Các
con yêu quý. Chúc
mừng năm mới. Master
của ta thường nói rằng một vị thầy tâm linh không cần phải nói gì cả. Như các con
biết, Babuji Maharaj nói rất ít. Ngài nói: "Nếu và khi một vị thầy phải nói, nó chỉ nên là để dạy chúng ta rằng chúng ta phải làm gì, làm như
thế nào, làm khi nào, làm ở đâu, và tất nhiên, tại sao phải làm điều đó".
Babuji
từng nói một điều gì đó khác xác đáng hơn rất nhiều, đó là Thiên nhiên nói. Ngài thường cúi xuống nâng niu một bông hoa nhỏ và nói, "Cái này nói." Ngài
thường nói: "Nếu con nhìn lên bầu trời hoặc các vì sao, chúng sẽ nói với
con." Nhưng chúng ta có biết chúng nói gì không? Chúng ta có lắng
nghe chúng? Hay chúng ta chỉ coi chúng như hoa, bùn, nước
và không khí? Chúng ta đã đánh mất nghệ thuật lắng nghe. Thế giới ngày nay đầy nói, nói, nói. Mỗi khi ta thấy quảng cáo trên Airtel, "Nói nhiều
hơn!" [Cười] Người Ấn không cần phải nói nhiều hơn nữa. Chúng ta đã nói quá nhiều rồi,
và bởi vì luôn luôn nói, chúng ta chưa bao giờ lắng nghe; bởi vì chưa bao giờ lắng nghe, chúng ta không biết Thiên nhiên đang nói với chúng ta điều gì.
Babuji
nói, "Thiên nhiên im lặng khi nó không phải chịu gánh nặng nào."
Con biết đấy, như một đứa trẻ ngủ ngoan khi nó không đau, không đói, không
khát. Nó hét lên khi bị đau - người mẹ biết. Nó khóc khi đói - người mẹ biết. Nó
cười khi vui. Chúng ta đã thấy tất cả những điều này; chúng ta đã thấy những đứa trẻ lớn
lên xung quanh chúng ta. Babuji nói, "Khi nào chúng ta lắng nghe Thiên nhiên nói? Khi lời nói của Thiên nhiên, khi những thông điệp của nó, khi những tín hiệu của nó, xuất hiện
với chúng ta một cách hung bạo." Babuji từng nói, "Thiên nhiên không bao
giờ hung bạo. Khi con ăn quá nhiều và con bị khó tiêu, sự thiếu thăng bằng bên trong thể hiện ở nhu cầu đi vệ sinh hoặc nôn mửa - và điều đó không nhẹ nhàng chút nào; nó dữ dội”. Tùy thuộc vào mức độ chịu đựng của con, nó kiểm soát sự dữ dội của phản
ứng. Điều này tùy thuộc vào mỗi cá nhân.
Khi
chúng ta có quá nhiều dấu ấn, chúng ta có những giấc mơ. Chúng ta có thể
gọi chúng là giấc mơ đẹp, giấc mơ hạnh phúc, hay ác mộng.
Tất cả tùy thuộc vào dấu ấn mà chúng ta mang vào. Nếu con không có dấu ấn, thì không có giấc mơ. Và khi chúng ta tạo gánh nặng cho trái đất với sự ô trược của mình, nó tích tụ lại, Thiên nhiên muốn vứt bỏ tất cả sự ô trược này; và có những biểu hiện như động đất, sóng thần mà chúng ta đã có vài ngày trước, chiến tranh, dịch bệnh, bệnh tật trên diện rộng. Chúng ta không
nên buộc tội tổng thống của các quốc gia khác một cách không công bằng về các cuộc chiến mà họ tiến hành. Tất nhiên, vị tổng thống cho rằng mình là nguyên nhân của chiến tranh; ông ấy đã có một quyết định tuyệt vời. Nếu
ông ấy chiến thắng, người dân ca tụng ông ấy. Nước thua trận đổ lỗi cho ông ấy.
Nhưng trách nhiệm của ông ấy cũng không hơn trách nhiệm của con với giấc chiêm bao của mình. Ông ấy cũng là một biểu hiện của sự ô trược mà trái đất
đang rên rỉ. Và bởi vì gánh nặng quá lớn, nên nó bùng phát dữ dội. Cho dù
đó là Irắc hoặc Nam Tư hay Triều Tiên, hoặc trong tương lai nó có thể là bất kỳ
quốc gia nào khác, chính suy nghĩ của chúng ta, hành động của chúng ta, sự ô trược của chúng ta đã tạo ra những phản ứng này.
Thiên nhiên không giận giữ. Hôm nay ai đó nói, "Tôi muốn xoa dịu Thiên nhiên."
Thiên nhiên không tức giận, con thấy đấy. Khi con đột nhiên vùng dậy khỏi cơn ác mộng và hét lên, con không phải chịu trách nhiệm. Nó phải xảy
ra. Những gì ở bên trong phải đi ra. Vì vậy, chừng nào chúng ta còn tiếp tục tạo ra gánh nặng cho thế giới này, hành tinh này với sự ô trược của mình, thì chúng ta phải phòng trước ngày càng nhiều sự bùng phát bạo lực về phản ứng của con người, đó có thể là chiến tranh; nguyên nhân có thể là bất kỳ - chia sẻ nguồn nước, tôn giáo, giao tranh biên giới; bất cứ điều gì. Chúng ta không cần nhiều lý do để chiến tranh. Vì vậy, hãy nhớ rằng điều đó tùy thuộc vào chúng ta; chúng ta tạo ra thế
giới mà chúng ta đang sống.
Điều
này đã được nói đến trong hàng nghìn năm, trong sách huyền bí, trong sách bí truyền, cả trong các tôn giáo. Master của ta cũng nói điều tương tự
nhưng chúng ta không lắng nghe. Chúng ta chỉ nói, "Vâng, vâng, tuyệt vời! Tôi đã thanh lọc tối nay rồi." Và ngày mai chúng ta vui vẻ với nó, tích lũy
nhiều samskara hơn. Chúng ta quên rằng những gì ăn ngày hôm qua
không phù hợp với chúng ta, và hôm nay chúng ta vẫn ăn. "Không, hôm nay nó sẽ không còn không phù hợp nữa, bởi vì hôm nay nó được làm cho phù hợp." Con thấy đấy, chúng
ta luôn tìm kiếm sự biện minh cho hành động của mình, biết rất rõ rằng
hành động đó là không chính đáng. Đó là bản chất của con người không thể
chấp nhận sự khiển trách, phê bình. Chúng ta thích những lời khen, chứ không thích sự phê bình.
Lúc
này tất cả chúng ta ở đây như những người khao khát tâm linh. Chúng ta không chỉ
là con người đi loanh quanh tích lũy sự ô trược; chúng ta là con người tâm linh tích lũy sự ô trược, và trong trường hợp này, sự ô trược thậm chí còn rắn chắc hơn, độc hại hơn, cay đắng hơn về ảnh hưởng của nó. Bởi vì, biết rằng không nên làm nhưng
chúng ta vẫn cứ làm. Một quy luật nói rằng ai biết và không tuân theo có
thể bị trừng phạt nhiều hơn người thiếu hiểu biết và không tuân theo. Tâm linh tìm kiếm sự thành công của nó trên rất ít nguyên tắc. Hiển nhiên tình yêu là tối quan trọng.
Nếu có tình yêu con không cần bất cứ điều gì khác. Nếu không, con
cần bao dung, niềm tin, lòng can đảm, và con không được có định kiến. Sự can đảm chỉ có thể đến khi con có niềm tin. Khi tôi phải sống trong một thế giới đầy dịch bệnh, chiến tranh và sóng thần, tôi phải
có lòng can đảm. Và lòng can đảm dựa trên điều gì? Với niềm tin rằng Ngài ở bên tôi. Nhưng niềm tin đó là không đủ. Nếu con nghĩ, "Ngài ở bên con, vì vậy con sẽ không bị cuốn vào đại dương", đó không phải
là niềm tin. Nếu con nghĩ, "Nhà của con sẽ không sập vì Babuji ở bên con," đó không phải là niềm tin; đó là mơ tưởng.
Niềm tin nói, "Bất cứ điều gì có thể xảy ra với tôi, Ngài ở bên tôi; và khi
Ngài ở bên tôi, điều đó chỉ có thể là vì lợi ích của tôi." Bây giờ có
bao nhiêu người trong số các con sẵn sàng nghĩ như thế, hoặc chấp nhận sự thật của một niềm tin như vậy? Chúng ta không muốn một niềm tin như thế. Vì vậy, chúng ta quay lưng lại với tâm linh, quay trở lại đền thờ, nghĩ rằng vị thần trong ngôi đền quyền năng hơn và ngài sẽ bảo vệ tôi. Nhưng ngay cả những ngôi đền cũng bị san phẳng. Con biết đấy, Dwaraka đã biến mất. Đó là trú xứ của Chúa Krishna, được tạo ra bởi kiến trúc sư thần thánh, Vishwakarma. Dwaraka đâu rồi?
Vì
vậy, chúng ta phải có niềm tin, có nghĩa là, bất cứ điều gì có thể xảy ra với
tôi, nếu Master ở bên tôi, đó là vì lợi ích của tôi - thậm chí cái chết
cũng vì lợi ích của tôi. Hãy tưởng tượng cuộc sống mà không có cái chết. Giả sử
tôi sống một nghìn năm, điều gì sẽ xảy ra? Một thanh niên châu Âu muốn sống lâu.
Ta
nói, "Bao lâu?"
Cậu
ấy nói, "Ồ, rất lâu."
Ta nói, "Ta thích chết sớm hơn."
Cậu ấy nói, "Thật là ngu ngốc, Chari."
Ta nói "Không"
Cậu ấy nói, "Ồ, thôi nào, người Ấn Độ! Tất cả các ngài đều bi quan. Hãy giải thích cho tôi."
Ta nói, "Được rồi. Xem nào, giả sử cậu sống đến 200 năm, điều gì sẽ xảy ra? Tất nhiên cha cậu đã chết hơn một trăm năm trước đó.
Vợ cậu đã chết, con cậu cũng đã chết, cháu của cậu đã chết, cậu sẽ thấy chắt của cậu
chết. Và khi cậu 300 tuổi, 7 thế hệ con cháu đã ra đi. Khi cậu 600 tuổi, thì sao?”
Cậu ấy nói, "Lạy Chúa, tôi không biết nó tệ đến thế."
Ta nói, "Cậu không nghĩ rằng nó tệ như vậy bởi
vì cậu không suy nghĩ."
Cuộc sống lâu dài có thể là sự nguyền rủa. Cái chết là sự
cứu viện vĩ đại. Thần chết không phải là ông già tuyệt vời trên lưng
trâu, Yama Dharma. Ngài đến để nói, "Đủ rồi! Đi với
ta." Giống như một người mẹ đến trường để đón con; tất nhiên
đứa trẻ muốn chơi tiếp. Nó nói, "Buổi học đã kết thúc, bây giờ con muốn
chơi." Người mẹ nói, "Không con yêu, con phải về." Yama là
như vậy. Và tất nhiên trong tâm linh không có Yama. Khi chúng ta chết, chính
Master sẽ đến đưa chúng ta đi. Và khi con nói, "Master ở bên tôi. Tôi
cảm thấy sự hiện diện của Ngài mọi lúc", vậy khi Ngài đến, tại sao con lại sợ? "Không, không thưa Ngài, Ngài đừng đến để đưa con tới Shahjahanpur.
Con không biết Ngài sẽ đưa con đi đâu." Vậy thì con muốn đi đâu trong tâm linh? Vì vậy, con phải nghĩ. "Không thưa Ngài, con có niềm tin vào Master, nhưng Ngài biết đấy, con đã đánh mất. Con không biết làm thế nào để tiếp
tục có niềm tin."
Vì vậy, niềm tin không có nghĩa là chúng ta sẽ thành công
trong cuộc sống; niềm tin không có nghĩa là chúng ta sẽ không bị bệnh. Nó không
có nghĩa gì cả. Nó chỉ có nghĩa là - Tôi có niềm tin. Tôi có niềm
tin nơi Ngài là người yêu dấu của tôi, Master của tôi. Ngài không thể làm gì có hại cho tôi, mặc dù điều đó có thể dường như tồi tệ đối với tôi. Vì vậy nên, niềm tin
chỉ có thể cho chúng ta dũng khí. Và tất nhiên, điều quan trọng nhất
là chúng ta phải không có định kiến. Định kiến này là gì? Là người da trắng,
người da đen; người Ấn Độ giáo, người Hồi giáo; người cao, người thấp, giàu và
nghèo; cố gắng chỉ kết hôn với người cùng đẳng cấp: Khamma kết hôn với
Khamma, Naidu kết hôn với Naidu, Bà La Môn kết hôn với Bà La Môn - không phải ta nhắm đến Bà La Môn! Vadama kết
hôn với Vadama, Iyengar kết hôn với Iyengar. Ngoài ra, Y hoặc U [chấm trên trán, dấu hiệu đẳng cấp] tạo ra sự khác biệt lớn. Điều này đã hủy hoại đất nước của chúng
ta, nơi mà ngày nay, thay vì một quốc gia, ta dám nói rằng chúng ta có nhiều nước Ấn Độ như dân số của nó. Làm sao chúng ta có thể là một dân tộc thống nhất khi chúng ta bị
chia rẽ quá nhiều bởi định kiến? Babuji nói, tôn giáo phân chia, giai cấp
phân chia, màu da phân chia, quan điểm phân chia. Con biết đấy, hai người có thể
có quan điểm khác nhau, và đột nhiên một người trở nên tức giận, và xảy ra án mạng - chỉ vì sự khác nhau về quan điểm!
Vì vậy, nếu con muốn có một năm mới hạnh phúc - tất nhiên ta
mong muốn điều đó cho tất cả các con - nhưng con phải tạo ra năm mới đó cho chính mình, mỗi
ngày trong năm mới, mỗi ngày của những năm tiếp theo, bởi vì chúng ta
không chỉ hạnh phúc với duy nhất một ngày đầu năm. “Chúc mừng năm mới” chỉ là một
thuật ngữ cô đọng để chỉ những năm 2005, 2006, 2007 hạnh phúc - kính viễn vọng, con
biết đấy, theo như ta có thể thấy. Nếu tôi thức dậy vào sáng mai hạnh
phúc, tôi chắc hẳn đã ngủ một cách hạnh phúc. Tôi phải không có kẻ thù nào khi đi ngủ.
Tôi phải không nặng bụng hay cắn rứt lương tâm - khi đó tôi sẽ thức dậy hạnh
phúc. Nếu tôi thức dậy hạnh phúc, tôi có thể làm cho người khác hạnh phúc.
Vì vậy, con biết đấy, hạnh phúc không phải kết quả từ sự thay đổi của lịch, hay sự thay đổi vị trí của mặt trăng và mặt trời. Nó tùy thuộc vào mỗi
chúng ta, những gì chúng ta sẽ có ngày mai, và mãi mãi về sau. Cho nên Sahaj Marg rất
đơn giản, nhưng nó không được thực hành đúng đắn, nó không được hiểu, mọi người
không nói về nó, ở đây họ đem định kiến của mình vào. Họ đến và thiền - họ
là những abhyasi trong thiền đường này; khi họ quay trở lại, họ vẫn là người bắc Ấn
và nam Ấn, Andhravadus và Karnatakas, Khammas và Naidus và Iyengars,
Maharashtrians, con có gì.
Vì vậy, mọi thứ tùy thuộc vào con - không chỉ ngày mai của
con, không chỉ năm sau của con; tình trạng của thế giới tùy thuộc vào
con. Có những trận động đất mới hay không là tùy thuộc vào con. Có xảy ra chiến tranh tai hại hay không là tùy thuộc vào con. Mọi thứ tùy thuộc
vào con. Trong việc cố gắng tạo ra tâm linh trong chúng ta và làm việc hướng tới mục tiêu với nỗ lực không ngừng, với niềm tin và sự can đảm -
nếu làm nó đúng đắn, chúng ta cũng đang đóng góp vào phúc lợi của hành
tinh này, phúc lợi của thế giới, phúc lợi của vũ trụ. Bất cứ điều gì con làm chống
lại điều này không chỉ chống lại chính con mà còn chống lại phần còn lại của thế
giới. Chúng ta phải không tưởng tượng rằng ta đang sống cho riêng mình.
Bất cứ điều gì con làm, dù tốt hay xấu, đều phản ánh toàn thể vũ
trụ. Trong ý thức này nếu con tiếp tục làm việc, và phấn đấu trong đời sống tâm
linh, thế giới sẽ tự động trở thành một nơi tốt đẹp hơn. Chúng ta không phải đợi một Ram Rajya khác, con biết đấy. Không có Ram Rajya. Chưa từng có
Ram Rajya. Vào thời Rama, không có hòa bình; cuộc sống của ngài là một thảm
họa. Mọi người đều biết điều đó. Ngài mất vợ, bản thân ngài quyên sinh khi đến Sarayu và con cháu của ngài không được nhắc đến. Nhưng chúng ta vẫn nói Ram
Rajya, Ram Rajya - Ta không biết để làm gì. Nếu nó không ở đây hôm nay, không quan trọng là nó đã ở trong quá khứ hay sẽ ở trong tương lai.
Quá khứ và tương lai không có ý nghĩa đối với chúng
ta. Chúng ta ở đây và bây giờ. Nếu con muốn nó ở
đây và bây giờ, con phải hành động ở đây và bây giờ. Để hành động ở đây và bây giờ, con phải vứt bỏ mọi định kiến ngay bây giờ và ngay lập tức, có niềm
tin, lòng quả cảm, và tiến lên. Ta cầu nguyện cho tất cả các con.
Cám ơn các con.
Chariji Maharaj - Thông điệp năm mới 2005, Manapakkam, Ấn Độ