"Sadhak (người thực
hành kỷ luật tinh thần) quả thực là một kẻ ăn mày nhưng hắn chỉ ăn xin ở một
mình nhà vị Đạo sư Vĩ đại. Hắn đứng ở cửa với bình bát trên tay, nhưng không
biết mình đang xin cái gì. Cả hai đều ở đó, kẻ ăn mày và vị Đạo sư. Sự khác
biệt duy nhất giữa họ là kẻ ăn mày cầm chiếc bát. Hắn giữ nguyên vị trí đó cho
đến chết." Babuji Maharaj
"Trong Sahaj Marg, chúng ta không cầu xin bất cứ thứ gì, bởi vì Master nói rằng như thế là ăn xin. Cầu nguyện không phải là cầu xin. Vậy cầu nguyện là gì? Tôi đã hỏi Master. Người nói, “Con chỉ cần chìa chiếc bát của kẻ ăn mày ra; con không nên biết con đang ăn xin; con không nên biết con đang cầm chiếc bát; con thậm chí không nên biết có thứ gì được đặt vào bát không." Chariji Maharaj
*****
THE BEGGAR'S BOWL
"The Sadhak is indeed a beggar, but one who begs only at the door of the Great Divine Master alone. He stands at his door with his begging bowl in hand, but unconscious of what he is begging for. Both are there, the beggar and the Master. The only distinction between them is that the beggar has the bowl in hand. He maintains this position till the end." Babuji Maharaj
"In Sahaj Marg, we don't ask for anything, because Master has said that is begging. Prayer is not begging. 'Then what is prayer?' I asked Master. He said, 'You must just have your hands stretched out with a beggar's bowl in it; you should not be aware that you are begging; you should not be aware that you have a bowl in that hand; you should not even be aware if something is put into it." (P. Rajagopalachari, Principles of Sahaj Marg. v. II, p. 21)