Chúng ta vẫn tiếp tục luyện tập nhưng chúng ta cũng cần suy nghĩ về thái độ hay cách chúng ta đang thực hiện - chúng ta cần quán sát. Chúng ta có đang thực hành theo quy định không? Kỷ luật là quan trọng.
Babuji nói rằng hành trình tâm linh là vô tận. Mọi người đều đang di chuyển trên hành trình này. Một số người đi chậm và một số người thực hiện những bước nhảy vọt. Chúng ta cần học cách thực hiện những bước nhảy vọt.
Hanuman-ji là một người siêu phàm, nhưng Ngài khoác hình hài của khỉ - để nhấn mạnh đặc tính của một tâm trí đơn kênh trong cuộc sống. Đây là cách Hanuman-ji sử dụng để thực hiện những bước nhảy vọt không do dự, Ngài đã không một chút nghi hoặc - cũng như thế chúng ta cần phải thực hiện những bước nhảy vọt tâm linh. Chúng ta cần tạo ra một trạng thái giống như trạng thái của Hanuman (một trạng thái không có cái tôi không mong muốn) và chỉ khi đó chúng ta mới có thể thực hiện bước nhảy vọt tâm linh.
Cái tôi không cho phép chúng ta tiến về phía trước trong hành trình tâm linh, giống như cách lực hấp dẫn hút hòn đá trở xuống ngay cả khi bạn ném nó lên cao. Nhưng chúng ta cần thực hiện một bước nhảy vọt tâm linh để có thể vượt lên hấp lực (của cái tôi) đang kéo chúng ta lại. Cái gì là rào cản ngăn cản chúng ta thực hiện một bước nhảy như vậy? Chúng ta chính là rào cản và cũng chính chúng ta là giải pháp.
Như chúng ta nói trong Sahaj Marg, ham muốn của chúng ta là rào cản cho sự tiến bộ của chúng ta. Điều này không có nghĩa là chúng ta không thể có bất kỳ ham muốn nào, đó là một quan niệm sai lầm. Ví dụ, uống nước khi khát hoặc ăn khi đói không phải là ham muốn mà là sự cần thiết. Nhưng nếu chúng ta mong đợi hoặc đòi hỏi rằng chúng ta cần một bữa ăn thịnh soạn thì điều đó sẽ trở thành vấn đề.
‘Ngài là Thượng đế duy nhất’ - có nghĩa là Đấng Thiêng liêng là ‘Ông chủ’ duy nhất của chúng ta. Nhưng chúng ta có quá nhiều Ông chủ trong cuộc sống, và điều đó trở thành vấn đề. Thượng đế là trung tâm chính của sự tồn tại của chúng ta. Thật đáng tiếc, chúng ta đã biến Thượng đế thành ngoại vi và mọi thứ khác trở thành trung tâm. Giữ Đấng Yêu dấu trong tim là chìa khóa. Nếu giữ Thượng đế trong tim, lương tâm của chúng ta sẽ cắn rứt khi chúng ta làm điều gì sai trái. Tiếc là, chúng ta giữ Thượng đế trong đền thờ hoặc một góc nhà để chúng ta có thể tiếp tục làm bất cứ điều gì chúng ta muốn. Làm thế nào chúng ta có thể thực hiện những bước nhảy tâm linh trong hoàn cảnh như vậy? Lúc này cái tôi cũng như chúng ta đầy ắp ham muốn.
Chúng ta nói về Sự thật theo nhiều hướng. Vì vậy, tâm trí của chúng ta đi vào các kênh suy nghĩ khác nhau? Ví dụ như điện thoại có nhiều ứng dụng sẽ nhanh hết pin. Trong cuộc sống cũng vậy, chúng ta phân tán năng lượng của mình theo quá nhiều hướng. Chúng ta không làm những điều chúng ta cần phải làm, và chúng ta làm những điều chúng ta không được phép làm. Chúng ta vẫn tiếp tục cầu nguyện nhưng không coi Thượng đế là trung tâm sự tồn tại của chúng ta. Do đó, hãy hiểu cầu nguyện Sahaj Marg thật thấu đáo.
Chúng ta có thực sự coi Thượng đế là mục tiêu đích thực và là trung tâm sự tồn tại của chúng ta không? Nếu chúng ta đã làm như vậy - thì chính Thượng đế sẽ thực hiện một bước nhảy vọt để đến với chúng ta và chúng ta không phải đi đâu hết.
Daaji - SriGanganagar, sáng 9/4/2023
*****
“...We keep Practicing but we need to think with which attitude or way we are doing – we need to introspect. Are we doing as prescribed? .... Discipline is important…
..Babuji said that the Spiritual journey is Infinite. Everyone is travelling on this journey. Some are slow and some are taking a Giant Leap. We need to learn to take Giant Leaps (in Spiritual Progress…
…Hanuman-ji was a super-human, but He was given form of a Monkey – to emphasize the character of a single-track mind/focus in Life… The way Hanuman-ji used to take giant Leaps without hesitation, He didn’t have doubts – like that we need to take Giant Spiritual Leaps… We need create a Condition like that of ‘Hanuman’ (one without unwanted Ego) and only then can we take Spiritual Leap...
.. Our Ego doesn’t allow is to move forward in Spiritual Journey just like how Gravitational force holds a stone back even if you throw it high. But we need to take such a Spiritual Leap so that we can transcend the Gravitational Force(of our Ego) that pulls us back. What prevents us/what are barriers that prevents us from taking such a Leap? We ourselves are our Barriers and we are the Solution as well.
As we say in our Sahaj Marg our Desires are the bar to our advancement. This does not mean we cannot have any desires and it is a misconception. For example – drinking water when we are thirsty or eating food when we are hungry is not desires but it is a necessity. But if we expect or demand that we need to have the richest of food then that becomes a problem.
‘...Thou Art the only God ...’ – means the Divine is the only one who is our ‘Boss’. But we too many Bosses in our Life it becomes an issue. God is the primary center of our existence. Unfortunately, we have made God the periphery and everything else has become the Center. Keeping the Beloved in my Heart is key. If you keep God in the Heart, our Conscience will bite us (when we do something wrong). Unfortunately, we have kept God inside a Temple/Corner of House so we can continue to do whatever we want. How can we take Spiritual Leaps in such a situation? It is now Ego as well as we are full of Desires.
We speak about Truth in many dimensions. So, our Mind gets into different channels of thinking? An example is like a Phone which has too many Apps will lose its battery soon. In our Life as well, we scatter our energy in too many directions. We don’t do the things we are supposed, and we do things we are not supposed to do. … We keep reciting the Prayer but have not made God the Center of our Existence. Hence please understand the Sahaj Marg Prayer well.
Have I really made God my real Goal and Center of my Existence? If we had done so – then God Himself would have taken a Leap to come to us and we didn’t have to go anywhere. "