6 tháng 6, 2017

Sự tự nhiên

Sự thuần khiết không cần phải được bàn đến. Tình yêu không cần phải được bàn đến. Nó in dấu nơi trái tim bạn, vô thức, vô ngôn. Hoa hồng có hỏi nó có nên tỏa hương hay không? Nhưng cái đầu hỏi chúng ta, "Tôi nên làm điều này hay điều kia?” 


Khi bản chất bên trong tôi luôn toát ra sự thuần khiết và tình yêu, thì đâu là câu hỏi về giới hạn bản thân bằng việc nói, "Được rồi, mình sẽ chỉ làm việc này vào thời điểm cụ thể này?" Đó không phải là tự nhiên. Khi đó, chúng ta sẽ giống như những chiếc máy bơm nhân tạo - bạn đã từng thấy chúng chưa? Khi bạn đi qua, chúng nhận ra sự có mặt của bạn và tỏa ra hương thơm.

Giả sử bạn cùng một người bạn dạo chơi bên bờ sông, thư giãn. Đột nhiên, ý tưởng ngu ngốc xuất hiện, "Hãy đếm xem có bao nhiêu con sóng đi qua," và bạn lãng phí thời giờ cho điều đó. Thay vì thư giãn, bạn bị đau đầu.

Khi mọi người đến thăm Master, khi Ngài yên lặng, Ngài ngồi đắm chìm trong thường niệm về Thượng đế, bạn có thể cảm nhận được điều đó. Ngài không cần phải nói, "Ta yêu con, hãy ngồi xuống và thiền. Dòng truyền đang đến." Điều đó không cần phải nói ra. Nó chỉ rỉ ra.

Khi chúng ta thiền, nó cũng nên hoàn toàn tự nhiên. Không nên có bất kỳ sức mạnh nào để mời gọi samadhi, trở nên không suy nghĩ, trở nên nhẹ bẫng hoặc cố gắng nhớ lại buổi thiền tốt nhất mà bạn có trước đấy. "Tôi phải có trạng thái nhẹ nhàng nhất!" Bạn sẽ lãng phí thời giờ. Tôi cũng đã từng lãng phí thời giờ như thế. Ngay cả bây giờ tôi vẫn thèm muốn nó, nhưng không phải trong lúc thiền. Hãy từ bỏ! Hãy là chính mình. Hãy bình thường. Chỉ khi đó, bạn mới có thể bị nhấn chìm bởi sự tinh khiết. Nếu không, trạng thái mà bạn khao khát sẽ chỉ được ban cho để thỏa mãn ham muốn của bạn. Nó không tự nhiên. Nó là thứ gì đó mà bạn thúc đẩy. Master phải từ bỏ và nói, "Được rồi, beta có sự bình yên của tâm trí, hay có samadhi."

Hỏi: Chúng ta thường được yêu cầu chìm sâu vào thiền. Ý nghĩa thực sự của thiền sâu là gì?

Kamlesh D. Patel: Chúng ta không bắt đầu như thế. Chúng ta không nên giả định bất cứ điều gì. Chúng ta phải không ngồi với ý tưởng rằng mình sẽ chìm sâu, hoặc chúng ta sẽ trôi vào vùng này hay vùng kia, hay chúng ta muốn có trải nghiệm về trạng thái nào đó. Chúng ta phải hoàn toàn cởi mở và trần trụi trước Thượng đế: "Hỡi Chúa, dù là trải nghiệm gì đi chăng nữa, vô điều kiện. Con đang đến Ngài. Đó là tất cả. Con muốn cảm nhận sự hiện diện của Ngài theo cách Ngài là.”

Thời điểm bạn nói, "Con muốn cảm thấy như thế này," thôi rồi, bởi vì bạn đặt điều kiện cho nó. Ngay cả trong mối quan hệ trần tục, thời điểm bạn đặt ra điều kiện thì mối quan hệ không còn. "Chỉ khi nào anh đưa em đi xem phim thường xuyên, em mới cưới anh.” Nếu tôi sẽ là hôn phu của cô ấy hẳn tôi đã nói, "Hãy ở nhà."

Tại sao lại đặt ra điều kiện? Vì vậy, với Thượng đế, chúng ta cũng không thể hạ giá mối quan hệ. Với Ngài, điều đó phải trong sáng hơn sự thuần khiết. Vô điều kiện. "Con cởi mởi với bất cứ thứ gì Ngài phải làm cho con trải nghiệm.” Tại sao như thế? Tôi ở đó. Đó là nó. Dần dần, chúng ta chuẩn bị bản thân, chuẩn bị thái độ đúng đắn. Nhưng thay vì thế bạn nói, "Ồ, con phải có trải nghiệm này." Ai tặng nó cho bạn. Bạn đang đòi hỏi. Đó là một ví dụ tồi nhưng tôi sẽ đưa ra cho bạn: đôi khi bạn thấy những người ăn xin đòi hỏi thứ gì đó khác với thứ bạn cho họ phải không? "Tôi phải có cái này!" Vì vậy, trước Thượng đế, chúng ta trở nên tồi tệ hơn những người ăn xin đó. Không có điều kiện, chỉ ngồi. Ngay cả cầu nguyện này cũng không cần thiết: "Hỡi Thượng đế! Bất cứ thứ gì Ngài muốn cho, cho." Vẫn còn là ý tưởng cho và nhận và cảm nhận và tất cả những thứ này. Hãy là chính mình.

Kamlesh D. Patel

Designing Destiny, Youth seminar, 11/2014

*****

NATURALNESS

Purity does not have to be talked about. Love doesn’t have to be talked about. It impresses your heart, unknowingly, without words. Does the rose ask whether it should radiate its fragrance? Yet, my intellect asks me, “Should I do this or should I do that?” When my inner nature is to emit purity and love all the time, where is the question of limiting myself by saying, “Okay, I’ll just be doing this at this particular time?” That wouldn’t be natural. Then, I would be like those artificial pumps – have you seen those? When you pass by, they recognize your presence and emit a burst of fragrance.

Suppose you are with your friend on a riverside, relaxing. Suddenly the stupid idea comes, “Let’s count how many waves are passing,” and you waste your time on that. Instead of relaxation, you get a headache.

When people visit Master, when he is quiet, he is sitting absorbed in Godly remembrance, you can feel that. He doesn’t have to say, “I love you, please sit and meditate. Transmission is coming.” It is unnecessary to proclaim. It just oozes out.

When we meditate, it should also be perfectly natural. There should not be any force to invoke samadhi, to become thoughtless, to become weightless or to try to recall the best sitting that you had before. “I must have the lightest condition!” You will waste your time. I wasted my time like that too. Even now I am craving for it, but not during meditation. Just give up! Be yourself. Be normal. Only then can you be engulfed by purity. Otherwise, that condition which you crave will only be given to satisfy your desire. It’s not natural. It is something that you have pushed for. And Master has to give up and say, “Okay beta have peace of mind, or have samadhi.”

Q: We are often asked to go deeper into meditation. What is the real meaning of a deep mediation?

KDP: We don’t start like that. We should not presuppose anything. We must not sit with the idea that we will be going deeper, or we will be floating in this region or that region, or we would like to have the experience of such and such a state. We must be absolutely open and naked in front of our God: “Whatever be the experience my Lord, there are no conditions. I am coming towards you. That’s all. I like to feel your presence that way you are.”

The moment you say, “I would like to feel like this,” you are gone, because you are putting conditions on it. Even in mundane human relationships, the moment you put a condition you don’t have a relationship. “Only if you take me to the movies often, then only will I marry you.” If I were going to be her husband I would say, “Please stay home.”

Why put conditions? So with God also we can’t cheapen our relationships. With God it has to be purer than purity. No condition whatsoever. “I am open to whatever you have to make me experience.” Why even that? I am there. That’s it. Slowly we prepare ourselves, preparing a proper attitude. But instead you say, “Oh, I have to have this experience.” Who would give it to you. You are demanding. It is a bad example yet I will give it to you: have you sometimes seen beggars who demand something other than what you have to give them? “I have to have this!” So we become worse that beggars in front of God. No conditions, just sit. Even this prayer isn’t necessary: “Oh, Lord! Whatever you want to give, give.” There is still the idea of giving and receiving and feeling, and all this. Just be yourself.