Trong số báo này, KAMLESH D. PATEL khám phá một khía cạnh khác của sự tiến hóa ý thức. Ông viết về tình yêu, dòng truyền và nhu cầu kết nối và hiệp thông trên cuộc hành trình.
Nếu tra cứu câu hỏi này, bạn sẽ tìm thấy vô số câu trả lời, bao gồm hạnh phúc, bình an, lòng tin, sự đánh giá cao, tự do, tiền bạc, v.v, nhưng căn bản nhất của tất cả là tình yêu. Tình yêu là trung tâm của sự sống. Hầu hết thi ca được sáng tác nhân danh tình yêu, hầu hết âm nhạc, nghệ thuật và phim ảnh. "Thượng đế là tình yêu", "Tình yêu chinh phục tất cả" v.v. Tất cả các bậc thầy huyền bí vĩ đại ca ngợi tầm quan trọng của tình yêu. Tất cả các vị thánh vĩ đại đã yêu Thượng đế và yêu nhân loại. Đức Phật không nói về tình yêu, nhưng một trong những câu nói nổi tiếng nhất của ngài là ngài sẽ tiếp tục quay trở lại hết lần này đến lần khác cho đến khi mỗi con người được giải thoát. Đấy chẳng phải là tình yêu đó sao?
Trong loạt bài này, chúng ta tập trung vào sự tiến hóa ý thức và các thân vi tế khác, là kết quả của thực hành tâm linh. Vậy làm thế nào để tình yêu đi vào lĩnh vực khoa học tâm linh này?
Điều thiết yếu là phải hiểu, bởi vì thực ra, chỉ có tình yêu mới có thể dìu dắt chúng ta tới cuối cuộc hành trình mở rộng ý thức, với tất cả những thăng trầm của nó. Tất nhiên, bạn có thể đi được một phần con đường mà không có tình yêu, chỉ vì bạn muốn phát triển cá nhân, và thậm chí vì điều đó bạn cũng cần có đủ sự quan tâm để cam kết với quá trình. Nhưng để đạt tới trạng thái tĩnh lặng, trung tâm của bản thể, tình yêu là cần thiết. Tình yêu khiến con đường trở nên trơn tru.
Hãy cùng xem xét một sự tương tự trong đời sống thế tục. Hôn nhân. Điều gì xảy ra trong một cuộc hôn nhân không có cảm xúc, không có tình yêu dành cho nhau? Liệu có dễ dàng chấp nhận những tật xấu và thói quen nực cười của người kia nếu không có tình yêu? Trái lại, điều gì xảy ra khi chúng ta yêu? Ngay cả những lỗi lầm của người kia dường như cũng đáng yêu. Chúng ta biết chấp nhận rất nhiều khi có tình yêu. Tình yêu làm trơn tru con đường phía trước. Tình yêu vượt qua chướng ngại một cách dễ dàng.
Trong hôn nhân hay quan hệ đối tác, tình yêu mang đến sự kết nối và cuối cùng là sự hiệp thông và hợp nhất. Chúng ta thực sự quan tâm đến hạnh phúc của người kia. Chúng ta đặt họ lên trên hết, chúng ta quan tâm đến cảm nhận của họ, điều gì xảy ra với họ, và hỗ trợ họ bằng mọi cách. Chúng ta cảm nhận được cảm xúc của họ và biết được tâm tư của họ. Chúng ta hiểu nhau và đáp ứng nhu cầu của nhau ngay lập tức. Chắc hẳn bạn đã nhìn thấy những cặp vợ chồng già bên nhau cả cuộc đời, họ hòa hợp đến mức họ hiểu nhau mà không cần nói một lời.
Với tình mẫu tử, trạng thái kết nối và hiệp thông chuyển sang một mức độ sâu sắc hơn; cảm giác cho đi xác định mối quan hệ của người mẹ với đứa con của mình. Cho đi là bản chất của tình mẹ. Người mẹ không hy sinh bất cứ điều gì cho con cái - dù đó là sinh nở, thức trắng đêm chăm con ốm hay thương yêu một cậu thiếu niên nổi loạn, không vâng lời. Yêu thương là bản năng của người mẹ.
Yêu thương là sự kết nối. Tình yêu tạo ra sự đồng cảm, lòng trắc ẩn, và biết để 'cảm nhận' nhu cầu của người kia ở mức độ sâu sắc nhất. Trong những lúc như vậy, mọi thứ chúng ta có chảy từ trái tim của ta vào trái tim của người kia, một cách tự nhiên, mà ta không cần phải làm gì cả.
Chúng ta không phải tìm kiếm đâu xa để biết rằng tình yêu mở rộng trái tim. Ngay cả ở cấp độ con người nhất, trải nghiệm tình yêu, hay yêu đứa con mới sinh của mình, được hiểu ngay lập tức. Thế giới hiện ra màu hồng, và chúng ta toát ra sự sống động có thể dễ dàng nhận ra.
Trái tim có một thuộc tính rất thú vị - trong trạng thái thuần khiết nhất, nó thực sự là một vũ trụ tiềm năng vô hạn. Nó càng mở rộng đến các tầng sâu hơn thông qua thực hành tâm linh, chúng ta càng mở rộng phạm vi của tồn tại, phổ ý thức, và chúng ta càng trở nên nhận biết được sự kết nối của mình với trái tim của mỗi người. Một trái tim thuần khiết cảm thấy kết nối với mọi trái tim khác. Khoảng không có thể được tạo ra trong trái tim bởi tình yêu, dẫn đến một dòng chảy từ trái tim tới trái tim.
Vậy, bây giờ chúng ta hãy liên hệ điều này với hành trình tâm linh mở rộng ý thức. Điều gì xảy ra nếu sự thực hành của chúng ta là cơ khí, thủ tục và khô khan? Bạn có thể so sánh nó với một mối quan hệ lạnh nhạt, không có tình yêu. Không có lửa, không có sự quan tâm, bởi vì không có sự hiệp thông. Vì vậy, không có sự mở rộng. Thay vào đó, có sự kháng cự, và thực hành là do cái tôi, giống như một mối quan hệ không tình yêu là do cái tôi. Khi có sự sự quan tâm, thực hành tâm linh trở nên sống động và có sự kỳ thú, sự trải nghiệm, mở rộng và nhiệm mầu trong từng khoảnh khắc.
Chúng ta được nhận sự hỗ trợ rất lớn để phát triển sự quan tâm đối với thực hành tâm linh trong thế giới ngày nay. Như thế nào? Với sự trợ giúp của dòng truyền nguyên khí.
Dòng truyền là tình yêu cao cả nhất, tinh tế nhất. Dòng truyền đến từ Cội nguồn, vì vậy nó là tình yêu thuần khiết nhất có thể có. Khi trái tim mở ra để yêu, dòng truyền nuôi dưỡng chúng ta từ bên trong, giống như tình yêu của người mẹ nuôi dưỡng đứa con. Trong khi bản thân dòng truyền không có phẩm tính, nó xóa tan mọi ranh giới và loại bỏ sự ngăn cách. Nó biến đổi sự thô trược nhất của hình tướng thành sự tinh tế nhất của trạng thái. Nó nới lỏng các nút thắt của tồn tại bị mắc của chúng ta, nhường chỗ cho niềm vui và phúc lạc. Dòng truyền là xúc tác tối thượng.
Dòng truyền đến từ đâu, tình yêu mãnh liệt này tìm kiếm chính cốt lõi bản thể của chúng ta? Dòng truyền luôn ở đó, và nó vô hạn về bản chất và sự khả dụng. Nó ở đó trong kết cấu của tồn tại như một lực phi áp lực tinh tế nhất phát xuất từ Cội nguồn.
Nhưng biết nó ở đó là một việc; có thể sử dụng dòng truyền để mở rộng ý thức và sự tiến hóa tâm linh của người khác là một việc hoàn toàn khác. Điều đó đòi hỏi một mối quan hệ đặc biệt với chính Cội nguồn. Và đó là vai trò thực sự của một Guru, Vị thầy tâm linh với năng lực cao nhất. Bởi vì một Guru như thế có thể truyền bản chất tinh tế nhất vào trái tim của chúng ta, để ý thức mở rộng với sự thuần khiết của tình yêu đích thực.
Guru giống như một người mẹ, sinh ra chúng ta trong một cõi giới cao hơn của tồn tại, và nuôi dưỡng chúng ta với một tình yêu vượt ngoài sự hiểu biết. Có lẽ đây là ý của Swami Vivekananda khi nói, "Guru là chiếc mặt nạ sáng chói mà Thượng đế đeo để đến với chúng ta. Khi chúng ta kiên định nhìn vào, dần dần chiếc mặt nạ rơi ra và Thượng đế được hiển lộ."
Với dòng truyền, có sự sống trong sự sống. Trái tim, ý thức thuần khiết mà trên đó các thân vi tế của tâm trí hành hoạt, được nuôi dưỡng bởi dòng truyền. Chúng ta trưởng thành, chúng ta bừng nở, và tối hậu, ý thức của chúng ta mở rộng hết khả năng về sự Hợp nhất hoàn toàn của nó. Và do đó, cuộc sống của chúng ta có một ý nghĩa mà nếu không thì chỉ thấy trong mơ.
Daaji - Tạp chí Heartfulness số 2, 2017
**********
Life in Life
In this issue, KAMLESH D. PATEL explores a different facet of the evolution of consciousness. He writes of love, transmission and the need for connection and communion along the way.
What do most people want more than anything else in the world?
If you examine the research about this question, you will find a number of answers, including happiness, peace, trust, appreciation, freedom, money, etc., but the most fundamental of all is love. Love is the center of life. Most poetry is created in the name of love, most music, art and film. “God is love,” “Love conquers all,” and so on. All great mystical teachers have extolled the importance of love. All the great saints have loved God and loved humanity. The Buddha did not speak about love, but one of his most famous statements is that he would keep coming back again and again until every human being is liberated. Is this not love?
In this series we have focused on the evolution of consciousness and the other subtle bodies, as a result of doing a spiritual practice. So how does love enter into this domain of the science of spirituality?
It is vital to understand, because in fact it is only love that can propel us to the end of this journey of expansion of consciousness, with all its ups and downs. Of course it is possible to go part of the way without love, just by wanting to grow individually, and even for that you need enough interest to commit to the process. But to reach that state of stillness, the center of our being, love is essential. Love makes the path smooth.
Let’s take a worldly analogy. Marriage. What happens in a marriage where there is no feeling, no love for the other? Is it easy to accept the foibles and funny habits of another person at close quarters if there is no love? In contrast, what happens when we love? Even the faults of the other person seem so adorable. We accept so much more when love is there. It softens the way forward. Love overcomes obstacles with ease.
In a marriage or partnership, love brings connection and eventually communion and oneness. We are genuinely interested in the well-being of the other person. We put them first, we care about how they are feeling, what happens to them, and support them in all ways. We feel their feelings and know their thoughts. We finish each other’s sentences and respond to each other’s needs instantaneously. You have probably seen elderly couples who have been together a lifetime, who are so merged together that they understand each other completely without saying a word.
With motherhood, the state of connection and communion moves to an even more profound level; the feeling of giving defines a mother’s relationship with her children. Giving is the quintessence of motherhood. Mothers do not sacrifice anything for their children – whether it be giving birth, staying up all night with a sick child or loving a rebellious, disobedient teenager. It is natural for a mother to love.
Loving is connection. Love creates empathy, compassion, and the awareness to ‘feel’ the other person’s needs at the deepest level. At such moments, everything we have flows from our heart into the heart of the other, naturally, without our needing to do anything.
We don’t have to look far to know that love opens our hearts. Even at the most human level, the experience of falling in love, or loving your newborn child, is instantly understood. The world appears rosy, and we exude a vibrancy that is easily recognizable.
The heart has a very interesting property – in its purest state it is actually an infinite universe of potentiality. The more it opens to deeper levels through a spiritual practice, the more we expand its field of existence, the spectrum of consciousness, and the more we become aware of our connection with the hearts of others. A pure heart feels connection with every other heart. A vacuum can be created in the heart by love, which results in a flow of current from heart to heart.
So let’s relate this now to the spiritual journey of expanding consciousness. What happens if the practice we do is mechanical, routine and dry? You could compare it to a dry, loveless relationship. There is no spark, no interest, because there is no communion. So there is no expansion. Instead, there is resistance, and the practice is ego-driven, just like a loveless relationship is ego-driven. When interest is there, a spiritual practice comes alive and there is wonder, experience, opening and magic in every moment.
We are given enormous support to develop this interest in our spiritual practice in today’s world. How? With the help of yogic transmission.
Transmission is the most sublime, subtle love. Transmission is from the Source, so it is the purest love possible. As the heart opens to love, the flow of transmission nourishes us from the inside, like a mother’s love nourishes a child. While transmission itself has no qualities, it dissolves boundaries and removes separation. It transmutes the grossest of forms to the subtlest of states. It loosens the knots of our entangled existence, making way for joy and bliss. Transmission is the ultimate catalyst.
Where does transmission come from, this potent love that seeks out the very core of our being? Transmission is always there, and it is infinite in its nature and application. It is there in the fabric of existence as the subtlest forceless force emanating from the Source.
But knowing it is there is one thing; it is quite another thing to be able to utilize transmission for the expansion of consciousness and spiritual evolution of others. That requires a special relationship with the Source itself. And that is the real role of a Guru, a spiritual Guide of the highest caliber. Because such a Guru can transmit that subtlest essence into our hearts, so that consciousness expands with the purity of true love.
The Guru is like a mother, giving us birth into a higher dimension of existence, and filling us with a love that passes understanding. Perhaps this is what Swami Vivekananda meant by saying, “The Guru is the bright mask which God wears in order to come to us. As we look steadily on, gradually the mask falls off and God is revealed.”
With transmission, there is life in life. The heart, the canvas of consciousness upon which the subtle bodies of the mind play, is nourished. We thrive, we blossom, and eventually our consciousness expands to its fullest potential of complete Oneness. And thus our life takes on a meaning that is otherwise only found in dreams.