Với đồng lương ít ỏi, Lalaji đã có một cuộc sống rất khó khăn. Thỉnh thoảng có những vị khách đến thăm Người. Người đều mời họ dùng bữa hoặc đồ ăn nhẹ như sakkar poli, ... Trà chưa thịnh hành vào thời đó.
Vào một dịp, khi
tôi đến gặp Người, chúng tôi ăn tối với một chiếc đĩa chung (vốn phổ biến ở
miền bắc Ấn Độ). Lalaji đặt chapati và các đồ ăn cũ bên phía đĩa của Người còn
đồ ăn tươi mới ở phần đĩa của tôi. Tôi không thể diễn tả được sự xót xa của
mình khi nhận ra điều đấy. Trước tiên tôi bắt đầu ăn chapati bên phía đĩa của
Người mặc dù Lalaji nhất quyết bảo tôi đừng làm như vậy. Tôi nói với Người rằng
"Chẳng phải tốt hơn nếu chúng ta ăn hết những đồ ăn cũ rồi mới thưởng thức
đồ ăn mới sao?" và tiếp tục ăn.
Vào một dịp khác,
một phép mầu thực sự đã xảy ra. Tình cờ, một vài vị khách đến. Chỉ một lúc
trước khi Lalaji cử người đến xưởng bột mì để xay lúa mì. Nhưng người được cử
đi mãi chưa thấy về. Nỗ lực vay hàng xóm một ít bột mì cũng không có kết quả.
Các vị khách ngày càng đói. Có thể làm gì khác đây? Lalaji khá lo lắng. Khi
Người đang nghĩ liệu có thể mua một ít đồ ăn từ cửa hàng không, thì ngay lúc
đó, một người giàu có đến, với những món ăn đủ cho 10-20 người và đề nghị
Lalaji vui lòng chấp nhận. Thật là kỳ diệu. Họ đã có một bữa ăn thịnh soạn và
vui vẻ.
Một lần tôi đến
Fatehgarh cùng một vài người bạn. Đó là mùa đông. Lúc chúng tôi đến đó đã phải
hơn 1 giờ đêm. Một số người trong số chúng tôi đề nghị nên ở lại nhà ga cho đến
sáng hơn là đến ngay nhà Lalaji. Nhưng ở nơi thẳm sâu nhất, trái tim tôi đang
rộn ràng mong mỏi đến nhà Guru Maharaj, cho dù lúc đó đã khuya. Đồng thời, một
sự do dự ẩn giấu bên trong bởi điều đó đồng nghĩa với việc chúng tôi sẽ làm
phiền họ vào đêm khuya. Dù đó là gì, cuối cùng chúng tôi quyết định đến luôn
đó.
Ai đó đã mở cửa và
chúng tôi lấy cho mình bất kỳ góc nào tìm thấy và ngủ. Tôi có một góc ở sân gần
máng ngựa. Tôi trải một cái chăn xuống, phủ một cái khác lên đắp và ngủ. Vào
buổi sáng, con trai của Lalaji nhìn thấy tôi ngủ gần máng ngựa và đã báo với
Lalaji rằng: “Thưa cha, anh ấy đã ngủ gần máng ngựa”. Lalaji không tỏ dấu hiệu
gì là đã nghe thấy, bởi Người đã biết cả. Tận hưởng sự hiện diện êm ái của
Người trong từng khoảnh khắc, tôi đã ngủ ngon lành, thậm chí không cảm thấy
lạnh.
Lalaji cực kỳ kiệm
lời. Trong nhiều giờ ngồi cùng nhau, Người vẫn im lặng với satsangis (nhóm các
môn đồ). Nhưng ngay khi Người cảm thấy họ không thoải mái với điều đó, Người
bắt đầu nói. Vào những lúc như vậy, Người sẽ trò chuyện với họ, không có hồi
kết.
Mọi người há hốc miệng
nghe Người nói như thể bị bỏ bùa. (Đặc điểm tương tự này cũng được phát triển
trong tôi)
Những ai có may mắn
được tiếp xúc với Người - dù trong chốc lát - đều tin tưởng rằng Người là một
vị thánh vĩ đại. Người thật đơn giản và thuần khiết. Mặc dù Người rất kiệm lời
nhưng ấn tượng này đã được gieo vào lòng mọi người.
(Tôi không có được
điều đó. Mọi người xem tôi như một kẻ khù khờ. Một lần Lalaji đã nói với tôi
rằng "Mọi người sẽ bị đánh lừa bởi sự đơn giản của con." Điều đó đã
thành sự thật.)
Khoảng 50-60
sanyasin (khất sĩ) từng đến với Lalaji để được huấn luyện tâm linh. (Brahma
vidya). Nhưng Lalaji không cho phép bất kỳ ai trong số họ huấn luyện lại người
khác. Bạn có biết lý do ẩn đằng sau không? Nếu Người cho phép họ huấn luyện
người khác, điều đó sẽ làm cái tôi của họ trương phình lên.
Nhiều năm trôi qua
sau Maha Samadhi (sự rời bỏ thân xác của thánh) của Lalaji. Chỉ dẫn được truyền
nhận là tôi nên làm việc như người đại diện kế nhiệm của Người. Bất cứ khi nào
truyền cho abhyasi, tôi cảm thấy có một luồng ánh sáng mãnh liệt (dày) tuôn ra
từ tim mình. Nhiều abhyasi không thể chịu đựng được điều đó. Một lần, khi tôi
đang dẫn thiền cho một abhyasi cao niên, đột nhiên ông hét toáng lên ‘Anh đang
làm cái quái gì vậy? Ai có thể chịu đựng được nếu anh truyền như thế này? Như
vậy thì làm sao hoàn thành được sứ mệnh (công việc) của Lalaji?” Tôi nói, “Anh
ơi, đây là cảnh ngộ của em mỗi ngày. Anh làm ơn cho em biết làm thế nào để điều
chỉnh nó?” Vì vậy, ông đề nghị rằng tôi nên cầu nguyện tới Lalaji về vấn đề
này. Và, tôi đã làm như vậy. Lalaji đã rất hài lòng và nói rằng "năng lực
này là do con tự làm ra. Bởi vậy, ta coi việc chỉnh sửa nó là không đúng đắn
nếu không được sự ưng thuận của con. Ta đang chờ lời cầu nguyện của con để làm
nó.” Từ đó trở đi sự truyền của tôi trở nên êm dịu.
Sức mạnh và khả
năng của Lalaji là vô hạn. Tôi không biết người thứ hai nào như vậy. Người có
thể chuyển đổi một người chỉ bằng một cái nháy mắt. Có lần Người chọn một
thường dân - một người trác táng để truyền thụ giáo huấn tâm linh. Nhưng, hãy
xem năng lực của Lalaji! Kể từ khi bắt đầu được Lalaji huấn luyện tâm linh, mỗi
lần lặp lại hành động xấu xa là mỗi lần anh ta đành bất lực. Với hàng trăm lần
nỗ lực bất thành, anh ta đã thất vọng và cuối cùng phải từ bỏ nó hoàn toàn. Anh
ấy vẫn còn sống. Đôi mắt anh ứa lệ đầy lòng biết ơn mỗi khi nhắc đến tên của
Lalaji!"
Nhiều người biếu
Lalaji các đồ ăn và trái cây. Mỗi khi đến Fatehgarh, tôi thường ăn nho để thỏa
mãn trái tim mình.
Có một giáo sĩ Hồi
giáo (Moulvi Saheb), hàng xóm của Lalaji. Một lần khi Lalaji bị đau dạ dày, vị
Moulvi đã chữa khỏi. Từ đó trở đi Lalaji rất tôn kính ông ấy. Một lần, cả hai
người đi gặp một thánh Hồi giáo. Vị thánh bắt họ đợi ở cửa rất lâu, rồi cho
người hầu ra nói rằng chỉ những người có quan hệ với Thượng đế mới được phép
nhìn thấy ông ấy, điều này đồng nghĩa với sự sỉ nhục. Tất nhiên Lalaji có thể
chịu đựng được sự sỉ nhục ấy, nhưng vị Maulvi Shahab thì không. Khi đó, Người
đã làm một phép thuật. Đột nhiên vị thánh bắt đầu quằn quại với cơn đau rát ở
dạ dày. Ông ấy cử một người hầu cung kính mời họ vào trong nhà. Khi đó, Lalaji
hỏi ông ấy “Bây giờ ít ra ông đã tin rằng tôi có quan hệ với Thượng đế hay
không? Ông phải chịu sự hành hạ này vì đã xúc phạm bậc cao niên đi cùng tôi.
Ông có hiểu không?" Vị thánh chỉ được giải phóng khỏi cơn đau khi thừa
nhận hành động dại dột của mình và cầu xin sự tha thứ của họ. Sau khi nói rằng
một vị thánh không nên ngạo mạn như vậy, Lalaji quay gót ra về cùng với vị
Moulvi.
Lalaji mang theo
Người một cuốn sách mô tả các phương pháp thực hiện phép thuật. Với mong muốn
đọc nó, tôi đã hỏi con trai của Lalaji về cuốn sách. Nhưng Lalaji đã ngăn cấm
tôi, rằng "Con không được đọc nó". Người hẳn đã e sợ rằng tôi sẽ bị
hủy hoại khi đọc nó. Trên thực tế, phép thuật chỉ là chuyện vặt vãnh. Cần có
sức mạnh ý chí để thực hiện nó. Suốt cuộc đời mình, Lalaji đã thực hiện nhiều
phép thuật mà không được nhắc đến ở bất kỳ chỗ nào. Lalaji không bao giờ chú ý
đến chúng.
Trong nhà của
Lalaji, bất cứ khi nào Prasad (bánh kẹo được sự ban phước của thánh) được phân
phát, Người thường nói nên chia cho trẻ con trước. Người gọi những đứa trẻ
trong xóm và phát Prasad cho chúng. Người nói "trẻ con rất thích ăn
Prasad."
Lalaji luôn nói
‘Anh thấy đấy! Mọi người đều có khuyết điểm này hoặc khuyết điểm nọ. Nhưng
chúng ta nên chú ý tới những đức tính tốt chứ không phải những khiếm khuyết của
họ.” Về phần tôi, tôi không thấy một khuyết điểm nào ở Lalaji.
Lalaji ăn uống rất
đạm bạc. Người rất ít khi cảm thấy đói. Người chỉ ăn khoảng hai chiếc chapatti.
Tôi cũng bắt chước Người về thói quen ăn uống này, mặc dù có nhiều điều có thể
bắt chước ở Người. Ở Người không có sự bất toàn nào! Có lần tôi đã rất buồn vì
mình không thể bắt chước dù chỉ một phẩm hạnh của Người, cho dù Người là một
kho đức hạnh thực sự. Nhưng, ngay khi ý nghĩ này thoáng qua đầu tôi, một giọng
nói vang lên từ bên trên: “Nhưng con đã có được Layavastha (sự hợp nhất hoàn
toàn) mà cho đến nay chưa có ai làm được”.
Tài năng kỳ lạ
trong cách Người trả lời câu hỏi là không thể bắt chước được. Người nói chuyện
với dân làng theo ngôn ngữ của họ, trong khi Người giải thích cho những người
có học theo một cách đầy uyên bác. Người làm sáng tỏ những vấn đề khó hiểu
khiến chúng trở nên rất dễ hiểu và thú vị."
Ghi chú: Lalaji là Guru
Tổ và Babuji Maharaj là Guru thứ 2 của Heartfulness. Lời kể được ghi chép bởi Sarnaji.
*****
REMINISCENCES OF
LALAJI’S LIFE - BY BABUJI MAHARAJ (AS CAPTURED BY SARNADJI IN BOOK 'SAYINGS OF
BABUJI')
1. Lalaji, by dint of
his meagre salary, led a very difficult life. Many guests used to come to him
now and then. All of them were offered some eatable or the other, such as
sakkar poli etc. Tea was not in vogue in those days. Lalaji himself was not
taking tea any time, nor did he smoke too. Yet, he offered tea to those who
were accustomed to it. As for himself, he took always the decoction of Tulsi.
2. On an occasion,
when I had gone to him, we sat for dinner with a single plate (as was vogue in
north India). Lalaji had stale chapatis and vegetable dishes served on his side
of the plate whereas fresh ones were on my side. I cannot express the agony I felt
when I noticed this. I started eating first the chapatis served on his side in
spite of Lalaji’s insistent bidding me not to do so. I told him ‘Will it not be
better to finish the stale ones first so as to have the relish of the fresh
ones later?’ and continued eating it.
3. On some other
occasion, a veritable miracle happened. All of a sudden, a few guests arrived.
Just a little while before Lalaji had sent somebody to the flour mill for
getting the wheat ground. But the person who had taken it to the mill did not
turn up even quite long after. The efforts to borrow some flour from the
neighborhood also proved to be of no avail. The guests were getting hungrier
with ticking of time. What else could be done? Lalaji was quite worried. As he
was thinking whether it would be all that is possible that some eatables be
bought from the shop and be done with it, just by then, a rich person came,
with dishes enough for 10-20 people and requested Lalaji to be kind to accept
it. All were wonderstruck. They had a happy and sumptuous meal.
4. Once I went to
Fatehgarh along with a few friends of mine. It was winter. It must have been 1
O’clock in the night when we arrived there. Some amongst us suggested that we
better stay in the station till morning rather than go to Lalaji’s house. But
my innermost heart was panging to reach the home of My Guru Maharaj, no matter
however late night it might be. At the same time a hesitation lurked within as
it would tantamount to disturbing them at an odd hour. Whatever it be, ultimately
we decided upon going and did likewise.
Someone opened the
door and we occupied whatever corner we found and slept. I got a nook in the
courtyard near the cattle manger. I spread a blanket there, pulled another one
over and slept. In the morning Lalaji’s son saw me sleeping near the manger and
reported it to Lalaji, saying, “father, he was sleeping near the manger’.
Lalaji showed no sign of having heard it, as it was all known to him already.
And, enjoying the pleasant presence of him every moment, I slept happily, not
even being aware of the cold."
5. Lalaji was
extremely frugal of speech. For hours together he used to remain silent with
satsangis. But as soon as he sensed that they were getting uneasy with it, he
would start talking. On such occasions, he would chat with them, without end.
People would listen to
him agape as though enchanted, spellbound by his words. (The same trait has
developed in me too)
6. Those who had the
fortune of his contact, - however short it be- were convinced that he was a
great saint. Such a simplicity and purity was his. Despite his being very
economical in speech, this impression was created on the people.
(I have no such thing
in me. People take me for a simpleton. Lalaji told me once ‘People will be
deceived by your simplicity.’ It came true.)
7. Some fifty- sixty
sanyasins used to come to Lalaji for getting spiritual training. (Brahma
vidya). But Lalaji did not accord permission to any of them to impart training
to others. Do you know the reason behind it? Had he done so, it would have
bloated their ego very much.
8. Many years elapsed
after the Maha Samadhi of Lalaji. Instruction was received that I should work
as his successor representative. Whenever I gave transmission to the abhyasis,
I experienced that an intense (thick) stream of light flowed from my heart.
Many Abhyasis could not bear it. Once, while I was giving a sitting to an
elderly abhyasi who had come to me, all of a sudden shouted aloud, saying ‘What
are you doing? Who will be able to withstand it if you transmit in this manner?
How could then Lalaji’s mission (work) be accomplished?” I said, “Brother, this
is my plight every day. Would you please tell me how it can be regulated?’ For
that he suggested that I should pray to Lalaji for it. And, I did likewise.
Lalaji was very much pleased and said ‘this capacity was your own self-earned.
Therefore I considered it not proper to mend it without your compliance. I was
waiting for your prayer to do so.’ Then onwards my transmission assumed a
mellowed form.
9. Lalaji’s powers and
capabilities were unlimited. I know no such second example. He could transform
a person just by the wink of his eyes. Once he picked a lay person for
imparting spiritual training who of course was very bad debauchee. But, you see
Lalaji’s capacity! Since he started getting spiritual training from Lalaji,
whenever he went to repeat the wicked act, each time he suffered with
impotency. With hundreds of his vain attempts, he was frustrated and at last he
had to give it up completely. He is still alive. His eyes are filled with tears
of gratitude just at the mention of Lalaji’s name!"
10. Many people used
to bring for Lalaji variety of eatables and fruits. Whenever I went to
Fatehgarh, I used to eat grapes to my heart’s content.
11. There was a Moulvi
Saheb in the neighbourhood of Lalaji. Once when Lalaji had a stomach ache the
Moulvi cured it. Then onwards Lalaji developed great reverence towards him.
Both of them once went to see a Muslim saint. The saint made them wait for a long
time at the door, and then sent word through a servant that only those who had
link with God are permitted to see him, which was tantamount to almost
humiliation. Lalaji could of course tolerate the humiliation done to him, but
not to the Maulvi Shahab. There he worked a wonder. The saint all of a sudden
started writhing with burning pain in the stomach. He sent a servant with an
humble request to them to come inside. Then Lalaji asked him “Are you now at
least convinced whether I have link with God or not? You had to undergo this
punishment for having insulted the elderly person accompanying me. Do you
understand?” The saint got relieved of the pain only when he admitted his folly
and begged for their forgiveness. Saying that a saint should not have such
arrogance, Lalaji returned along with the Moulvi.
12. Lalaji had with
him a book containing description of methods of doing miracles. With a desire
to read it I asked Lalaji’s son for the book. But Lalaji forbade me, saying
‘You do not read it’. He must have had an apprehension lest I should get
spoiled by reading it. In fact, miracle is a trifle issue. There is need for
will power in doing it. During his life time Lalaji worked many miracles which
are not mentioned anywhere. Lalaji’s attention never turned towards them.
13. In Lalaji’s house
whenever Prasad was offered he used to say that children should be given first.
He usually called the children of his lane and distributed Prasad to all of
them. He used to say ‘children relish the Prasad very much.’
14. Lalaji always said
‘You see! Everyone has some weakness or the other. But our attention should be
towards their virtues and not towards their weaknesses.’ As for me, I did not
see even a single weakness in Lalaji.
15. Lalaji took very
meagre food. His hunger was very limited. He managed with only two chapattis. I
too emulated him in this, though he had many imitable things in him.
Imperfection he had none! Once I was very much aggrieved that I could not be
able to emulate even a single quality of him, though he was a veritable
storehouse of virtues. But, as soon as this thought passed through my mind, a
voice was thus heard from above: “But you have assimilated Layavastha which no
one has done so far”.
16. An uncanny talent which Lalaji had was the inimitable way in which he answered questions. He talked to the village folk in their own tongue, whereas he explained to the learned lot in a style replete with erudition. He elucidated intricate problems rendering them very easy and interesting."