Khi chúng ta nhìn ra thế giới bên ngoài, chúng ta cảm thấy nhỏ bé, sợ hãi trước sự bao la của Vũ trụ, sợ hãi trước cuộc sống với tất cả những trách nhiệm kinh khủng của nó, yếu đuối trước những cám dỗ để thỏa mãn ước muốn.
Nỗi thống khổ và sự lo sợ bao trùm lên chúng ta, dù cho chúng ta có thể cố gắng vượt qua một cách cang cường đến đâu. Do đó, người bình thường trở nên thất vọng và thường bị đánh bại ngay cả trước khi anh ta bắt đầu nhiệm vụ mà vì nó anh ta được sinh ra làm người.
Nhưng nếu một người nhìn vào bên trong, vào những nơi sâu kín nhất của Tự ngã, người đó có thể thấy vẻ đẹp lỗng lẫy của Ngài, Đấng nội trú trong mỗi và mọi sinh linh. Ngài là cái “Ta” thật, là Đấng Tối cao và là Master của mọi tạo vật và của mỗi chúng ta. Khi điều này được nhận thức, lòng can đảm sẽ được khôi phục cho người thấy. Hiểu được sự thật quan trọng rằng Ngài là tôi, và do đó tôi không yếu đuối, khốn khổ và vô hồn mà là ánh sáng thiêng liêng bị che khuất và làm cho gần như vô hình bởi sự thô trược do chính tôi tạo ra, cho chúng ta can đảm và quyết tâm thực hiện nhiệm vụ vinh quang là bộc lộ Đấng Tối cao và Master nội trú bên trong, phơi bày Ngài và ẩn giấu chúng ta. Khi đó, điều kỳ diệu xảy ra, cái "tôi" yếu đuối, cay đắng và vô mục đích phô trương ở giai đoạn thấp kém của tồn tại trần tục mất đi, và cái “Ta” thật, Đấng Tối cao hằng hữu, Tự ngã ngự bên trong hiển lộ, do đó, đưa nỗ lực con người của chúng ta đến chân hạnh phúc và tột đỉnh tốt lành.
Chariji Maharaj, 30/4/1992
*****
When we look to the outer world we feel puny, awed by the vastness of the Universe, frightened by life with all its awesome responsibilities, weakened by the temptations for desire fulfillment, and anguish and fear envelop us, however manfully we may strive to overcome them. Therefore the average human person becomes frustrated, and is often defeated even before he begins the task for which he has taken birth as a human being.
But if one were to look inwards, into the innermost recesses of his or her own Self, then one can see there the effulgent magnificence of Him who resides there within each and every being. He is the real "I," the Lord and Master of all creation and of every one of us. When this is perceived, then courage is restored to the one who has seen. The understanding of this vital truth that He is I, and therefore I am no weak, miserable and soul-less person but the divine spark covered and made almost invisible by my own self-created grossness, gives us the courage and the determination to undertake the glorious task of unveiling the Lord and Master residing within, exposing Him and hiding ourselves. Then the miracle takes place, that the weak, bitter and purposeless "I" which has been parading upon the ignoble stage of a worldly existence drops off, and the true "I", the eternal Lord, the Self seated within, emerges, thus bringing our human endeavour to a divinely happy and auspicious culmination