26 tháng 6, 2023

Làm thế nào để ngừng suy nghĩ?

Làm sao để cho tâm trí nghỉ ngơi? Hoặc theo một cách nào đó, bạn đang đòi hỏi tâm trí không làm công việc của nó. Nếu tâm trí đang hỏi, “Tôi sẽ không làm việc” thì đó sẽ là bi kịch. Nhưng bạn đang hỏi, phải không? Tôi nhận được câu hỏi. Nhưng ai đang hỏi? Sự tách biệt này đến [từ] đâu? Ai đang nhận ra rằng tâm trí đang bận rộn? Chà, tôi - người đang hỏi là ai? Bạn phải hiểu được điều này.

Thứ hai - một lần nữa lại trích lời của Babuji. Ngài thường nói: “Mắt để nhìn, mũi để ngửi, tai để nghe. Và do đó, bộ não hay tâm trí là để suy nghĩ, đừng cố ngăn tâm trí suy nghĩ”. Nhưng ngài thêm một dòng. “Hãy chắc chắn rằng tâm trí nghĩ những gì bạn muốn nó nghĩ về.” Bạn muốn tâm trí nghĩ về sự hiện diện của ánh sáng thiêng liêng. Đó là sự khởi đầu và chúng ta chờ đợi một cách chân thành rằng ý nghĩ về sự hiện diện của ánh sáng thiêng liêng hy vọng có thể biến thành kinh nghiệm thiêng liêng, dù chỉ là tạm thời. Sau đó, đến một giai đoạn bạn muốn trở thành kinh nghiệm đó. Và sẽ đến lúc khi bạn đã trở thành, bạn cảm thấy hạnh phúc khi đạt được điều gì đó. Có niềm vui ở đó. Babuji nói rằng, sau đó, bạn siêu vượt kinh nghiệm vào trạng thái không, điều này xảy ra một cách tự phát. Có nghĩa là, bạn vượt lên phúc lạc. Sự tăng dần hoặc siêu vượt từ suy nghĩ đến cảm giác đến kinh nghiệm, đến trở thành kinh nghiệm đến phúc lạc đến không, là một tiến trình. Hãy kiên nhẫn.

Trước đây, khi còn là sinh viên, bất cứ khi nào tôi thiền,... đôi khi tôi nghĩ, “Hôm nay, mình sẽ học bài này.” Những suy nghĩ này sẽ tiếp tục nổi lên trong tâm trí tôi. “Tốt hơn là hãy chọn chương này, tốt hơn là hãy đọc chương này”, và sau khi thiền xong tôi sẽ chỉ chộp lấy chương đó và học. Tôi nhớ trong đầu những gì tâm trí đang cố gắng truyền đạt. Vì vậy, những thông điệp từ tâm trí không phải là vô ích. Bạn bè của tôi bắt đầu đến thiền cùng tôi.
Tôi đã ngồi trước mặt Babuji và tôi nghĩ về cô ấy. Tauba, tauba,… Thượng đế ơi xin hãy nói gì đó với con. Tôi bắt đầu toát mồ hôi. Tôi nói với bạn sự thực và sự việc đó làm tôi rất phiền lòng. Tôi toát mồ hôi đầm đìa và rồi tôi nghiến răng rất mạnh. Sau đó tôi mở mắt ra và nhắm mắt lại. Và cảm thấy nhẹ nhõm. Rồi một hiểu biết nảy sinh trong trái tim tôi. Tại sao tôi phải tranh đấu? Ngài biết mọi thứ. Ngài nhổ nó lên từ sâu thẳm ý thức của tôi, hãy để nó ra đi. Tại sao tôi lại can thiệp? Hãy để ngài làm bất cứ điều gì ngài muốn làm.
Sự hiểu biết về cơ chế của suy nghĩ trong lúc thiền đã cứu tất cả các buổi thiền của tôi sau đó. Suy nghĩ xuất hiện vì Master đang làm việc. Nhưng một số suy nghĩ do chúng ta tạo ra thì chúng ta phải dừng chúng lại bằng cách chú ý đến những gì chúng gợi ý. Những sai lầm đã phạm phải… bạn không thể sửa chữa được nữa. Nếu bạn đã gây ra bất kỳ lỗi lầm nào với cha mẹ của mình - Chỉ cần nói xin lỗi.
Daaji