Các con yêu quý. Như các con đã biết, hôm nay là một ngày rất lành. Babuji Maharaj đã viết rằng vào ngày đẹp nhất này, Lalaji Maharaj đã đặc biệt giáng trần để giúp con người đón nhận đời sống tâm linh, bước đi trên nó, phía sau Master, người luôn dẫn đường và cố gắng đi đến đích ngay trong cuộc đời này.
Tất cả chúng ta thực sự rất may mắn vì được sinh ra là
con người, tìm thấy một guru và quan trọng nhất là để cho ánh sáng thiêng liêng
trong trái tim nói với chúng ta dù yếu ớt, nhưng đủ mạnh mẽ để đưa chúng ta đi
trên con đường này. Babuji Maharaj sẽ mỉm cười và nói rất ngọt ngào: “Chúc mừng
tất cả các con,” nhưng ngài cũng sẽ nói thêm rằng cuộc hành trình vẫn chưa kết
thúc. Nó vẫn tiếp tục. Đó là lý do tại sao cuốn sách của ngài có tên là Towards Infinity (tạm dịch: Hướng tới Vô cùng) - bởi vì nó thực sự
là một hành trình vô cùng tận.
Nhưng kiếp nhân sinh này cũng là kiếp sống khó khăn nhất.
Các hình thức thấp hơn - muông thú, chim chóc, côn trùng - chúng đều tiến hóa tự
nhiên đến trạng thái con người. Và khi đến đây chúng ta bị mắc vào một cái bẫy
- cái bẫy của dục vọng và cái tôi. Cái tôi là rào cản trắc trở nhất và gần như
không thể vượt qua trên hành trình tâm linh của chúng ta.
Lời
thì thầm (Whispers) đang gửi xuống mỗi ngày trong suốt 4 hoặc 5
tháng qua, không chỉ trao cho chúng ta minh triết của các Master vĩ đại ở trên kia [tiếng sấm], mà còn cho thấy sự
khẩn thiết mà các ngài thấy đối với
chúng ta. Thông điệp lặp đi lặp lại rằng: Đời người là vô thường. Đừng lãng phí
thời giờ của con vào các hoạt động khiếm nhã để tìm kiếm lạc thú, sự thoải mái.
Hãy dành từng khoảnh khắc cuộc đời theo cách tâm linh - không phải bằng việc ngồi
thiền suốt 24 giờ, mà ở trong thường niệm
(constant remembrance).
Thường niệm là không dễ, nhưng Babuji Maharaj đã nói,
“Nếu con có thể thực hành nó thành công trong 1 tuần thì nó là vĩnh viễn. Con không
thể để nó đi”. Nó giống như hơi thở. Khi được sinh ra, đứa trẻ bắt đầu thở, và nó
chỉ ngừng thở khi cuộc sống của nó trên trái đất kết thúc. Nếu bất cứ lúc nào hơi
thở ngừng lại, con không thể nói rằng anh ấy còn sống. Điều đó giống như một
chuyến bay; một khi máy bay cất cánh, nó không thể dừng lại ở bất cứ đâu trong
không trung, dù chỉ trong giây lát. [sấm] Điểm dừng tiếp theo của nó là điểm đến.
Hành trình tâm linh của chúng ta cũng phải như vậy.
Chúng ta bắt đầu bay bằng cả hai cánh, điều khiển cả hai cánh, điều tiết cả hai
cánh, và chúng ta chỉ bay đến đích nơi hành trình của thân xác kết thúc. Không
dừng lại giữa chừng, không giải lao, không ngày lễ. Một số abhyasi hỏi ta [sấm rất to] liệu họ có thể ngừng thiền trong một tuần.
Họ muốn đi hưởng tuần trăng mật. Bây giờ có hai điều trong yêu cầu này đối với một
kỳ nghỉ. Họ không muốn thiền… và bởi vì điều gì đó nói với họ rằng những gì xảy
ra trong tuần trăng mật thật lãng phí thời gian. Họ tìm cách dồn niềm vui nên
trải ra trong vài năm vào một hoặc hai tuần. Mọi thứ trong cuộc sống không thể dồn
lại như vậy được. Nếu con tìm cách tận hưởng tất cả lạc thú dành cho con trong cả
cuộc đời và muốn thực hiện nó trong một tuần, thì tất yếu đau khổ, bệnh tật sẽ đến và phải đến. Khôn ngoan là mặc cho thiên nhiên đi theo hướng riêng của
nó, không bị xáo trộn bởi dục vọng. Nếu
con người học cách để cho thiên nhiên thống trị cuộc sống của họ, như trường hợp
của muông thú và chim chóc, thì những gì xảy ra trong tuần trăng mật sẽ mất đi
tầm quan trọng của nó, bởi vì nó không là gì khác ngoài hành vi sinh sản để bảo
tồn giống loài và tiếp nối.
Động vật có mùa giao phối ngắn, mỗi năm một lần - động
dục, và sau đó chúng ngừng giao phối suốt thời gian còn lại của năm. Ta nhớ
George Bernard Shaw đã nói rằng trong thiên nhiên chỉ có hai giống loài không
có mùa giao phối: con người và con lừa. Tất cả chúng ta đều là lừa đội lốt người
khi chúng ta chạy theo thú vui giường chiếu [sấm] lặp đi lặp lại mà không có
sự kiểm soát, thậm chí không có bất cứ niềm vui nào trong đó, sử dụng nó như một
cái van để xả những bực dọc và căng thẳng. Đây không phải là sự khôn ngoan;
chúng ta thậm chí không thể nói rằng đó là động vật bởi vì động vật dường như
được ban cho nhiều ý nghĩa hơn trong vấn đề này.
Ta phải nói, tồi tệ hơn sự say mê lạc thú cuộc sống của
thể xác, là cái tôi, bởi vì cái tôi thống trị chúng ta. Chính cái tôi khiến cho
một người quả quyết và quyết đoán. Thế
giới phương Tây dạy học sinh cách quyết đoán, cách theo đuổi sự thăng tiến ngay
cả khi phải trả giá bằng những người khác, để họ có thể vươn tới đỉnh cao và thống
lĩnh và tất nhiên, kiếm tiền. Toàn bộ nền giáo dục ngày nay có xu hướng tập
trung vào cái tôi - không phải vào sự toàn hảo, vốn thiện lành, mà là sự nổi bật.
"Bạn là người nổi bật trong lớp này." "Bạn là người thống lĩnh
lĩnh vực kinh doanh này hoặc nghề này." Và chúng ta được tặng thưởng vì sự
vượt trội, là sự quá tàn tệ đối với người khác, điều này chỉ khiến cho cái tôi
ngày càng phồng lên, cho đến khi chúng ta trở thành thứ mà ngôn ngữ của thế giới
thần thoại gọi là - raakshasas, asuras [quỷ dữ] - những người có sức mạnh
khổng lồ của cái tôi nhưng không có trí tuệ, và cuối cùng họ hủy diệt chính
mình, nhưng chỉ sau khi họ đã hủy diệt những người khác.
Không
bao giờ nói lời bất thiện. Không bao giờ! Luôn luôn là tình yêu. Bởi vì không phải con yêu mà chính
tình yêu của Ngài chảy qua trái tim con. Và nếu con không cho phép tình yêu chảy
qua trái tim mình, thì con đang tự ép mình vào một cuộc sống không có tình yêu,
một cuộc sống vắng bóng tình yêu. Nó giống như một dòng sông cạn. Một dòng sông
như thế mang lại lợi ích gì? Một lòng sông khô cạn chẳng có ích lợi gì. Nếu con
có thể nhìn thấy đáy sông, thì nước ở đâu?
Khi có cái tôi, thì không có tình yêu, chỉ có cái gọi
là hoàn toàn tập trung vào bản thân, tự tư tự lợi, thống lĩnh, quyền lực, thù hận,
không bao giờ có thể mở lòng với người khác. Vì vậy, mọi người nói anh ấy là
người vô tình, hoặc chị ấy là người vô tình. Và một người vô tình chẳng bao giờ
đi đâu cả. Một dòng sông cạn không chảy tới đâu; chính là nước trong sông chảy tới
đâu đó - ra biển.
Nếu trái tim của chúng ta có đó và tình yêu không chảy
từ Đấng Thiêng Liêng qua nó đến mọi người trên trái đất, mọi dạng sống trên
trái đất, thì trái tim đó giống như một lòng sông khô cạn. Một lòng sông không
đi đâu. Vì vậy, hãy cẩn thận với việc sử dụng cái tôi của con; cẩn thận với việc
khoe khoang trình độ học vấn hoặc sự nổi bật của con; hãy cẩn thận với việc đối
xử không tốt với người khác, không bao dung với người khác. Hãy cho đi nhiều nhất
có thể, không chỉ là vật chất mà là cả trái tim này.
Trái tim chỉ cho; không bao giờ nhận. Một dòng sông,
nước chảy từ thượng nguồn tới hạ lưu, không bao giờ ngược lại. Tương tự như vậy,
tình yêu chảy từ Ngài qua chúng ta, không bao giờ từ... Anh ấy hoặc chị ấy mong
đợi tình yêu từ người khác giống như dòng sông muốn nước chảy ngược - đó là điều
bất khả, đó là điều chống lại thiên nhiên và chống lại Đấng Thiêng Liêng. Quy
luật nói: "Hãy để tình yêu từ Ngài chảy qua con tới tất cả mọi người, động
vật, thảo mộc, cây cối, côn trùng." Đó là lý do tại sao khi chúng ta nghĩ
về phép tắc, đặc biệt là các điều răn của Cơ Đốc Giáo, 'Ngươi chớ giết người',
không có nghĩa là ai đó không được giết người. ‘Ngươi chớ giết người’ nghĩa là
gì? Mọi thứ! Nếu không, chúng ta sẽ nói, 'Ngươi không được giết người' chỉ có
nghĩa là con người, bởi vì chúng ta là một chủng được bảo vệ. Ai bảo vệ chúng
ta khi chúng ta giết hại mọi giống loài trong thiên nhiên? Giết người không có
nghĩa là chỉ bằng gươm hay súng; giết người có nghĩa là với sự điều khiển của cái
tôi, chúng ta hủy diệt tinh thần của người khác. Phá hủy sự bình yên của tâm hồn
anh ấy, khiến cho anh ấy thấp hèn hơn con người, đối xử với anh ấy thấp kém hơn
con người, thì con đã giết chết anh ấy.
Ta nhớ có một vận động viên quần vợt tên tuổi tên là
Mr John McEnroe. Cha anh ta bảo anh ta hãy tiêu diệt đối phương, trong một trận
đấu, xin con nhớ kỹ, đây là quần vợt. Họ được dạy tiêu diệt đối phương, ngay cả
trong một trận đấu quần vợt! Đó là cái tôi thống lĩnh. Và lặp đi lặp lại, anh ta
không thỏa mãn với một lần vô địch Wimbledon; anh ta đã phải lặp lại nó 6 hoặc 7
lần. Và anh ta đã kết thúc ở đâu? Ngày nay chúng ta không biết chuyện gì đã xảy
ra với anh ta. Có lẽ anh ta đang ở trong một căn phòng rộng lớn biệt lập nào đó
giống như chủ tịch hay giám đốc điều hành của một công ty, nghĩ rằng anh ta là
một vĩ nhân vì anh ta ở một mình trong một căn phòng rộng lớn với đủ mọi tiện
nghi. Đó là một nhà tù chứa đầy tiện nghi. Nếu một phạm nhân ở trong một trại
giam, trong một nhà tù, trong một căn phòng nhỏ không có tiện nghi, thì những
con người đó - những vĩ nhân dẫm lên vai người khác và đạt được những tước vị lớn
- họ cô đơn, bị cô lập trong những căn phòng rộng lớn đầy tiện nghi, máy lạnh, nội
thất đẹp, tượng thì có còn ở đây, trong trái tim không có gì bởi vì họ chưa từng
cho bất cứ thứ gì đi qua đó (trái tim). Trái tim đã bít lại bởi vì không có gì
sẽ chảy qua nó.
Vì vậy, ta nhắc lại một lần nữa, hãy cẩn thận! Cẩn thận
với việc không yêu. Yêu không có
nghĩa là con chỉ yêu vợ mình, con cái mình hoặc gia đình mình; yêu có nghĩa là yêu
tất cả không phân biệt. Giống như
dòng sông - nước dành cho nhà vua, cho kẻ ăn mày, cho mọi lớp người ở giữa. Bất
cứ ai muốn có nước, cứ việc lấy.
Đó là lý do tại sao vào những dịp linh thiêng thế này,
và ngay cả khi ngồi thiền, chúng ta cũng cảm nhận được sự hiện diện của Master Vĩ
Đại. Làm thế nào khác để cảm thấy Sự Hiện Diện? Nếu con có những bông hoa, mọi
người được ngửi chúng. Hoa không chỉ dành cho người chủ khu vườn. Anh ấy không
thể nói, "Hỡi đóa hồng, ngươi đừng tỏa hương cho người khác, chỉ cho mình
ta thôi." Khi đó nó chỉ là hoa giấy, không phải hoa thật - có nghĩa là Thực
Tại chỉ ở chỗ Nó là Cái dành cho tất cả. Bất cứ thứ gì chỉ dành cho con hoặc
cho một người hoặc cho gia đình, đều là nhân tạo, không phải tự nhiên.
Chúng ta phải sống thuận tự nhiên, nghĩa là hương hoa
trong nhà, của ăn trong nhà phải ban trải cho tất cả; dành cho tất cả những ai
cần nó. Nó là dành cho tất cả, nó cứ tuôn trào cho dù mọi người có lấy nó hay
không. Nó giống như mặt trời chiếu sáng. Mặt trời sẽ vẫn chiếu sáng khi không có
ai trên trái đất. Nó sẽ tiếp tục chiếu sáng bởi vì đó là bản chất của nó. Tương
tự, bản chất của chúng ta phải là…
Tình yêu tuôn chảy mà không cần tìm người lấy. “Không,
không, tôi không có người yêu. Không có người yêu làm sao mà yêu được?” Đó
không phải là tình yêu; đó là tình cảm; đó là sự luyến cảm; đó là thể xác.
Trong hình thức tồi nhất của nó, đó là tình dục. Ta tự hỏi làm thế nào mà thứ thuần
thể xác này lại được gọi là tình yêu. Ta không biết làm thế nào mà bất kỳ ai cũng
có thể tạo ra tình yêu. Thượng Đế là
tình yêu. Ngài không tạo ra tình yêu, Ngài là
tình yêu. Khi cho phép tình yêu chảy qua mình, chúng ta cũng trở thành tình yêu
- không còn bản sắc, không còn sự phân biệt về hình thức, màu da, chủng tộc. Như
chúng ta nói, trong Sahaj Marg không có sự phân biệt màu da, chủng tộc, đẳng cấp,
giới tính, bất cứ điều gì. Ngay từ đầu, chúng ta bắt đầu với quan niệm rằng tất
cả chúng ta là một, và bằng cách phát triển khả năng mở rộng trái tim cho đến
khi nó trở nên giống như thác lũ, chúng ta có thể từ từ phát triển theo cách
nào đó để giống như Sự Thiêng Liêng cho phép mọi thứ chảy qua nó.
Đây là cuộc hành trình của chúng ta - từ một trái tim hóa
đá mà con thậm chí không thể phá bằng mìn, đến một trái tim dịu dàng của con
người cho phép mọi thứ chảy qua nó, không có sự phân biệt, không chỉ về chủng tộc,
đẳng cấp và giới tính mà ngay cả hình thức của sự sống. Tình yêu của con ban trải
cho những con bò, tình yêu của con ban trải cho khu vườn và những đóa hoa bừng
nở vì tình yêu chứ không phải vì nước con tưới hay ai đó dùng kéo cắt tỉa. Con
hiểu chứ?
Đây là đích đến của chúng ta và ngày hôm nay, dường
như được ban ân phước đặc biệt, ta cầu nguyện cho tất cả các con đến được đích.
Hãy đọc Lời thì
thầm thật kỹ. Nhiều người biết, ngay cả Babuji Maharaj cũng nhắc lại, rằng
những điều tốt đẹp phải được lặp đi lặp lại, bởi vì chúng ta có khuynh hướng
lãng quên. Con đang lái xe trên đường, biển báo tốc độ là 40 dặm, con nhìn thấy
nó và nói, "Được thôi", con nhấn ga và đi với tốc độ 60, 70 dặm, với
lý do là đường đẹp và thông thoáng. Và đột nhiên có thứ gì đó xuất hiện từ đường
nhánh, một chiếc xe bò; và có một tai nạn lớn. Con biết điều gì sẽ xảy ra. Đây
là chuyện thường ngày. Mọi người tưởng tượng rằng những gì họ không nhìn thấy thì
không tồn tại. Chỉ vì một chiếc xe bò hoặc một chiếc máy kéo xuất hiện từ đường
nhánh, họ nghĩ rằng nó không có ở đó và họ nhấn chân ga càng mạnh hơn, và trước
khi biết điều đó, họ thậm chí còn không biết đã có một tai nạn bởi vì thường thì
họ đã chết.
Đó không chỉ đơn thuần là biết luật - đó là làm theo
luật, chấp hành luật, tuân thủ luật. Và quy luật đầu tiên, quy luật duy nhất của cuộc sống là: hãy để tình
yêu chảy qua con đến tất cả mọi người.
Cám ơn các con.
Basant Panchami, ngày 15 tháng 2 năm 2013, Manapakkam,
Chennai