5 tháng 6, 2017

Đây là Sahaj Marg

Các con yêu quý. Ta rất vui vì ở vùng Himalaya này, chúng ta có thiền viện thứ năm. Con biết đấy, chúng ta có những thiền viện ở Dehradun, Roorkee, Pithoragarh, Satkhol, và bây giờ là ở đây, Haldwani.


Tất nhiên, có một mảnh đất nhỏ ở Almora, tình cờ, ta nghĩ là trung tâm Himalaya đầu tiên của Hiệp hội, được gây dựng cách đây 40 năm. 

Ta rất vui khi thấy rất nhiều người trong các con ở đây. Thẳng thắn mà nói ta đã không trông đợi nhiều hơn 100. Và ta cũng phải chúc mừng anh Chuphal và nhóm của anh ấy vì công việc xuất sắc mà họ đã làm ở đây, và tốc độ mà họ đạt được điều này.

Bây giờ, tùy ý các con sử dụng nó cho mục đích duy nhất mà chúng ta lập thiền viện - cho sự thăng tiến tâm linh. Thiền viện là nơi nghỉ ngơi, ẩn dật, quán sát nội tâm và thiền. Vì vậy, nơi đây chỉ được sử dụng cho mục đích duy nhất này. Những thiền viện của chúng ta không bao giờ được mở rộng cho mục đích khác. Tất nhiên, chúng ta cử hành hôn lễ của các abhyasi, một cách rất đơn giản, không nghi lễ. Tất cả các con đều biết rằng Sahaj Marg là sự xa lìa các tập tục truyền thống về tôn giáo của vùng đất này, Ấn Độ giáo. Chúng ta không tin vào nghi lễ, chúng ta không đề nghị nghi lễ, bởi vì nghi lễ không có sự sống. Sự khác biệt giữa nhìn thấy một cái cây và nhìn thấy bức ảnh của nó, hay đối với một phụ nữ giữa nhìn thấy bức hình của con cô ấy và ôm đứa bé vào lòng - đó là sự khác biệt giữa thực hiện nghi lễ và thực tại.

Chúng ta thậm chí không gọi Sahaj Marg là một thực hành. Đó là một lối sống mà ngay từ đầu, thiền là việc con làm vào buổi sáng, buổi tối, và ban đêm trước khi đi ngủ. Nhưng dần dần trạng thái thiền đó phải trở thành thứ gì đó tự nhiên đối với con cả khi thức lẫn khi ngủ, nghĩa là 24 giờ một ngày. Khi đạt tới giai đoạn đó, con sẽ thấy rằng mọi hành động của mình đều phù hợp với yêu cầu thiêng liêng - chúng ta không còn trung thực nữa; chúng ta không còn chân thật nữa; chúng ta không còn có khả năng nữa; chúng ta không còn được giáo dục nữa; chúng ta không còn là những thứ này nữa - chúng ta sống một đời sống thiêng liêng theo cách mà nó phải được thực hiện, và đó là một điều hiển nhiên.

Ngày nay, trong thế giới thối nát này mọi người nói, "Tôi rất trung thực", hay, "Tôi không bao giờ nói dối," v.v. Nhưng ngay cả khi nói sự thật chúng ta cũng có thể nói dối. Và khi con nghĩ về lời nói dối, con biết thế là đủ, con không cần phải nói dối bởi vì, theo truyền thống yoga của chúng ta, mọi thứ bắt đầu ở đây, và rồi nó đến đây, và sau đó nó đi vào trong này - từ tâm trí, đến lời nói, đến hành động như chúng ta gọi chúng. Chỉ mãi sau đó nó mới đến đây [trái tim]. Chính thứ này [tâm trí] nơi mọi cái ác khởi sinh, mọi cái thiện cũng khởi sinh. Như kinh Vệ Đà nói, duy nhất tâm trí chịu trách nhiệm cho sự tiến bộ cũng như thoái bộ của chúng ta.

Vì vậy, Sahaj Marg đưa tâm trí đến vùng hoạt động của nó, tâm trí, trí năng - sự kết hợp này cho chúng ta tất cả những ý nghĩ mà chúng ta có và rất cần thiết. Bây giờ, nó phải được điều chỉnh. Và chúng ta làm gì để điều chỉnh nó? Chúng ta sử dụng trái tim. Chúng ta thiền ở trái tim, không phải ở tâm trí. Từ đây (trái tim), tri thức tỏa ra. Dần dần, tâm trí trở nên phụ thuộc vào trái tim. Thứ này [tâm trí] suy nghĩ. Nó không có giá trị phẩm hạnh, nó không có giá trị đạo đức - nó cho chúng ta những ý nghĩ.

Thứ này [trái tim] mang trong mình phẩm hạnh, đạo đức của bất cứ hoàn cảnh nào. Do đó, thứ này [trái tim] là người thống trị. Thứ này [tâm trí] bị trị, mặc dù nó cung cấp mọi thông tin. Do đó, Babuji Maharaj nói rằng, bởi hai hoặc ba lý do mà chúng ta chọn trái tim để thiền. Theo tất cả các tôn giáo lớn trên thế giới, Thượng đế trú ngụ trong trái tim của chúng ta. Thứ hai, chính từ đây (trái tim) dòng máu bắt đầu luân lưu. Vì vậy, khi con thanh lọc trái tim và thiền ở trái tim, như thể dòng máu được thánh hóa chảy khắp thân thể, thánh hóa thân thể, giống như nó mang ô-xy đến tất cả các cơ quan của cơ thể.

Đây là hai lý do rất quan trọng tại sao chúng ta thiền ở trái tim. Dần dần, giọng nói thiêng liêng của lương tâm, như chúng ta muốn gọi trong thuật ngữ hiện đại, nó bắt đầu một cách yếu ớt, nó nói với chúng ta, "Anh ơi, hãy dừng lại," khi chúng ta đang có một bước đi do dự. Nếu con lắng nghe điều đó, nó trở nên ngày càng mạnh hơn cho đến một ngày con không nghe thấy gì ngoại trừ thứ này. Từ ngày đó, con có thể nói, 'Tôi làm việc dưới sự hướng dẫn thiêng liêng. Nó làm chủ. Tôi không còn ở trong bức tranh ngoại trừ một công cụ của thứ này [trái tim].'

Trái tim sử dụng toàn bộ thân thể hữu hình này là phương tiện của nó để làm những gì phải làm trong thế giới này vì hai lý do. Một là, cho sự thăng tiến, sự siêu vượt, sự thánh hóa của cá nhân chúng ta - tối hậu, nếu chúng ta kiên trì; và lý do còn lại, để giúp xã hội trở thành thứ mà Master của ta muốn chúng ta trở thành. Đây giống như một ngọn đèn mà chúng ta cầm trên tay. Ngọn đèn là để soi cho con thấy đường đi trong bóng tối, nhưng nó cũng giúp người khác đi theo con. Không có ngọn đèn nào chỉ chiếu sáng cho riêng mình con. Khi còn là sinh viên, con có thể thắp một ngọn nến trong phòng, nhưng bốn sinh viên khác có thể học bài nhờ ánh sáng của nó.

Sahaj Marg do đó mang tính vũ trụ trong ứng dụng của nó. Khi con phát triền, những người khác ở gần con cũng phát triển. Khi con tưới nước cho cỏ, cỏ dại cũng được tưới nước. Do đó, thanh lọc là cần thiết. Những gì không cần thiết phải được loại bỏ. Vì vậy, chúng ta có thanh lọc, chúng ta có thiền. Và, bởi vì đó là một con đường hướng tới sự thánh hóa, chúng ta cũng cần cầu nguyện bởi vì chúng ta cần sự hướng dẫn thiêng liêng, sự giúp đỡ thiêng liêng, sự trợ giúp thiêng liêng, và cuối cùng để Đấng Thiêng liêng làm chủ chúng ta và nói, 'Con là của Ta.' Chúa phải nói với chúng ta, 'Con là của Ta.’ Mỗi người trong chúng ta. Bây giờ chúng ta nói, ‘Chúa ơi, con là của Ngài.' Babuji thường nói, Master của ta, con biết đấy, Ngài thường cười và nói, "Được rồi, con là của Ngài. Nhưng Ngài đã chấp nhận con là của Ngài chưa?" Đó mới là điều quan trọng. Tất cả các con có thể đứng trên mái nhà và hét lên, “Con là của Ngài, con là của Ngài." Ta không thể nói ta là của cảnh sát bởi vì Babuji [một cựu cảnh sát] ngồi ở đây. Ngài khác; con khác. Con phải được thu nhận. Thượng đế phải chấp nhận chúng ta. Chúng ta là sự sáng tạo của Thượng đế thì chưa đủ. Trải qua hàng thiên niên kỷ, chúng ta bị xa lìa khỏi trạng thái thiêng liêng. Bây giờ, chúng ta phải tranh đấu để trở về, và chính lòng thương xót của Thượng đế, tình yêu của Ngài, lòng nhân từ của Ngài, lòng trắc ẩn của Ngài mà Ngài lấy trái tim là nơi trú ngụ; và những gì Ngài không thể làm từ bên ngoài, Ngài làm từ bên trong.

Nhưng Babuji Maharaj từng nói chúng ta phải lắng nghe, chúng ta phải vâng lời. Sự xuất sắc của Sahaj Marg chính là con đường của sự vâng lời. Nếu con vâng lời, con đường của con rõ ràng. Thứ gì ở giữa sự vâng lời và không vâng lời? Cái đầu. “Tôi biết. Tôi biết. Tại sao tôi nên làm điều đó? Thượng đế là ai? Thượng đế ở đâu? Hãy để Thượng đế hiện ra trước mặt tôi. Làm sao Thượng đế biết được? Không sao, con biết Ngài đã ở kỷ Treta và kỷ Dwapara, và điều đó thật dễ dàng trong những ngày đó. Nhưng trong thế giới ngày nay, làm thế nào để không nói dối? Làm thế nào để không gian lận? Làm thế nào để không giả mạo? Làm thế nào để không lừa người khác? Thượng đế có thể làm được không?”

Một giọng nói khe khẽ đáp lại từ trái tim, "Tất nhiên tôi có thể làm được điều đó, nếu anh để cho tôi làm." Mỗi người trong các con phải chỉ vào chính mình và nói, "Nếu tôi đã để cho Thượng đế làm điều đó, Ngài sẽ cho phép làm điều đó." Nhưng chúng ta không làm như thế. Chúng ta vẫn bị khuất phục trong thân phận con người của mình, trong sự khốn cùng của mình, trong sự ốm yếu của mình, trong sự dơ bẩn của mình. Tại sao? Bởi vì chúng ta cầu xin Thượng đế - chúng ta không bao giờ vâng lời Ngài. Chúng ta cầu khẩn Master về tâm linh - chúng ta không bao giờ vâng lời Ngài. Lương tâm cầu xin chúng ta: "Người anh em yêu quý, anh đang sai đấy” - nhưng chúng ta không bao giờ nghe theo nó.

Chúng ta có ba nguồn trí tuệ, ba nguồn chỉ dẫn, ba nguồn hướng dẫn, ba cách mà Thượng đế có thể nắm lấy tay chúng ta và dẫn dắt chúng ta trên con đường: chính Thượng đế; một guru khi Thượng đế không để tiếp cận trực tiếp; và lương tâm của con. Cả ba đều giống nhau. Cùng một giọng nói qua ba micrô khác nhau. Hãy lắng nghe, lắng nghe cẩn thận, và ngoan ngoãn nghe lời. Đây là cách đơn giản nhất để nói về Sahaj Marg.

Ta rất hy vọng tất cả các con sẽ lắng nghe điều này, hoàn toàn thuận theo. Kỷ luật có nghĩa là hoàn toàn thuận theo. Nếu thiền này là lúc 6 giờ, con phải có mặt ở đó lúc 6 giờ, chứ không phải nói, "Không sao, con có thể làm điều đó bất cứ lúc nào." Con không bỏ lỡ bữa trưa, con không bỏ lỡ bữa tối. Phải không nào? Vậy tại sao con lại bỏ lỡ thiền? "Không, thưa Ngài, con sẽ làm điều đó vào ngày mai." Và điều gì sẽ xảy ra vào ngày hôm sau? Mỗi khi con không làm những gì con phải làm, sức mạnh ý chí của con bị suy yếu và con thấy nó khó thực hiện hơn vào ngày hôm sau.

Con muốn thức dậy lúc 6 giờ, con thức dậy lúc 6 giờ - ý chí của con sẽ được củng cố. Con thức dậy lúc 7 giờ - ý chí của con bị suy yếu. Ngày hôm sau, 7 giờ sẽ thành 8 giờ. Và khi đó vợ của con sẽ phải dội nước lạnh vào để đánh thức con dậy, và khi đó mọi thứ trở nên tồi tệ. Nếu con không thể bắt đầu bước đầu tiên của cuộc sống hàng ngày một cách đúng đắn, đó là buổi sáng, con sẽ không bao giờ làm được bất cứ điều gì đúng đắn. Bước đầu tiên luôn là bước quan trọng nhất, bởi vì bước thứ hai chỉ đến sau khi có bước đầu tiên. Giống như họ nói, mọi cuộc hành trình đều bắt đầu tại ngưỡng cửa nhà bạn. Tôi có thể ngồi đây và phán, "Tôi sẽ đến New Zealand vào năm tới. Tôi sẽ đến Timbuktu." Nhưng nó là không đủ để đưa ra quyết định. Con có thực hiện chúng không? Ta biết những người nói, “Thưa Ngài, ngày mai tôi sẽ đến để được giới thiệu vào Sahaj Marg,” và họ không bao giờ đến. Bởi vì từ bây giờ đến ngày mai là 24 giờ của sự yếu đuối, của sự chệch hướng khỏi con đường, và có thể quên hoàn toàn tất cả những gì về nó.

Con biết đấy, Thượng đế rất nhân từ khi Ngài ban cho chúng ta giấc ngủ để phục hồi cơ thể vật lý và làm chúng ta nhớ lại mình là ai vào sáng hôm sau. Hãy nghĩ xem nếu con quên mất mình là ai khi thức dậy vào mỗi sáng, con ở đâu? Bí ẩn lớn nhất và ân sủng lớn nhất của Thượng đế được tiết lộ trong thực tế rằng Ngài cho chúng ta tỉnh thức qua giấc ngủ để tiếp tục hành trình hướng về phía Ngài. Vì vậy, hãy sử dụng giấc ngủ của con. Hãy biến nó thành giấc ngủ tỉnh thức. Đừng ngủ như một kẻ cục súc hay như một con vật, ngáy. Hãy ngủ tỉnh thức. Hãy ngủ trong sự nhận biết rằng Ngài ở đó 24 giờ, tôi cũng phải chú ý đến sự hiện diện đó và bằng cách này hay cách khác, góp phần vào sự hợp nhất của chính tôi với Ngài.

Ta rất vui, thiền viện mới này là tùy ý sử dụng của các con. Hãy vui lòng sử dụng nó. Nó là miễn phí, không có gì tính phí. Con biết đấy, Sahaj Marg không có khoản phí nào, không có khoản phí nào cho thiền giới thiệu, không có khoản phí nào cho những buổi sitting tiếp theo. Nhưng đừng lạm dụng những phương tiện này. Lạm dụng cũng áp dụng đối với việc không sử dụng bất cứ thứ gì. Giả sử ta có cái gì đó, một cây bút, và ta không bao giờ viết. Đó là sự lạm dụng. Lạm dụng không phải chỉ là sự lạm dụng chủ động. Nó cũng là sự lạm dụng thụ động. Con yêu quý, ta cầu nguyện cho tất cả các con.

Babuji Maharaj nói, nói về thiền viện, Ngài muốn từng ngôi nhà của mỗi một abhyasi đều là thiền viện. Một thiền viện không phải là một nơi khác biệt, một nơi riêng biệt. Nếu con thiền ở nhà, một cách có hệ thống, thường xuyên, theo cách nó được chỉ định, với sự thành tâm, với sự hiến dâng - nhà của con là một thiền viện. Thiền tạo ra thiền viện, chứ không phải thiền viện tạo ra một abhyasi. Hãy nhớ điều này. Nhà bếp là nơi con nấu ăn. Nếu con nấu ăn ở đây, nơi này trở thành bếp của con. Vì vậy, chúng ta không nên nhầm lẫn địa điểm dành cho hoạt động. Hoạt động là thứ quyết định địa điểm. Nếu con không thiền trong thiền viện, mà trong một tòa nhà khác được xây dựng bởi các kỹ sư, bằng tiền. Một tòa nhà khác, không có gì hơn một tòa nhà. Trong khi, nếu con làm những gì con phải làm, thiền ngày này qua ngày khác, toàn bộ cấu trúc, mọi thứ xung quanh, nó bắt đầu không phải rung lên, mà tỏa ra một loại rung động từ từ thấm vào bầu không khí xung quanh. Và sau đó ngôi làng trở nên được thánh hóa, thị trấn trở nên được thánh hóa, đất nước trở nên được thánh hóa, thế giới trở nên được thánh hóa. Đó là cách thứ này lan tỏa.

Và đây là những gì ta đã nói, chúng ta có một nhiệm vụ kép: một đối với bản thân, một đối với xã hội của chúng ta. Xã hội của chúng ta không phải là đạo Hindu hay đạo Hồi, thế này hay thế kia. Xã hội của chúng ta không phải là Ấn Độ hay Pakistan. Xã hội của chúng ta là toàn thể nhân loại. Chúng ta không có sự thiên vị, chúng ta không có sự khác biệt. Loài người là một, nhân loại là một. Vì vậy, chúng ta là tình anh em nhân loại. Chúng ta phải thương yêu nhau, tôn trọng nhau, yêu mến nhau. Ta cầu nguyện rằng nó là như vậy.

Cám ơn các con. 

Chariji Maharaj

Lễ khánh thành thiền viện, 11/2/2011, Haldwani, Ấn Độ