5 tháng 6, 2017

Tất cả tùy thuộc vào bạn

Các con yêu quý. Ta đã không biết gì về Guru Purnima - ý ta là hầu hết chúng ta không biết gì về nó. Có lần ta tình cờ ở Shahjahanpur với Babuji Maharaj, và ai đó đã nói, "Ồ, thật tốt là hôm nay anh ở đây. Hôm nay là Guru Purnima." 


Vì vậy, sau đó, ta hỏi Babuji Maharaj, "Họ nói hôm nay là Guru Purnima. Nó là về cái gì vậy, thưa Babuji?" Ngài nói, "Parthasarathi, đó là một ngày rất tốt lành, nếu con ở bên guru của mình, điều đặc biệt có thể xảy ra và sự tiến bộ của con có thể được tăng tiến tới bất kỳ cấp độ nào." Ta nói, "Thưa Babuji, điều đó có áp dụng cho tất cả không?" Ngài nói, "Có, nó là có thể, nhưng tùy thuộc vào từng abhyasi. Những gì họ mang theo đến đây, ta cố gắng thanh lọc, nhưng nhiều người không muốn thay đổi. Ta có thể thay đổi tình trạng bên trong, trạng thái tâm linh, nhưng bên ngoài, hành vi, tính cách," Ngài nói, "đó là nhiệm vụ của abhyasi: chuyển biến và thay đổi. Nếu không, bên trong và bên ngoài sẽ không tương hợp," và, Ngài nói, "sự tiến bộ sẽ không tăng lên, thậm chí có thể dừng lại."

Vì thế, ta muốn nhấn mạnh điều đó. Chúng ta hãy lấy một ví dụ nhỏ - con đến bể bơi, bể bơi công cộng. Ở hầu hết mọi nơi, con được yêu cầu tắm trước khi bước vào bể bơi để không mang theo chất bẩn vào bể và làm bẩn nước. Không phải thế sao? Trong Sahaj Marg cũng vậy, khi tham dự satsangh (thiền nhóm) con nên dành ra vài phút để tự thanh lọc, để sự tiếp nhận của con được tốt hơn. Nhưng ta không biết có bao nhiêu người trong số các con thanh lọc trước khi thiền. Con phải thanh lọc trước mỗi lần thiền, cho dù ở đây hay ở nhà.

Tất cả những gì con nhận được tùy thuộc vào chính con. Như Babuji nói: "Ngôi nhà này không có cửa. Hãy đến và lấy bất cứ thứ gì con có khả năng lấy được." Sahaj Marg có phước lành vô hạn để trao cho chúng ta, nhưng chúng ta có thể lấy được bao nhiêu? Ta nhớ có lần ta đã nói đùa - Ta đang nói chuyện với Babuji, đó là lúc nửa đêm trong phòng ngủ của Ngài, và Babuji nói Ngài rất lấy làm tiếc rằng mọi người không trân trọng Sahaj Marg, họ không biết những gì họ đang bỏ lỡ. Họ đến và đi, giống như một cái gầu không có đáy thả xuống giếng, lần nào kéo lên gầu cũng trống trơn. Ta nói, "Thưa Babuji, con biết từ kinh nghiệm ít ỏi của chính con về Sahaj Marg rằng cuối cùng con nghĩ Ngài sẽ là người duy nhất đến được Cõi sáng" - trong số bốn hoặc năm nghìn abhyasi chúng ta có vào thời điểm đó. Ngài nói, "Đúng, có vẻ là như thế. Có thể thêm hai hoặc ba người nữa." Con thấy đấy, những gì Ngài nói? - Ngài cộng thêm có thể hai hoặc ba người nữa!

Bây giờ, nếu được yêu cầu, ta sẽ không nói bởi vì... ý ta là điều này quá ảm đạm. Phổ giá trị không thay đổi; mọi người không muốn thay đổi. Họ vẫn giữ định kiến. Họ vẫn ôm giữ quá nhiều thứ mà lẽ ra họ nên buông nó từ lâu lắm rồi. Khi con bước xuống hồ và bước ra, ngay cả khi không kỳ cọ, con cũng phải sạch sẽ ở một mức nào đó. Thật đáng buồn khi phải nói điều này, đặc biệt hôm nay là Ngày Guru Purnima, nhưng nó càng phụ thuộc vào con; đừng trách Sahaj Marg, đừng trách Master, đừng trách hệ thống. Đây là đại dương phúc lạc, hạnh phúc vô hạn, và nếu con nhìn vào gương để thấy con là thế nào và không nhìn thấy bấy cứ thay đổi nào bên trong thì con hãy nhìn vào trái tim mình. Có bao nhiêu người trong số các con không còn định kiến? Có bao nhiêu người trong số các con vẫn còn làm theo đẳng cấp của mình, cộng đồng của mình, thuộc tính của địa phương mình (bất kể nó là gì)? Và quan điểm của con về mọi người 50 năm về trước, bây giờ con vẫn giữ. Con thậm chí không nói, “Kể cả tôi không thay đổi, anh ấy có thể đã thay đổi", hay "chị ấy có thể đã thay đổi." Những người như thế sẽ tiến bộ thế nào đây?

Đối với ta, ta đã ngừng suy nghĩ về điều này bởi vì nó gây nên sự tuyệt vọng. Điều đó giống như một bà mẹ có 20 đứa con. Con sẽ nghĩ gì về người mẹ ấy nếu bà nói, "Tôi hy vọng ít nhất một trong số chúng sẽ thành đạt." Không phải thế đúng không? Không một người mẹ, một người phụ nữ nào trong hoàn cảnh ngày nay, nói, "Tôi hy vọng ít nhất một trong số chúng sẽ thành đạt." Gandhari đã phải cảm thấy thế nào khi chứng kiến hàng trăm đứa con của bà bị giết dần giết mòn cho đến khi chỉ còn lại Duryodhana. Và rồi anh ấy cũng bỏ đi và chỉ còn bà và chồng mình đi vào rừng sâu. Bà phải cảm thấy gì?

Chỉ cần cố gắng hình dung những gì guru của con phải cảm thấy khi ngài thấy cùng một vấn đề, cùng một định kiến, cùng một sự tranh cãi, cùng một lời nói dối. Đó là điều rất đáng buồn. Và Lalaji Maharaj, Babuji Maharaj - các Ngài trao tặng quá nhiều cho sự phát triển, sự tiến bộ của chúng ta. Ta hy vọng ở Cõi sáng trái tim các Ngài không thể cảm thấy tuyệt vọng, nếu không, ngay cả ở đó, các Ngài sẽ nghĩ, "Điều gì đang xảy ra? Điều gì đang xảy ra ở đất nước này, với abhyasi của chúng ta? Cùng một con người, cùng một định kiến, cùng một vấn đề. Dòng truyền vẫn tiếp tục, ngày qua ngày; abhyasi thậm chí có ý thức về những gì họ đang được nhận không?” Họ có ý thức về sự nỗ lực, sự hy sinh được dành cho họ, và tiếp tục dành cho họ ngày này qua ngày khác không? Nếu một người mẹ hy sinh cho con cái, con có thể đánh giá được hy sinh của các guru và bậc thầy tâm linh không? Con có thể đánh giá không?

Sáng nay, nằm trên giường, ta đã tính - kể từ khi ta sinh ra vào ngày 24 tháng 7 năm 1927, ta đã không thể thấy một Guru Purnima [năm đó]. Vì vậy, hôm nay là Guru Purnima thứ 86 của ta. Ngay cả khi con tiến thêm một bước, một bước nữa, một năm nữa... nhưng ở đây con thậm chí không cần phải đi; con được mang theo! Ai đó trong số các con có thể đã đọc những cuốn sách, ví dụ về kangaroo mà Babuji đưa ra, mà kangaroo mang theo con của nó trong túi. Ở đây chúng ta đúng là được mang theo theo mọi nghĩa. Nhưng chúng ta chống lại và ngã, chống lại và ngã, chống lại và ngã và rồi biện minh bằng cách nói, "Nói cho cùng thì đó là một con đường rất khó khăn." Nó chỉ khó nếu con phải đi. Ở đây con không phải tự đi. Nếu con nói, "Con quá yếu," Ngài mang con theo. Nhưng định kiến của chúng ta nói, "Không, không, không, tôi không muốn bất cứ sự giúp đỡ nào, bởi vì tôi thích tự mình làm." Và khi đó không có gì xảy ra. Vì vậy, các guru có thể đến và đi; Ấn Độ vẫn giậm chân tại chỗ - ngày càng suy đồi, năm này qua năm khác. Các con có thể thấy cảnh Ấn Độ ngày nay, những gì nó là - bốc mùi.

Vậy thì chúng ta làm gì với nó? Ít nhất chúng ta thấy Sahaj Marg, một xã hội nhỏ nơi ít ra cũng có một chút động viên, khích lệ, và nói, "Chà, hạt nhân bé nhỏ này của loài người đang nghiêm túc cố gắng thoát khỏi mớ hỗn độn, vũng lầy hôi thối này của nhân loại, và tiến hóa thoát ra khỏi nó"? Một lần nữa, như Babuji đã nói, một hoặc hai hoặc ba.

Vì vậy, ta muốn tất cả các con hiểu thông điệp này. Đừng miễn trừ bản thân mình - bất kỳ ai trong số các con. Đừng miễn trừ nhu cầu xem xét bản thân mình một cách chân thành, và đánh giá bản thân, và ít nhất bây giờ hãy bắt đầu vứt bỏ tất cả những thứ bẩn thỉu mà con biết mình có. Không phải là con không biết; con biết. Và chúng ta hãy hy vọng nhờ ân sủng của Master, chúng ta sẽ thấy một nhóm tốt hơn xuất hiện từ đây, và ngày càng tinh tấn hơn. Và trong những năm tới, chúng ta có thể nói, không phải một và hai hoặc ba, mà với ân sủng của Ngài, hầu hết abhyasi nếu không thì là tất cả.

Ta cầu nguyện cho tất cả các con. Cám ơn các con. 

Chariji Maharaj 

Ngày Guru Purnima, 22/7/2013, Chennai, Ấn Độ