Chỉ khi luyện tập hàng ngày thì chúng ta mới hiểu được các cung bậc của thiền. Một ngày thiền, hai ngày thiền sẽ không giúp ích được gì cho chúng ta. Điều đó sẽ chỉ nối dài sự thống khổ của chúng ta, nối dài nỗi đau phân ly của chúng ta.
Bởi vậy, hành động từ phía chúng ta là luyện tập thường xuyên, bằng sự nhiệt huyết. Chúng ta không thể tiếp cận thiền một cách hời hợt. Lalaji nhắc lại rất nhiều lần rằng, "Nói xuông là vô ích." Chúng ta phải đưa hành động của mình lên một tầm cao mới, với đầy nhiệt huyết.
Ảo hóa (illusion hay maya) sẽ chỉ khiến chúng ta phân tâm rằng: “Tôi không thể thiền vì… hoặc tôi không thể thiền trong 30 phút bởi vì…” Tất cả những điều này, tôi có thể nói, chỉ là sự biện hộ cho việc không hành động. Khi mục tiêu, việc hoàn thành mục tiêu của chúng ta là cái tối thượng, thì sự tham gia của chúng ta phải là trọn vẹn. Nếu không có sự toàn tâm toàn ý này, thì bất cứ điều gì chúng ta làm, 15 phút thiền, lúc này hay lúc khác, tất cả những điều này sẽ trở thành tốn công, vô ích. Đó phải là sự dấn thân hoàn toàn.
Vì vậy, Ngài nói, "Tại sao lại phải gồng mình trong ảo hóa, khi ngay từ đầu tôi biết rằng điều tôi làm sẽ thất bại, bởi vì tôi không đặt trọn tâm hồn của mình vào đó." Nếu không đặt tâm hồn vào việc luyện tập, thì bạn sẽ không có được sự mãn nguyện, ngay cả khi thiền trong 30 phút.
Daaji
How to become one with the divine
Only when we practice, day after day, day after day, only then we understand the nuances of meditation. One day of meditation, two days of meditation is not going to help us. It is only going to extend our agony, extend our pain of separation. So, this action part from our side has be very regular, packed with a lot of enthusiasm. It cannot be a lukewarm approach. So, Lalaji says this much that, “Speaking and talking are of no use.” We have to take our action also to the next level, packed with enthusiasm.
Illusion is only going to distract us that: “I am not able to meditate because… or I am not able to meditate for thirty minutes because…” These are all, I would say, substitutes or excuses for not doing it. When the goal, the fulfilment of our goal is the ultimate, our involvement has to be total. Without this total involvement, whatsoever we do, fifteen minutes of meditation, now and then, all this will become labour, wasted labour. It has to be a complete involvement.
So, he says, “Why labour under hat illusion, when I know from the beginning, that it is going to fail, because my heart is not so immensely involved with this practice.” If the heart is involved with the practice, then you will not be satisfied, even by thirty minutes of meditation.