15 tháng 10, 2021

Trái tim của thinh lặng

Tôi muốn chia sẻ với bạn một vài suy nghĩ của tôi về “sự thinh lặng” và đặc biệt là “trái tim của thinh lặng”. Nếu bạn đọc những thông điệp của Babuji, bất cứ khi nào Ngài nói về sự thinh lặng, Ngài đã nói trong nhiều thông điệp khác nhau về sự thinh lặng của trái tim, mà chúng ta, theo một cách nào đó, có được sau mỗi buổi thiền và trái tim của thinh lặng mà chúng ta đến được trong trạng thái thiền sâu. 

Mọi thứ đều nói, miễn là chúng ta có tai để lắng nghe. Ngôn ngữ của em bé có thể dường như lắp bắp với người xa lạ, nhưng mẹ của em hiểu rất rõ. Thật ấm lòng khi chứng kiến ​​sự giao tiếp giữa em bé sơ sinh và mẹ của em. Sự cộng hưởng mạnh mẽ của cô ấy với đứa con thơ khiến cô có thể hiểu được mọi tín hiệu về những gì đứa bé giao tiếp. Nhiều thông điệp vô ngôn, nhưng chúng được hiểu hoàn toàn. Ví dụ, người nhạc sĩ cảm được những sắc thái âm nhạc tinh tế mà người khác không nhận biết được. Những người khác không hiểu được ngôn ngữ âm nhạc. Một cái liếc nhìn trong mối quan hệ chín muồi nói lên tất cả và cái liếc nhìn kia là sự hồi đáp tự nhiên của nó. Có một bài hát tiếng Hindi “ankhon hi ankhon mein ishara ho gaya”. Cây cần nước và người làm vườn biết. Một người nông dân quan sát thấy ngồng rau leo không ngay ngắn, anh ấy liền xếp lại chúng. Một nhà nghiên cứu bệnh học nghiên cứu mẫu máu và biết những gì các tế bào hồng cầu đang truyền tải. Không phải mọi nhà nghiên cứu bệnh học đều hiểu được ngôn ngữ của hồng cầu. Một bác sĩ yêu cầu hết xét nghiệm này đến xét nghiệm khác và sau đó đưa ra chẩn đoán. Một bác sĩ khác chỉ hỏi một vài câu, sau đó kết luận và kê đơn. Bác sĩ quen mà bạn khám thường xuyên, biết cần phải làm những gì thậm chí trước khi bạn nói. Phổ giao tiếp từ cấp cao đến cấp trung đến giao tiếp nghèo nàn và cuối cùng là không có khả năng nhận biết hoặc diễn đạt bất cứ điều gì là rất phổ biến. Điều đó tùy thuộc rất nhiều vào trạng thái của một người là Sattvic (tĩnh lặng), Rajasic (hoạt động) hay Tamasic (trì trệ). Có lần tôi nghe nói một bệnh nhân đến gặp một bác sĩ. Vị bác sĩ hỏi người đàn ông điều gì đang khiến anh ta khó chịu, người đàn ông phản kháng, nói, “Tại sao tôi phải nói với ông? Nếu ông là bác sĩ giỏi, ông phải biết được và nói cho tôi chứ”. Vị bác sĩ rút ống nghe ra và rất tôn trọng nói với bệnh nhân: “Vui lòng đến phòng khám phía trước tòa nhà này. Bác sĩ đó chữa cho những bệnh nhân không cần nói cho ông ấy biết vấn đề của họ là gì”. Vì vậy, người đàn ông đến đó và thấy rằng anh ta đã được gửi đến một phòng khám thú y.

Đối với abhyasi, người hành thiền, với một số người, khả năng nhận thức và giao tiếp với bản thân là trò chơi của trẻ nhỏ, trong khi người khác vẫn đui mù với những gì trái tim đang cố gắng truyền tải. Tất nhiên, theo thời gian, một người học được ngôn ngữ của trái tim và bắt đầu nhận biết được từng sắc thái nhỏ đang mở ra bên trong. Tương tự như vậy, một người dẫn thiền có thể cảm thấy khó khăn. Xin lỗi, tương tự, ban đầu, một người dẫn thiền có thể cảm thấy khó nhận biết trạng thái đang truyền tải bên trong một abhyasi. Dần dần, nếu quan tâm, một người dẫn thiền học được cách đọc trạng thái. Tuy nhiên, nếu người dẫn thiền, ngay từ ban đầu đã kết luận rằng sự nhạy cảm là không cần thiết hoặc họ từ bỏ sau đó tuyên bố, “Tôi không thể làm được điều này”, thì không thể làm được gì. Điều đó giống như bỏ học ngay từ lớp mẫu giáo lớn. Một viễn cảnh như vậy thật là bi thảm khi ngay cả giáo dục tiểu học về đọc bảng chữ cái và số cũng bị từ chối. Có những người dẫn thiền khác nhiệt tình chia sẻ đủ thứ chuyện, đúng hay sai không quan trọng, họ dễ dãi tuyên bố, “ồ, bạn đang ở vùng trung tâm, bạn đang ở luân xa thứ 13, bạn đã vượt qua vùng trái tim’’. Những điều như vậy rất có hại. Ngay cả khi số lần bạn nói chính xác lên đến 95%, việc chia sẻ thông tin sai với một chủ đề hệ trọng như thế là lợi bất cập hại. Gần đây, một người dẫn thiền có thâm niên đã gửi cho tôi một danh sách abhyasi, họ là ai và họ ở đâu. Hầu hết trong số họ ở luân xa thứ 13, vì vậy tôi rất lấy làm buồn cười với một con số như vậy. Thật tốt là một vài trong số họ đã thực sự tiến bộ nhưng một vài trong số đó đã bị đọc sai là đã đến vùng trung tâm. Hãy tưởng tượng khi bạn chia sẻ thông tin này với một abhyasi, điều gì sẽ xảy ra. Tất nhiên là anh ấy lẩm cẩm. Một người dẫn thiền có thâm niên đáng kính như vậy đã nói điều này với tôi. Khi bạn không ở đó và bạn được nói là bạn đang ở đó, thì nó là lợi bất cập hại. Đó là lý do tại sao Babuji không bao giờ nói với mọi người, rất hiếm khi rằng ta đã đưa con vào đấy. Chỉ trong trường hợp chín muồi, Ngài mới nói rằng con đang ở đấy. Dù sao, có sự thần thánh nào đó liên quan đến tất cả những điều này.

Một người dẫn thiền có năng lực có thể nhận biết được nhu cầu của một abhyasi là cần truyền hay cần thanh lọc. Một người dẫn thiền tinh tế hơn sẽ có thể nhìn thấy pradesh hay vùng cụ thể cần thanh lọc. Một người dẫn thiền tinh tấn hơn thậm chí sẽ có thể xác định chính xác một luân xa nào đó bị ảnh hưởng. Mức độ tri nhận này là có thể với một người cẩn thận. Một người không cẩn thận và cứ bép xép với mọi người về những gì quan sát được và những thứ tạp nhạp ấy sẽ bị từ chối tiếp cận kiến ​​thức này. Ai từ chối? Không ai, ngoài chính bạn. Điều kiện cần là tiếp nhận kiến ​​thức như vậy với sự tôn kính, một công việc thần thánh được hoàn tất. Mọi thứ dường như đang truyền tải. Một người chỉ cần nhận ra rung động đó. Đôi khi bằng lời, thường là vô ngôn. Đôi khi được diễn đạt bằng một bức tranh hoặc một tác phẩm điêu khắc hoặc kiến ​​trúc, âm nhạc, thiền định hoặc sự thinh lặng sâu thẳm. Có rất nhiều điều được truyền tải xung quanh chúng ta. Sự giao tiếp tối thượng là ở đó một người giao tiếp với chính mình và cố gắng tìm ra ý nghĩa của cuộc sống. Cuộc sống sẽ nói với họ? Toàn thể sự sáng tạo tràn ngập âm thanh. Sự sáng tạo bắt đầu với âm thanh, hoạt động với âm thanh và sẽ chấm dứt với âm thanh trong thinh lặng thẳm sâu. Chúng ta đang thưởng thức giai đoạn hoạt động của sự sáng tạo. Không cần phải tìm hiểu âm thanh đã có vào thời điểm sáng tạo hoặc âm thanh đó là gì khi không có gì còn lại. Điều quan trọng bây giờ là nhận biết được âm thanh vĩnh cửu đó, rung động vĩnh cửu đó, âm thanh vô thanh giống âm thanh phổ hiện trước khi có sự sáng tạo. Chúng ta hãy tham gia vào một khía cạnh có thể thảo luận, đó là đời sống thường ngày. Chúng ta luôn quan sát thấy những điều như vậy xảy ra trước mắt. Đàn ông thường ngạc nhiên bởi trực giác của người mẹ, người chị hoặc người vợ. Trực giác của một phụ nữ không thể dễ dàng bị xói mòn. Cảm nhận của họ vượt quá cách tiếp cận logic và bị giới hạn của đàn ông nói chung. Có lẽ, đó là lý do tại sao ngày càng có nhiều đàn ông gặp rắc rối, bởi trực giác vén màn những lời nói dối của họ. Trực giác giống như việc đọc, không phải sách mà là khuôn mặt, hoặc cảm nhận về cảm xúc trong giọng nói hoặc cảm xúc đằng sau sự im lặng. Đây cũng là một kiểu giao tiếp. Một người phát ra rung động, người kia nhận được và phản hồi.

Một lần, ở Pháp, chúng tôi đang di chuyển, giữa Azerat và Grenoble. Nếu tôi nhớ không nhầm, chúng tôi có 4 xe theo sau xe dẫn đường. Một nhóm trong xe của tôi đang bàn luận về việc một anh phù hợp với một chị abhyasi ra sao. Trong một xe khác, anh chàng là chủ đề của cuộc bàn luận ở xe của chúng tôi, đang bị trêu chọc với rất nhiều sự ngọt ngào và nhìn chung diễn ra xung quanh chủ đề đó. Đáng ngạc nhiên, ở cả hai xe, sự bàn luận xoay quanh việc tác thành cho hai con người ấy nên duyên vợ chồng. Khi nghỉ trưa, chúng tôi phát hiện ra rằng tất cả chúng tôi đã bàn luận về cùng một chủ đề. Điều đó trở nên hiển hiện và họ đã đính hôn vào chiều hôm đó. Tại sao tôi lại chia sẻ điều này? Nhiều người có thể có cùng một trực giác, mặc dù hiếm khi xảy ra. Nhiều khám phá khoa học đến gần như đồng thời, đôi khi trong vòng một tuần, bởi các nhà nghiên cứu không biết về nhau. Tôi thường cảm thấy sự kết thúc thiền trong các sitting. Giọng nói bên trong tôi và giọng nói bên ngoài của người dẫn thiền trùng khớp với nhau, như thể tôi đang thông báo kết thúc sitting. Đây có lẽ không phải là trực giác mà xảy ra với bản chất của công việc tâm linh. Tôi không phải là người duy nhất cảm thấy điều này. Tôi nhận thấy nhiều người mà tôi nghe nói dẫn thiền từ xa ngay lập tức cho biết thời gian sitting là bao lâu, những gì tôi đã làm lúc bắt đầu và kết thúc như thế nào một cách chính xác.

Do đó, chúng ta thấy sự mở ra của nhiều cách thức giao tiếp. Một mức độ giao tiếp khác là giữa chính bạn và thực thể tâm linh của bạn. Trước hết, một người phải có một thực thể tâm linh tương ứng, và sau đó một người phải có một kênh được thiết lập giữa hai cái này. Thứ ba, nhu cầu giao tiếp phải nảy sinh và cầu khẩn sự hồi đáp. Một mức độ giao tiếp khác nữa là giữa linh hồn ở cõi thế và những nhân cách ở Cõi sáng. Dĩ nhiên, sự gặp gỡ như vậy là hiếm nhưng không phải là không thể. Đôi khi, hữu thể kém tiến hóa hơn được hướng dẫn thông qua giấc mơ. Nếu gợi ý được trao cho trong trạng thái thức, một người có thể coi chúng thuần là trí tưởng tượng. Khi sự hướng dẫn được trao cho trong giấc mơ bởi ai đó mà bạn vô cùng tôn kính hoặc yêu thương, bạn sẽ không kháng cự. Yêu cầu cơ bản để giao tiếp thâm mật là sự thuần khiết và giản đơn. Khi sự thuần khiết và giản đơn trở thành dấu xác nhận tiêu chuẩn cho tồn tại của chúng ta, sự thinh lặng bên trong sẽ tự động mang đến sự sáng tỏ hoàn toàn trong mọi hoàn cảnh. Sự thinh lặng của trái tim sinh ra cái tinh túy hay trái tim của thinh lặng mở ra khả năng vô hạn cho sự tiến bộ tâm linh và cách mạng tâm linh ở cấp độ cá nhân. Chính trong sự thinh lặng của trái tim một người phát triển tín tâm. Chính trong sự thinh lặng của trái tim một người nhận được ân sủng. Nơi trái tim của thinh lặng, một người có thể có được darshan (sự gặp gỡ) thực sự với Chúa. Trái tim của thinh lặng vô nhiễm và kết nối thẳng với Đấng Sáng tạo. Lắng nghe sự thinh lặng thẳm sâu nhất này trao cho chúng ta khía cạnh thỏa mãn nhất của sự tu tập và mang đến tất cả những câu trả lời mà chúng ta tìm kiếm. Sự thinh lặng cho phép giọng nói của lương tâm được nghe thấy trong mọi hoàn cảnh.

Tại mỗi giao lộ sẽ có những thời điểm trí tuệ của bạn bị thử thách trong việc đưa ra quyết định đúng. Đôi khi bạn có thể đưa ra quyết định đúng nhưng cũng có lúc quyết định được đưa ra không phù hợp. Khi chúng ta nhìn lại những trường hợp này, một điều được chứng minh hết lần này đến lần khác là khi không lắng nghe trái tim, chúng ta mắc sai lầm. Hướng nội làm sâu sắc thêm sự thinh lặng. Vì vậy, hiển nhiên, chúng ta có thể kết luận rằng thông qua sự hướng ngoại hoặc di chuyển ra xa trái tim của thinh lặng, trung tâm, chúng ta khổ đau và đánh mất bình yên. Làm thế nào chúng ta có thể làm sâu thêm sự thinh lặng bên trong? Một người phải tập trung sâu vào bên trong. Thực hành cá nhân cộng với thiền nhóm và các hội thảo mà chúng ta tổ chức đều hướng tới mục đích này. Một cách tôn kính, ngồi yên lặng với tất cả sự chú ý hướng về trái tim của thinh lặng. Trong trạng thái cầu nguyện, thiền và quan sát sự ảnh hưởng. Chúng ta sẽ phải nỗ lực có ý thức nhiều hơn để ngắt mình ra khỏi những thứ có thể kéo chúng ta ra bên ngoài. Chính trong thinh lặng thẳm sâu, chúng ta nhận được nguồn cảm hứng, nơi cảm xúc thăng hoa và tự diễn tả thành lời. Những lời truyền cảm hứng khởi sinh từ trung tâm bản thể của chúng ta được giao sứ mệnh và có sự sống riêng của chúng. Ngoài ra, quyết định được đưa ra hòa hợp với trái tim của thinh lặng sẽ luôn đúng.

Các thực hành Yama, Niyama, PratyaharaDharana, tất cả đều diễn ra đúng đắn với sự giản đơn hoàn toàn. Đó là sự tự nhiên, đó là Sahajta. Do đó, bằng việc giữ kết nối sâu với trái tim của thinh lặng hay nói một cách đơn giản là duy trì trạng thái thiền trong khi tham gia vào mọi hoạt động, bao gồm cả giao tiếp, chúng ta sẽ có thể chứng kiến ​​sự ngoan đạo và cao khiết tột bực trong mọi khía cạnh của đời sống. Đây là ý nghĩa của ‘Yogaha Karma Kaushalam’, sự ưu tú trong hành động là yoga. Trong khi đọc, tôi cũng có một số ý tưởng về thiền. Tại sao chúng ta thiền? Là để làm hoàn hảo thiền của chúng ta? Không. Là để cải thiện thiền của chúng ta? Không hẳn thế, mà chính là quá trình. Là để rèn luyện tâm trí của chúng ta. Để tâm trí luôn trong trạng thái thiền và với một tâm trí thiền, rất hiếm khi bạn có thể mắc sai lầm. Cám ơn tất cả các bạn.

Daaji

23 tháng 8 năm 2020

*****

DAAJI – THE HEART OF SILENCE (August 23rd, 2020)

Now, I would like to share with you some of my thoughts. On “silence” and especially “the heart of silence”. If you read Babuji’s messages, whenever he has spoken up on silence, he has talked extensively by various messages on silence of the heart, which we somehow regain after each meditation and heart of the silence which we arrive at during deeper states of meditation.

Everything speaks, provided we have the ears to listen. A baby's language may sound like gibberish to a stranger, but the baby's mother understands it very well. It is heart-warming to witness the communication between the newborn and its mother. Her heightened resonance with her infant enables her to understand every hint of what her baby is communicating. Many messages contain no words, yet they are totally understood. For example, a musician appreciates subtle musical nuances that go unnoticed by others. They do not understand the language of music. A single glance in a mature relationship speaks volumes and another glance is its natural response. There's a song in Hindi “ankhon hi ankhon mein ishara ho gaya”. A plant needs water and the gardener knows. A farmer observes the tendril of his vegetable yielding creepers, immediately he rearranges them. A pathologist studies a blood sample and knows what the red blood cells are conveying. Not every pathologist understands their language. One doctor orders tests after tests and then settles on a diagnosis. Another doctor asks just a few questions and then concludes and prescribes. Your own familiar physician with whom you visit regularly, knows just what to do before you even open your mouth. The spectrum of communication from higher levels to mid-level to poor communication and finally the inability to perceive or express anything at all is very broad. Much depends on the condition of the individual whether Sattvic, Rajasic or Tamasic. I once heard a patient visited a physician for treatment. The physician asked the man what was troubling him the man protested he says “why should I tell you? If you are such a great doctor you figure it out for yourself and tell me”. The physician withdrew his stethoscope and very respectfully told the patient, “please visit the doctor's office in front of this complex. That doctor treats patients who don't tell him what the problem is”. So, man was sent out there only to find he had been sent to a veterinary clinic.

For abhyasis, who are meditators, the ability to perceive and communicate with oneself is child's play for some, while others remain oblivious to what the heart is trying to convey. Of course, over time one learns the language of the heart and begins to perceive every little nuance unfolding within. Similarly, a preceptor may find it difficult. Excuse me, similarly, a preceptor may find it difficult initially to perceive what the inner condition of an abhyasi is conveying. Slowly one learns to read the condition, if the interest is there. However, if the preceptor concludes from the first day that sensitivity is unnecessary or if they give up later declaring “I cannot do this”, nothing can be done. It is like drop out from upper kindergarten itself. Such a scenario is tragic where even primary education of reading alphabets and numbers is rejected. There are other preceptors who in their enthusiasm share all kinds of stuff, right or wrong doesn't really matter, they easily declare “oh, you're in central region, you're on the 13th, you're across heart region. Such things does a lot of damage. Even if you are 95 percent of the time correct, sharing the wrong information with an obviously on critical topics like this does more damage than good. One senior preceptor recently sent me a list of abhyasis who is who and where they are. Most of them on the 13th point, so i was very amused by such a number. It was good some of them were truly advancing but some of them were wrongly read as having reached the central region. Imagine when you shared this information with an abhyasi, what happens. He goes gaga of course. Such a respectable senior preceptor has said this with me. When you are not and you are said you are at, it does more harm than good. That's why Babuji never ever told people, very rarely in case that I have put you here. Only in matured cases he would say you are here. Anyway, there is some sacredness regarding all this.

A preceptor of caliber can perceive whether the need of an abhyasi is for transmission or for cleaning. A more refined preceptor will be able to figure out the specific pradesh or the region that requires cleaning. Even more advanced preceptor will be able to pinpoint exactly that such and such a chakra is affected. This level of perception is possible for one who is careful. One who is not careful and goes on blabbering about what was observed to all and sundry will be denied access to this knowledge. Who denies it? No one, but yourself. The need is to perceive such knowledge with reverence, a sacred work to be completed. Everything seems to communicate. One only needs to perceive those vibrations. Sometimes spoken, often unspoken. Sometimes expressed by a painting or a sculpture or architecture, music, meditation or deep silence. There is so much that is communicated all around us. The ultimate communication is where one communicates with oneself and tries to find the meaning of their life. Will life speak to them? The entire creation is filled with sound. It is begin with sound, runs with sound and will end with sound into deep silence. We are enjoying the running of this creation. There is no need to explore the sound that was there at the moment of creation or what that sound would be like when there is nothing once again. What matters now is to perceive the eternal sound, the eternal vibration, the soundless sound akin to prevail. The soundless sound akin to that which prevailed before the creation. Let us venture into one debatable aspect of daily living. We observe such things happening in front of us all the time. Men generally get surprised by mothers or sisters or wives in intuition. The intuition of a lady cannot easily be undermined. Her feelings surpass the logical and limited approach of man in general. Perhaps, that is why more men get into trouble, since intuition unveils their lies. Intuition is like reading, not a book but a face, or feeling the emotion in voice or the emotions behind silence. This is also a kind of communication. Someone sets the vibration and another person perceives and responds.

Once, we were traveling in France between Azerat and Grenoble. If I’m not mistaken, we were four cars following in, following the main lead car. The group in our car was discussing how one gentleman was suitable for an abhyasi sister. In another car was the man who was the subject of our cars discussion and there he was being teased with all lot of sweetness and that generally happens around such topics. Surprisingly in both cars the discussion centred around fixing these two individuals as a lifelong couple. When we had our lunch break, we discovered that all of us had been discussing the very same topic. It was brought to forefront and thus they were engaged the same afternoon. Why am I sharing This? Multiple individuals can have the same intuition and though rare it is possible. Many scientific discoveries are arrived at nearly simultaneously by researchers who are not known to one another, sometimes within a period of a single week. I often used to sense the end of meditation during settings. My inner voice and the outer voice of the preceptor would coincide, as if i were announcing the end of the sitting. This is perhaps not intuition but happens to the nature of the spiritual work. I am not the only person who has felt this. I have noticed that many people to whom I heard given remote settings right back indicating how long the sitting was. What I did in the beginning and how it ended accurately.

Thus, we see the unfolding of many styles of communication. Another level of communication is between yourself and your spiritual entity, SE. First of all, one has to have a corresponding SE, spiritual entity, and then one ought to have a channel established between the two. Third the need for communication must arise and evoke a response. Another level of communication is between earthly souls and personalities of the brighter world. Of course, such encounters are rare but not impossible. Sometimes less evolved beings are guided through dreams. If the hints are given in a wakeful state, one might consider them to be pure imagination. When instructions are given in a dream by someone whom you revere or love immensely, one would not resist them. The basic requirement for deep communication is purity and simplicity. When purity and simplicity become the hallmark of our existence, inner silence becomes automatic providing total clarity in all situations. Silence of the heart giving birth to the essence or heart of silence opens up infinite possibilities for spiritual growth and spiritual revolution at an individual level. It is in the silence of the heart that one develops faith. It is in the silence of the heart that one receives grace. In the heart of silence one can have the true darshan of the lord. The heart of silence remains unadulterated and in direct connection with the creator. Listening to this deepest silence offers us that most rewarding aspect of our practice and makes available all the answers that we seek. Silence allows the voice of conscience to be heard under all circumstances.

At every juncture there will be such moments where your wisdom is challenged in making a right decision. At times you are able to make just the right decision but there are also moments when the decision is not made appropriately. When we reflect back on these instances it is proven time and again it was when we did not listen to the heart that we went wrong. Interiorization deepens this silence. So, automatically we should be able to conclude that through exteriorization or moving away from the heart of silence, the center, we suffer and lose peace. How can we increase the depth of inner silence? One has to focus deeply on interiorization. Personal work upon oneself plus group meditations and the multiple seminars that we arrange are geared towards this purpose. Reverentially, sit motionless with all attention towards the heart of silence. Meditate prayerfully and see the effect. We will have to make more conscious efforts to disconnect ourselves from that which would otherwise pull us outward. It is here in deep silence that we receive inspirations, where feelings come to the surface and express themselves as words. Inspired words arising from the very center of our being are charged and have their own life. Additionally, decisions are made in consonance with the heart of silence will always be correct.

The practices of Yama, Niyama, Pratyahar and Dharana, all fall into place in just the right manner with utter simplicity. That is naturalness, that is Sahajta. Thus, by remaining deeply in touch with the heart of silence or to put it simply by remaining meditative while engaging in all activities, including communication we will be able to witness supreme civility and aristocracy in all facets of life. This is the meaning of ‘Yogaha Karma Kaushalam’, excellence in action is yoga. While reading I had some ideas also on meditation. Why do we meditate? Is it to perfect our meditation? No. Is it to improve our meditation? The very process, not at all. It is to train our mind. So that mind remains always meditative and through such a meditative mind it is very rare that you can make a mistake. Thank you all.