Bạn thân mến, tôi rất vui khi lại có mặt ở đây, đặc biệt là vào đêm trước sinh nhật của Master yêu dấu.
Cuộc hành trình của chúng ta khá tẻ nhạt, khá dài, vô tận, và cần rất nhiều kiên nhẫn. Tuy nhiên, với lòng nhân từ của các Ngài, chúng ta có thể có vài ngày nghỉ, bình yên, yên tĩnh và cô tịch, bất chấp hoàn cảnh.
Các Ngài trao tặng cho chúng
ta rất nhiều dịp, bắt đầu với lễ kỷ niệm sinh nhật Lalaji, sinh nhật Babuji, sinh nhật
Master, và rất nhiều sự kiện khác không được chú ý và chúng ta không thực sự đồng điệu với chúng. Bài tập trong tương lai nên là cảm nhận cuộc sống theo cách mà chúng ta có thể nhận ra những rung động đó và nói, "Được
rồi, hãy để tôi lặn sâu hơn nữa. Các Ngài đang gọi cho tôi." Chúng ta nên
có khả năng đáp lại tiếng gọi đó, rung động đó - nói một cách đơn giản, dòng truyền của các Ngài.
Đôi khi abhyasi hỏi,
"Hôm nay ngài có truyền cho tôi không?" Cho dù người dẫn thiền truyền, hoặc Master truyền, hay linh hồn của người đã khuất nào đó truyền cho chúng ta thì có vấn đề gì sao? Ý tưởng là ai đó đang chăm sóc
chúng ta với tình yêu. Hãy tận hưởng khoảnh khắc đó và lặn sâu hơn.
Cuộc đời các Master của chúng ta thật sâu
sắc. Họ dạy chúng ta qua chính cuộc đời họ về việc chúng ta nên sống cuộc đời
mình như thế nào. Những gì họ đã làm như một môn đệ thật phi thường.
Hãy quên đi cuộc đời của họ như một Master, hãy nhìn cuộc đời của họ như một abhyasi - họ đã làm như thế nào, họ đã làm điều gì, v.v. Điều đó quan trọng hơn để
cho chúng ta tìm hiểu. Cuộc đời của họ như một Master không dạy chúng ta
nhiều, bởi vì họ đã là một thành phẩm. Chúng ta sẽ học được gì từ một thành phẩm? Mặc dù vậy, họ không bao giờ nghĩ mình là thành phẩm. Chính chúng ta đã sai lầm khi nghĩ rằng Master là thành phẩm. Không, tất cả đều tiến hóa. Nếu không phải như vậy, chúng ta sẽ
nói, "Đã tới đích của hành trình bất tận". Khi đó, có một
nghịch lý: đích đến trong một hành trình bất tận? Nghe có vẻ không đúng.
Chúng ta thường nghĩ rằng thiên đường ở đâu đó, hay Cõi sáng ở đâu đó. Nó không ở đâu cả. Nếu nó không thể
được trải nghiệm ở đây và bây giờ trong chính cuộc đời này thì không có Cõi sáng nào đang chờ đợi chúng ta. Cõi sáng ở trong trái tim của chúng
ta. Babuji nói trong một cuộc nói chuyện thân mật rằng Thượng đế đang tìm kiếm chúng
ta, nhưng chúng ta đã mắc sai lầm khi tìm kiếm Ngài ở khắp mọi nơi ngoại trừ trong
chính trái tim mình. Nếu Thượng đế đang tìm kiếm chúng ta, thì vấn đề là ở đâu?
Nếu Thượng đế muốn làm cho trái tim chúng ta trở thành trú xứ của Ngài, một Cõi sáng, thì điều gì ngăn trở Ngài biến ngôi nhà của chúng ta, trái tim này, thành nhà
của Ngài, trú xứ của Ngài?
Bạn có muốn ở trong một ngôi nhà đầy bạo hành,
đầy dục vọng, quá nhiều thứ xảy ra trong đó không? Bạn không muốn ở lại như một vị khách dù chỉ một giờ. Phải có một thái độ chào đón nào đó. Chúng ta
có đang mời những Đấng vĩ đại đó vào trái tim mình với thật nhiều tình yêu không? Chúng ta có thể mời họ, nhưng chúng ta đã tạo ra môi trường yêu thương bên trong chưa?
Có hai thứ khác nhau: chúng ta mời họ với
tình yêu là một chuyện, nhưng nếu chúng ta tạo ra môi trường yêu
thương đó bên trong, thì chúng ta không cần mời họ. Họ sẽ tự xuất hiện. Họ sẽ bị thu hút một cách rất tự nhiên. Chúng ta sẽ không phải lên
thiên đàng, chúng ta sẽ không phải đến Cõi sáng, bởi vì Cõi sáng sẽ giáng hạ. Thượng đế sẽ đi xuống trái tim của chúng ta.
Và những abhyasi như thế, dù họ đi bất cứ đâu, với rung động yêu thương, với sự khiêm nhường, với sự hiểu biết và trí tuệ, sẽ có thể tạo ra thiên đường ở bất cứ nơi nào họ đến.
Bởi vì họ không thích áp đặt vào bất kỳ ai, trong bất cứ hoàn cảnh
nào, ở bất cứ nơi nào.
Ý tưởng của chúng ta cũng rất linh hoạt:
"Nếu bạn thích nó, hãy lấy nó; nếu bạn không thích nó, cứ để nó như vậy." Chúng ta không thúc đẩy ý tưởng của mình. Heartfulness là một
cách để thể hiện với thế giới rằng chúng ta linh hoạt, chúng ta không phải là
những người cứng nhắc. Thời điểm chúng ta nói "Cái này hay cái kia!"
thì đó không phải là Sahaj Marg. Khi đó chúng ta sẽ không tạo ra Cõi sáng xung quanh mình. Chúng ta sẽ chỉ tạo ra thế giới đen tối hơn xung quanh
mình bằng việc áp đặt sự hiện diện của mình, và là người độc đoán.
Ngay cả ý tưởng rằng, "Tôi đang thu hút các thuộc tính của Master vĩ đại, và tôi trở thành giống Ngài với các thuộc
tính của Ngài,” với đòi hỏi như vậy khi cầu nguyện, tuy nhiên có lòng tham. Trong mối quan hệ yêu đương này, tôi không nghĩ rằng có chỗ cho bất
kỳ đòi hỏi nào như, "tôi phải trở thành như thế này, tôi phải trở
thành như thế kia, tôi phải trở nên yêu thương hơn, hay tôi phải bao dung với một ai đó." Không có loại như thế.
Chấp nhận là chìa khóa đối với tồn tại của chúng
ta. Nếu các Master phải dạy bất cứ điều gì, thì Sahaj Marg là về sự chấp nhận. Bạn có thể chấp nhận mọi thứ một cách vui vẻ là giai đoạn tiếp theo. Hãy cứ vui vẻ mà không có ý tưởng chấp nhận, và khi đó bạn
đã làm được. Ngay cả ý tưởng rằng “Tôi đã chấp nhận” sẽ không có trong đầu bạn, dù điều đó có thể là gì. Bạn trở thành khoảng không hoàn hảo đến nỗi bất cứ thứ gì đi qua - dù là niềm vui hay khổ đau - bạn
có thể xóa ngay trước mắt mình. Mọi thứ tan biến trước mắt bạn.
Đây là những mục
tiêu cao cả, không chút nghi ngờ, vì vậy hãy nói về thực tế. Hãy đi xuống cấp độ của chúng ta và
phân tích vấn đề mà chúng ta gặp phải, thứ được gọi là vấn đề.
Khi chúng ta thanh lọc vào buổi tối, hãy nghĩ
rằng chúng đang được bốc hơi ra sau lưng. Vào ban đêm, dâng vấn đề lên Master: "Đây là vấn đề của con." Hãy xem liệu ngài có
giải quyết được nó hay không. Và, nếu nó vẫn còn, điều đó có nghĩa là bạn cần phải nỗ lực,
bởi vì vấn đề đó không còn là vấn đề của bạn nữa. Bạn đã tạo ra một vấn đề cho ai
đó, và bạn muốn Master giải quyết nó. Các
vấn đề dành cho chúng ta thì dễ giải quyết, nhưng khi chúng ta trở thành vấn đề cho người khác, thì đó là vấn đề khó giải quyết, bởi vì nó là về cái tôi. Khi đó, Cõi sáng không thể đi vào trái tim của chúng ta.
Cõi sáng sẽ đi vào trái tim của chúng
ta khi có sự rỗng rang hoàn hảo, vượt ra ngoài phẩm tính. Khi đó, tôi
nghĩ rằng chúng ta có thể nói, "Vâng, tôi đang theo Sahaj Marg. Bất cứ
nơi nào tôi đến, Cõi sáng được tạo ra." Trong một trái tim như vậy
không có sự đòi hỏi. Dù ở bất cứ đâu, chúng ta luôn hạnh phúc. Có sự mãn nguyện. Không có việc đòi hỏi ngay cả những trạng thái tâm linh,
bởi vì khi quy thuận, khi chấp nhận mọi thứ theo cách mà Đấng sáng tạo trao tặng cho chúng ta, khi đó có sự mãn nguyện tuyệt đối.
Và khi dần dần chúng ta trở nên ngày càng mãn nguyện hơn - nó không phải là một từ vựng phù hợp, nhưng đó là cách tốt nhất mà tôi có
thể diễn đạt nó - ngày càng nhiều sự mãn nguyện sẽ dẫn đến sự mãn nguyện vô hạn, theo cách đó những hạt giống của sự mãn nguyện chúng ta nuôi dưỡng trong trái tim một ngày nào đó có thể nở hoa và tạo ra một khu rừng của sự mãn nguyện. Mật
hoa, hương thơm, đóa hoa nảy mầm từ sự mãn nguyện này là hạnh phúc, bình yên và tĩnh lặng mà chúng ta mang theo, bởi vì bây giờ hạt giống của sự mãn nguyện đã nảy mầm và trở thành những cái cây trưởng thành, mang theo
hương thơm của bình yên.
Trong sự mãn nguyện không có đòi hỏi, và khi
không có đòi hỏi từ phía bạn, không ai phải sợ bạn. Mọi người đón nhận bạn, bởi vì không có gợn sóng nào từ phía bạn.
Vì vậy, tôi chỉ muốn chia sẻ một ý tưởng nhỏ này: chúng ta hãy nuôi dưỡng những hạt giống của sự mãn nguyện trong trái tim, vốn thuần khiết. Chúng ta phải làm cho trái tim mình ngày càng trong sáng, loại bỏ phức tạp và tạp chất. Phương pháp đã được trao cho
chúng ta, vì vậy chúng ta hãy tận dụng nó với thật nhiều niềm vui, và mừng đón sinh nhật Master.
Nhận ra giá trị của Ngài, tốt thôi, nhưng
chúng ta không muốn các thuộc tính hay các giá trị của Master vĩ đại,
chúng ta muốn trở thành giống Ngài, và với sự giúp đỡ của Ngài, vượt thoát Ngài. Đó
không phải là sự xúc phạm đối với các Master vĩ đại. Tôi tiếp tục nhắc đi nhắc lại
điều này, các Master sẽ rất vui khi chúng ta nói, "Thưa Master,
con đã trở nên giỏi hơn Ngài."
Cám ơn các bạn.
Kamlesh D. Patel
23/7/2016, Monroe, NJ
*****
Cultivate the Seeds of Contentment
(by revered Kamlesh D. Patel, July 23, 2016,
Monroe, NJ)
So, dear friends, I am happy to be here again,
especially on the eve of our beloved Master’s birthday. Our journey is quite
tedious, quite long, infinite, and needs a lot of patience. Yet, with their
mercy, we are able to travel with some days off, peace and quiet and solitude,
in spite of circumstances.
There are many occasions where they gift us,
starting with Lalaji’s Basant celebrations, Babuji’s birthday, Master’s
birthday, and so many other events which go unnoticed and with which we are not
really in tune. Our future exercise should be to sensitize our life in such a
way that we are able to pick up those vibrations and say, “Okay, let me dive
deeper. They are calling me.” We should be able to reciprocate to those voices,
to those vibrations – simply put, to their transmission.
Sometimes abhyasis ask, “Were you transmitting
to me today?” How does it matter whether a preceptor transmits, or the Master
transmits, or some departed soul from beyond transmits to us? The idea is that
somebody is looking after us with love. Let’s enjoy that moment and dive
deeper.
The lives of our Masters are so profound. They
teach us through their lives how we should be living our lives. What they did
as disciples was extraordinary. Forget about their lives as Masters, look at
their lives as abhyasis – how they did, what they did, etc. That is more
important for us to study. Their lives as Masters do not teach us much, because
they are already a finished product. What are we going to learn from the
finished product? Although, they would never think of themselves as finished
products. It is we who make the mistake of thinking that the Masters are the
finished product. No, they all evolve. Had it not been so, we would say, “There
is already a full stop in the infinite journey”. Then there is a paradox: a
full stop in an infinite journey? It does not sound right.
We often think that heaven is somewhere, or
the Brighter World is somewhere. It is not anywhere. If it cannot be
experienced here and now in this life itself, there is no Brighter World
waiting for us. The Brighter World is within our heart. Babuji says in one of
his informal talks that God is seeking us, but we have been making the mistake
of seeking God everywhere except in our own heart. If God is seeking us, then
where is the problem? If God wants to make our heart an abode, a Brighter
World, what is preventing Him from making our house, this heart, as His house,
an abode of His residence?
Would you like to stay in a house that is full
of violence, full of desires, full of so many things that happen in any house?
You would not want to stay as a guest even for an hour. There has to be some
welcoming attitude. Are we inviting those great Beings into our heart with that
much of love? We may be inviting them, but have we created an environment of
love within?
There are two different things: whether we
invite them with love is one thing, but if we create that environment of love
within ourselves, then we need not invite them. They will just pop in. They
will be attracted in a very natural way. We will not have to go to heaven, we
will not have to go to the Brighter World, as the Brighter World will descend.
Heavens will descend into our hearts.
And such abhyasis, wherever they go, with
their love vibrations, in their humility, with their understanding and their
wisdom, will be able to create heavens wherever they go. Because they don’t
like to impose themselves on anyone, on any circumstance, on any place.
Our ideas are also so flexible: “If you like
it, take it; if you don’t like it, so be it.” We don’t push our ideas.
Heartfulness is one way of showing the world that we are flexible, we are not
rigid people. The moment we say “This or else!” then that is not Sahaj Marg.
Then we will not be creating the Brighter World around us. We will be creating
only the darker world around us by imposing our presence, and being
authoritarian.
Even the idea that “I am attracting the
attributes of the great Master, and I am becoming like him with his
attributes,” with such requests, however prayerful, there is greed. In this
love relationship, I don’t think there is room for any such requests that, “I
have to become like this, I have to become like that, I have to become more
loving, or I have to tolerate someone.” There is nothing of that sort.
Acceptance is the key to our existence. If our
Masters have to teach anything at all, it is that Sahaj Marg is all about
acceptance. That you can accept things cheerfully is the next stage. Remain
cheerful without even having the idea of acceptance, and then you have made it.
Even the idea will not occur to your mind that “I have accepted,” whatever it
may be. You become such a perfect vacuum that whatever passes through – it
doesn’t matter whether it is joy or misery – you are able to erase in front of
you. Things dissolve in front of your eyes.
These are lofty goals no doubt, so let’s talk
reality. Let’s come down to our level and analyze the problems that we have,
the so-called problems.
When we sit in the evening for cleaning, think
that they are being evaporated from the back side. At night-time, present the
problem to Master: “This is my problem.” See if he solves it or not. And, if it
still remains, that means you need to work at it, because that problem is no
longer your problem. You have created a problem for somebody, and you want the
Master to solve it. The problems given to us are easy to solve, but when we
become the problem for somebody else, it is a difficult problem to solve,
because it is all about ego. Then the Brighter World cannot descend into our
heart.
The Brighter World will descend into our heart
when there is a perfect vacuum, beyond qualities. Then I think we can say,
“Yes, I am following Sahaj Marg. Wherever I go, the Brighter World is created.”
In such hearts there are no demands. Wherever we are, we are happy. There is
contentment. There is no asking even for spiritual conditions, because when we
have surrendered ourselves, when we have accepted everything the way our Maker
has given to us, and then there is absolute contentment.
And when slowly we become more and more
content – it is not the right vocabulary, but it is the best way I can express
it – more and more contentment will lead to infinite contentment, in such a way
that the seeds of contentment that we have cultivated in our heart may bloom
one day and create a forest of contentment. The nectar, the fragrance, the
flower that germinates out of this contentment are the happiness, peace and
tranquility that we carry around, because now the seeds of contentment have
germinated and become full grown trees, carrying the fragrance of peace.
In contentment there is no demand, and when
there is no demand from your side, nobody is afraid of you. Everybody accepts
you, because there are no ripples from your side.
So I just wanted to share this little idea:
let us cultivate the seeds of contentment in the heart, which is so pure. We
have to make our heart purer and purer, getting rid of complexities and
impurities. The method is already given to us, so let us make use of it with a
lot of joy, and celebrate our Master’s birthday.
Recognize his values, fine, but we don’t want
the attributes or values of the great Masters, we want to become like them and,
with their help, transcend them. It is no insult to the great Masters. I keep
saying this again and again that our Masters will be happy when we say, “Boss,
I have become better than you.”
Thank you.