi một người đạt đến mức độ tâm linh mà anh ấy trở thành tình yêu, bất cứ ai nhìn thấy anh ấy hoặc đi gần anh ấy hoặc ngồi gần anh ấy đều cảm thấy yêu thương. Bởi vì, giống như nếu con ngồi trước quạt, con sẽ cảm thấy làn gió; con ngồi dưới nắng con cảm thấy nóng; con ngồi bên tảng nước đá, con cảm thấy mát. Phải không? Khi con ngồi trước mặt hoặc gần một Master, người là tình yêu, con luôn cảm thấy yêu thương. Và sau đó con bước ra và nói, "Ồ, Ngài yêu tôi." Ngài không yêu. Ngài tình yêu.

Vì vậy, thực ra mục tiêu của sự biến đổi trong tâm linh là sự trở thành, từ không thể yêu (mà có lẽ chỉ có thể ghét) tới có thể yêu, tới thực sự yêu, tới trở thành tình yêu.

Cám ơn các con.

Chariji Maharaj

Nguồnhttps://www.sahajmarg.org/literature/online/speeches/constant-remembrance-and-obedience?fbclid=IwAR1_J7zQuj35ytysTNNYfxP8IgmViluRDnfU1d7n4KFSHUntP9yNp1skw8E