4 tháng 6, 2017

Ở đây và bây giờ

Con yêu quý. Ta đã hy vọng rằng chúng ta sẽ gặp lại nhau vào sáng mai, nhưng có vẻ như ta phải rời đi trước 7:30 vì điều kiện đường xấu. Ta không có gì đặc biệt để nói, ngoại trừ một ý nghĩ đến với ta trong buổi satsangh (thiền nhóm) này rằng tất cả những khác biệt mà con người cảm thấy giữa họ như tôn giáo, ngôn ngữ, chủng tộc, màu da, tất cả những thứ đó chỉ nhấn mạnh rằng ở gốc gác, ở nền tảng, chúng ta là một. Nếu không thì những khác biệt này sẽ không là vấn đề.


Chúng ta không nói về sự khác biệt giữa con bò và con dê, hoặc con dê và con lạc đà. Nếu nói về sự khác biệt, chúng ta nói về sự khác biệt giữa chó, giữa bò, giữa lạc đà, điều này một lần nữa chứng mình điểm này rằng tại nền tảng chúng là một. Vì vậy, tại nền tảng, các con không phải là một, thì không thể có sự khác biệt nào có thể được phân loại và nói, "Con thuộc về Sikkim còn anh ấy đến từ Darjeeling và chị ấy đến từ Madras," đó là một thứ, con thấy đấy. Nó giống như một bó hoa - chúng phải là tất cả những bông hoa. Đó là yếu tố thống nhất.

Điều gì khiến tất cả chúng ta cùng nhau đến đây từ rất nhiều vùng của Ấn Độ vào những quả đồi (nơi không mấy thoải mái đối với người nam Ấn), trong cái lạnh giá, đây là sự thống nhất căn bản của sự tồn tại của chúng ta như những con người: đối mặt cùng những vấn đề của tồn tại, đối mặt ưa thích và không ưa thích, yêu và ghét, thành đạt và không thành đạt, v.v, và ý tưởng về Thượng đế duy nhất. Chúng ta có thể gọi Ngài bằng những tên khác nhau, chúng ta có thể thờ phượng Ngài theo những cách khác nhau, nhưng đó là Thượng đế mà chúng ta thờ phượng, không phải điều gì khác.

Vì vậy ta nghĩ rằng chúng ta càng khác nhau, thì chúng ta càng là một. Bởi vì nếu con nhìn vào hoa hồng, có hàng trăm loại hoa hồng khác nhau. Hoa lan, ta không biết có bao nhiêu (ít nhất là có 40, 50 loại hoa lan), nhưng tất cả chúng đều là hoa lan. Tất cả chúng ta đều là con người. Nếu con nhớ thực tế căn bản rằng tất cả chúng ta đều là con người, do đó chúng ta là một. Chúng ta có cùng một trái tim, chúng ta có cùng những nhu cầu: nhu cầu vật chất, nhu cầu tình cảm, nhu cầu tâm linh. Và thứ chia rẽ chúng ta, thứ khiến chúng ta chống lại nhau, ghét nhau là thứ ngu ngốc và chúng ta gọi đó là cái đầu, nó tạo ra ranh giới, biên giới, v.v.

Ta còn nhớ khi Babuji Maharaj ở châu Âu, ở Đức, nhiều abhyasis đã khóc khi Ngài rời đi. Con có biết, Ngài có khả năng thu phục trái tim chỉ bằng việc nhìn vào con. Và tất cả họ đều khóc, và Babuji nói, "Tại sao các con lại khóc?" Một số abhyasis nói, "Ngài sẽ đi rất xa." Ngài nói, "Không, ta không đi đâu cả. Con nghĩ nó là xa. Con chỉ cần tưởng tượng rằng Ấn Độ nằm ở Đức, và vấn đề được giải quyết."

Nếu con đang ở Đức, con có nghĩ mình ở xa Hamburg và Munich không? Con không nghĩ thế. Nếu con đang ở Ấn Độ, con có nói, "Ta ở rất xa", khi con ở Calcutta và ta ở Chennai hay chị ấy ở Pithoragarh không? Vì vậy, con thấy đó, chúng ta chia lìa chính mình. Chúng ta đau khổ vì sự chia lìa này, nỗi đau phân ly, bằng việc tưởng tượng rằng chúng ta đang ở rất xa hay chúng ta đang ở rất gần và chúng ta đang chia lìa, trong khi thực ra không có gì là gần, không có gì là xa. Tất cả là ở đây và bây giờ. Vì vậy, chân lý căn bản của tâm linh là ở đây và bây giờ. Không phải ngày hôm qua, không phải ngày mai - mà là ở đây và bây giờ. Nếu chúng ta ở đây cùng nhau như một nhóm, được tập hợp lại bởi một khao khát chung, thuộc về tình huynh đệ chung của con người, thì không có vấn đề gì. Chúng ta giúp đỡ nhau, chúng ta yêu thương nhau, chúng ta hỗ trợ nhau và chúng ta ở Đó. 'Đó' có nghĩa là bất cứ nơi nào chúng ta nên ở, nhờ ân sủng của Master. Babuji Maharaj đã viết đủ về điều đó. Ngài đang gửi những thông điệp về điều đó. Và Cõi sáng không phải là thứ gì đó ở trên trời, con biết đấy.

Chúng ta tìm kiếm hạnh phúc. Hạnh phúc ở đâu? Nó không thể ở Sikkim, không phải ở Kalimpong và không ở một số nơi khác. Nếu con hạnh phúc, đó là hạnh phúc. Nếu con đau khổ, nó ở đây. Vì vậy, vui và buồn ở bên trong con. Nhưng chúng ta luôn tìm kiếm nó ở bên ngoài.

"Không, không, tôi đang đi nghỉ."

"Để làm gì?"

"Tôi muốn hạnh phúc."

Người khôn ngoan sẽ nói, "Nếu bạn không hạnh phúc, đừng tìm kiếm nó bởi vì nó không có ở đó."

Những gì không ở đây thì không bao giờ ở bên ngoài, bao gồm cái mà chúng ta gọi là Thượng đế - mục tiêu của thiền Sahaj Marg. Đó là ở đây chúng ta tập trung vào trái tim; đó là ở đây chúng ta có Ánh sáng Thiêng liêng. Chúng ta không nghĩ đến một vài ngôi đền hay nhà thờ hoặc đền thờ Hồi giáo. Chúng ta nghĩ rằng ở đây trong trái tim mình là Hiện hữu thiêng liêng, mà sự hiện diện duy nhất được thể hiện bằng ánh sáng thiêng liêng điều mà Babuji nói: "Hãy hình dung sự hiện diện của nó và cố gắng nhận ra nó."

Con thấy đấy, cái gì không ở trong tim con thì không ở đâu trong vũ trụ này. Nếu hạnh phúc không ở trong tim con, con sẽ không tìm thấy nó ở bất cứ nơi nào khác. Nếu tình yêu không ở trong tim con, con sẽ không tìm thấy nó ở bất cứ nơi nào khác. Vấn đề với con người là, chúng ta luôn mong đợi tình yêu từ người khác. "Chẳng ai yêu thương tôi." Tại sao ai đó nên yêu thương con, nếu con không yêu thương người khác? Tình yêu bắt đầu ở đây [trái tim]; nếu nó bắt đầu ở đây, nó không bao giờ kết thúc. Nó không bị ràng buộc bởi không gian; nó không bị ràng buộc bởi thời gian. Không có khoảng cách. Con thậm chí không nghĩ liệu người con yêu còn sống hay đã mất.

Như ta đã nói với một vài người trong số các con ngày hôm qua, một cặp vợ chồng già đến gặp Babuji Maharaj trong nước mắt cay đắng. Họ đã mất người thân. Babuji nhìn họ với cái nhìn xuyên thấu, như thế và nói: "Ông bà nói rằng anh ấy đã mất, nhưng tôi thấy anh ấy ở đây." Con thấy đấy, nếu con phát triển khả năng yêu cái tinh túy, không phải là hình thức và dáng vẻ hay những gì anh ấy có hoặc những gì chị ấy có, con sẽ thấy cái tinh túy của người đó và điều đó luôn hiện diện với con. Nó không thể chết. Nó không thể được sinh ra. Như kinh Vệ Đà nói, nó là. Và cái gì là, luôn luôn đã là và luôn luôn sẽ là - đó là tuyên bố của kinh Vệ Đà. Cái gì đã không là, không bao giờ có thể là; và cái gì là, không bao giờ có thể ngừng là.

Vì vậy, nếu chúng ta có hạnh phúc trong tim, chút thiêng liêng được trao tặng bởi Master, một thái độ thân thiện đối với tất cả, tình yêu đối với tất cả, lòng trắc ẩn đối với tất cả, lòng nhân từ đối với tất cả - chúng ta là bản thể toàn hảo hay tiệm tiến bản thể toàn hảo đó, điều Đức Phật nói, điều Kabir nói, và tất nhiên điều Master của ta nói rất nhiều.

Xin hãy nhớ rằng tất cả những khác biệt của chúng ta chỉ thống nhất chúng ta, bởi vì cái gì không phải là một thì không thể là nhiều và do đó là một. Khi con đi mua rau, con biết đây là rau, đây là rau, đây là rau. Một có thể là cà chua, một có thể là cà tím, một có thể là súp lơ; nhưng chúng đều là rau. Con không mua cá và nói, đây là rau. Con không mua trứng và nói, đây là rau. Vì vậy, một thực tế là nhiều loại rau làm cho rau trở thành một loại. Chúng ta là con người - một loại duy nhất của tồn tại. Là con người, chúng ta phải sống. Là con người, chúng ta sẽ chết. Là con người chúng ta phải là anh em, bạn bè, tương trợ nhau, yêu thương nhau trong sự hòa hợp luôn luôn, điều này sẽ tự động loại bỏ những khác biệt và làm cho chúng ta thực sự là một, thông qua trái tim.

Bây giờ chúng ta chỉ là một về mặt chính trị hoặc địa lý. Châu Âu (địa lý), Sikkim (địa lý), Ấn Độ giáo (tôn giáo). Phải không? Pahaadi [người trên núi] (lại là địa lý). Kỹ sư (kiến thức nghề nghiệp), bác sĩ (kiến thức nghề nghiệp), dịch vụ hành chính (kiến thức nghề nghiệp). IAS có hiệp hội riêng; các dịch vụ khác cũng vậy, và họ gặp nhau mỗi năm một lần, cùng một đợt - sum họp. Nhưng tất cả chúng ta đều thuộc về nhân loại. Chúng ta đều là con người. Viên chức IAS cũng là một con người. Người ăn xin trên đường phố cũng là một con người. Vì vậy, khi nhấn mạnh những khác biệt này, chúng ta không làm tổn thương người khác, mà làm tổn thương chính mình. Bởi vì vào thời điểm con nói anh ấy hay chị ấy là một người ăn xin, con đau khổ. Con phải đau khổ. Con phải có khả năng hỏi Thượng đế, "Tại sao anh ấy hay chị ấy lại như thế vậy và tại sao con lại như thế này? Hãy để con chia sẻ những gì con có, và thậm chí vượt ra khỏi những khác biệt giữa hai chúng con." Đó là sự chia sẻ, đó là sự chăm sóc mà chúng ta thể hiện tính nhân văn nhiều nhất.

Ta đang có vấn đề về hô hấp như các con đều biết. Vì vậy, ta không thể nói nhiều hơn, nhưng như người Hồi giáo họ nói Insha-Allah, nếu ta đến đây một lần nữa, ta hy vọng tất cả các con sẽ kể một vài điều mà ta muốn nghe - về việc mọi thứ thay đổi với con như thế nào, trái tim con thay đổi như thế nào. Con không còn ích kỷ nữa; con không còn kiêu ngạo nữa; con không còn tự hào nữa; con không còn hám lợi nữa; con không còn hoài nghi nữa. Đây là những thay đổi mà các con phải tìm kiếm trong chính mình. Bởi vì nhiều abhyasis nói, "Con không biết Thượng đế là gì, con chưa bao giờ cảm thấy." Làm thế nào con có thể cảm thấy? Con không thể cảm thấy, con thấy đấy, trừ khi cái này [trái tim] sẵn sàng để con cảm thấy. Và khi nào trái tim sẽ cho con cảm thấy? Trước hết mọi sợ hãi phải ra đi. Nó giống như một người sợ hổ và nói rằng anh ta chưa bao giờ nhìn thấy một con hổ trong đời. Mà muốn nhìn thấy hổ thì con phải vào rừng rậm, không sợ hãi. Tương tự, nếu con muốn yêu con người con phải ở bên họ, không rời xa họ, không chia lìa chính mình, không nhốt chính mình. Con có hiểu không?

Vì vậy, đối với tất cả các con, tất cả mọi người, ta cầu nguyện tới Master của ta rằng, hãy để chúng ta thấy sự hòa hợp phát triển, để chúng ta thấy tình yêu lớn lên giữa tất cả chúng ta, không chỉ abhyasis. Ta không chỉ nói về abhyasis; ta đang nói với abhyasis về tình yêu con người ở khắp mọi nơi. Tất cả họ đều là anh chị em của chúng ta, cho dù họ ở đâu, cho dù họ là ai, cho dù họ có thể làm gì. Phúc lành của ta cho tất cả các con.

Cám ơn các con. 

Chariji Maharaj

Ngày 5 tháng 11 năm 2009, Gangtok, India