Tôi muốn gửi lời cám
ơn tới tất cả các bạn. Tôi không cám ơn bạn về những tháng năm đã qua, bởi
vì tôi nghĩ những lời đó là giả tạo. Và tôi cũng không cám ơn bạn vì tình yêu hay lòng
tốt của các bạn hoặc bất cứ thứ gì như thế, mà là sự hợp tác của tất cả các bạn bởi vì một số abhyasi ở nơi khác đã nhận thấy sự phát triển của các bạn ở đây
và điều đó khiến tôi vô cùng hạnh phúc. Vì hạnh phúc đó mà tôi cám ơn.
Khi chúng ta nói tình
yêu là Thượng đế, nó là thứ tinh tế nhất của tạo hóa và bất cứ thứ gì cũng có
thể chặn nó lại - sự nghi hoặc, mất niềm tin, sự tức giận, phiền trược, thiếu đức tin.
Tại sao việc hình thành nhân cách lại quan trọng đến vậy? Về lý do này! Bởi vì
nếu chúng ta không tự biến đổi để tạo ra dòng chảy thông suốt của tinh túy vi tế bên trong, chúng ta sẽ hủy hoại chính mình. Những người sống ở xứ
lạnh biết rằng một chút nước trong đường ống khi nước đóng băng có thể làm vỡ
đường ống. Vì vậy, khi tình yêu bị đóng băng trong trái tim, trái tim đó chắc
chắn tan vỡ. Tất cả những trái tim tan vỡ là hệ quả của tình yêu bị đóng băng,
nó không nằm ở sự bội bạc của một người bạn hay một kẻ thù hoặc bất cứ
điều gì như thế. Đó là sự ngụy biện. Sự thật là chúng ta hủy hoại trái
tim của chính mình và thật ngu ngốc khi đổ lỗi cho bất kỳ ai khác. Do đó, quy
luật tâm linh nói rằng càng bị phản bội chúng ta càng phải tin tưởng,
chúng ta càng phải yêu thương. Điều này là tuyệt đối cần thiết ngay cả đối với
phúc lợi vật chất của bạn. Nếu bạn đóng cửa trái tim bởi vì người đàn
ông đầu tiên bạn gặp hay người phụ nữ đầu tiên bạn gặp lừa dối bạn, thì bạn bị nhấn
chìm. Vì vậy, hãy nhớ rằng chính bạn hủy hoại trái tim mình. Đừng đổ lỗi
cho người khác. Tôi hy vọng bạn hiểu điều này. Nó dành cho cả đàn ông và phụ nữ.
Bởi vì một trái tim không bao giờ là trái tim đàn ông hay trái tim phụ nữ, nó
là trái tim con người.
Vì vậy, chúng ta phải
học cách tin tưởng, học cách tin cậy vào người khác, học cách cho đi, cho đi, cho đi,
liên tục cho đi. Bởi vì cái tinh tế nhất là cái khó nhất, và để chúng
ta là đường dẫn của nó, trở thành kênh dẫn của tinh túy Thiêng liêng, thì cái này (trái tim) phải luôn rộng mở. Và khi nghĩ về việc trái tim có nên mở ra hay không, thì chúng
ta chắc chắn sẽ hủy hoại chính mình bởi vì cái đầu và tâm trí chỉ có
thể đưa cho bạn những lý do tại sao trái tim không nên mở ra. Tâm trí không
thể đưa cho bạn lý do duy nhất tại sao trái tim nên mở ra. Do đó, chúng ta luôn có sự xung đột giữa tâm trí và trái tim.
Bài học thứ hai là sự phục tòng. Mọi người nói rằng chúng ta phải quy thuận Master, quy thuận Thượng đế. Tất cả những điều này thật vô nghĩa. Thực ra, quy thuận là một thực tế. Tôi cho rằng đó là thực tế đầu tiên trong hành trình tâm
linh của chúng ta. Chúng ta quy thuận ai? Kết luận của tôi là tự ngã thấp hơn của chúng ta quy tâm tự ngã cao hơn của chúng ta. Vì vậy, quy thuận là đối
với chính mình. Vậy tại sao chúng ta lại sợ quy thuận? Chỉ khi chúng
ta có suy nghĩ giả tạo về một Thượng đế, hay một Master hoặc một kẻ thù thì
sự quy thuận mới trở thành điều gì đó đáng ghê tởm, điều gì đó giống như dấu hiệu của
sự thất bại. Nhưng khi tự ngã thấp hơn của tôi quy thuận tự ngã cao hơn của chính tôi thì đó là chiến thắng của tôi đối với tự ngã thấp hơn
của mình, và những người như thế nên ngẩng cao đầu với sự tự hào và không sợ hãi.
Bạn phải hiểu
rằng lúc này tôi không nói về lòng can đảm. Trong suy nghĩ của tôi, sự vô úy không giống như lòng can đảm. Lòng can đảm là thứ đến trong một hoàn cảnh cụ
thể. Vì vậy, lòng can đảm là sự phản ứng trước một hoàn cảnh. Vô úy là một
phẩm chất, bởi vì tôi không thể nói rằng tôi không sợ điều gì. Giống như một
người phải học cách trở thành tình yêu, chúng ta
cũng phải học cách trở thành vô úy. Tình yêu trở thành trạng thái của sự sống. Lòng can đảm đến và đi nhưng sự vô úy thì không như thế. Bởi vì sự vô úy không nhắm vào bất cứ thứ gì cụ thể.
Và bây giờ tôi đi đến điều quan trọng nhất, rằng sự vô úy không thể bảo vệ chính nó. Tại sao? Bởi
vì mỗi sự bảo vệ chúng ta sử dụng là một dấu hiệu của sợ hãi. Vì vậy, một người
vô úy không có thiết bị bảo vệ, không có thái độ tự vệ, không có tính tự
vệ mà hoàn toàn rộng mở với tất cả mọi thứ. Nếu một người cầm khẩu súng trong
tay và nói, "Tôi không sợ", chúng ta nên cười nhạo anh ta. Tựu chung lại, sự vô úy có nghĩa tương tự như tình yêu bởi vì tình yêu phải rộng mở, sự vô úy phải rộng mở, hoàn toàn, mọi lúc. Do đó, chỉ ai trở thành tình yêu
mới có thể vô úy. Tôi nghĩ đây là điều mà chúng ta phải suy ngẫm thực sự nghiêm túc, thấu đáo, đón nhận và sử dụng nó để chuyển đổi chính mình.
Đây là hai thứ quan
trọng tôi muốn nói với các bạn từ cuộc nói chuyện sáng nay. Và trong mối
quan hệ giữa chúng ta với nhau hay trong mối quan hệ của chúng ta với Master,
với Thượng đế, với bất cứ thứ gì, nền tảng của nó phải luôn là tình yêu, và
nó phải được phản chiếu trong thái độ vô úy hoàn toàn. Nếu không, chúng
ta sẽ phản ứng với mọi kích thích bên ngoài trong nỗi sợ hãi ban đầu dẫn đến sự tự
vệ, dẫn đến việc chúng ta đóng cửa với kẻ thù, kẻ mà hoàn toàn không tồn tại.
Do đó, cánh cửa của chúng ta thường đóng lại và thi thoảng mới mở ra.
Và đó là một điều đáng
tiếc, như trong Thiên Chúa giáo, Chúa nói, "Hãy gõ cửa và cửa sẽ
mở." Tôi nghĩ đó là điều vô cùng đáng tiếc. Nó dường như làm cho
ngay cả Chúa cũng phải lấy làm tiếc, Chúa đã phải đóng cánh cửa của ngài và
đề nghị chúng ta gõ cửa, để Chúa có thể mở nó từ bên trong. Đây là lý do tại
sao những con người tâm linh, tôi không chỉ nói về người đã giác ngộ tâm
linh, ngay cả người mới bắt đầu đến với tâm linh, ngay cả những abhyasi mới đến
vào sáng nay, phải thừa nhận rằng chỉ khi trái tim được mở ra nếu không tinh túy thiêng liêng mà chúng ta muốn trở thành không thể bước vào bên trong chúng ta
bởi vì nó vô cùng tinh tế, nó không thể gõ cửa, nó không biết gõ như thế nào, nó
không biết gõ ở đâu.
Vì vậy, sự nhấn mạnh trong Sahaj Marg là khoảng trống trong trái tim. Bởi vì lúc này tinh túy thiêng
liêng phải tự động đến, nó không tìm kiếm chúng ta mà khoảng trống bên trong
chúng ta hút nó vào bên trong. Đây là cách duy nhất để thu hút năng lượng Thiêng liêng mà
không cần chờ đợi ân sủng đến hay tất cả những điều vô nghĩa đó. Nếu chúng ta
muốn Thượng đế đến và giúp chúng ta bằng sự tự nguyện của Ngài, thì chúng ta có thể
phải chờ muôn đời. Thực ra, theo tôi, điều đó sẽ không bao giờ đến. Bởi vì trong
Sahaj Marg, Thượng đế không có trí óc. Đó là một lý do khác nữa tại sao chúng
ta không thể dùng cái đầu trong đời sống tâm linh, bởi vì không có thiết bị
tương thích để giao tiếp ở đầu bên kia.
Bạn biết gọi điện
cho một máy FAX là khó như thế nào, nó phải ở chế độ gọi điện. Những gì tương
đồng mới có thể giao tiếp với nhau. Vì vậy, trước khi tôi có thể giao tiếp với tinh túy thiêng liêng mà chúng ta gọi là Thượng đế, thì tôi phải trở thành giống Ngài. Vì vậy, sự trở thành này là một trong những bước quan trọng nhất trong
Sahaj Marg. Nếu không, chúng ta giống như những đứa trẻ gào khóc nhưng không biết
nói với mẹ chúng bằng cách nào. Vì thế, trẻ con học nói. Nếu khóc đã là đủ, chúng sẽ khóc suốt đời. Do đó, theo bản năng, bằng trực giác, trẻ con học nói.
Trong tâm linh, chúng ta phải học bài học tương tự. Chúng ta có thể bắt đầu
bằng tiếng khóc nhưng chúng ta không thể kết thúc bằng tiếng khóc. Giống như
trẻ con, chúng ta phải học ngôn ngữ giao tiếp để trở thành giống Cái mình muốn trở thành.
Chariji Maharaj - Châtel-St-Denis, Thụy Sỹ, 20/10/1991
Nguồn: Fearlessness