Sự vâng lời là điều tối thượng. Nếu chúng ta tuân theo, điều gì xảy ra? Mọi thứ khác sẽ theo sau bởi vì mọi thứ khác đều là sản phẩm phụ của sự vâng lời. Một khi Master nói điều gì đó, chúng ta thực hiện và mọi thứ khác xảy đến vào đúng thời điểm của nó. Chúng ta thực hiện vì Ngài nói như vậy. Chúng ta tuân theo.
Nhưng đối với người mới, người chưa từng có bất kỳ tương tác trực tiếp nào với Master, hoặc
thậm chí gián tiếp, bạn không cần phải lo lắng. Bạn có thể thử hệ thống, kiểm
tra tính hợp lệ của nó và hiệu quả của Master theo bất kỳ cách nào bạn
muốn. Hãy thử trong 2, 3 hoặc 4 tháng. Thử thách các Master; chất vấn họ ở bên trong. Câu hỏi có thể là đủ loại. Sau đó, hãy xem trái tim bạn có hài lòng không. Chính trải nghiệm sẽ chứng minh cho
trái tim của bạn rằng: "Vâng, đây là hệ thống phù hợp." Sau đó, dừng đùa giỡn với hệ thống. Cố gắng hết sức.
Bạn biết có một bài thơ của Jagjit Singh:
Tại sao con người bước đi dè dặt thế?Nếu sợ hãi, tại sao họ lại ra khỏi nhà?Tại sao con người lại chần chừ tại mọi ngã rẽ?
Đây
là những gì chúng ta làm mọi lúc. Tôi thiền và tôi cảm thấy tốt. Ngày hôm sau, có điều gì đó không ổn, ai đó nói với tôi điều gì đó, và tâm trạng của
tôi đi xuống. Sau đó là, "Ồ, tôi không có tâm trạng tốt. Vị
Master này!" Chúng ta bắt đầu phân tích. Sự phân tích liên tục làm tê liệt
chúng ta, bởi vì khi phân tích, chúng ta chỉ tìm thấy lỗi.
Thượng
đế ban cho chúng ta một trái tim biết đáp ứng mọi thứ, tốt và xấu. Thời điểm điều sai trái xảy ra, trái tim cho chúng ta một tín hiệu:
"Điều này không đúng." Hãy lắng nghe nó và đừng để bị cuốn theo hành
động sai lầm của mình.
Đừng
suy nghĩ quá nhiều về việc tín hiệu đến từ trái tim hay tâm trí. Nếu bạn làm theo đúng quy trình trí năng, nó cũng sẽ dẫn bạn đến kết quả giống như trái
tim, nhưng mấu chốt là bạn đã thực hiện bước đi đúng và hợp lý chưa. Đừng phân biệt trái tim và tâm trí. Hãy xem đây như một phổ ý thức có hai đầu. Bên trong trái tim có một phổ ý thức. Hôm trước, tôi đã cho
bạn một ví dụ về ý thức của Babuji: mức độ ý thức thấp nhất của Ngài cao hơn mức độ ý thức cao nhất của bất cứ vị thánh nào. Chìa khóa ở đây không phải là để phân biệt. Bạn có hài lòng với quyết định của mình không? Đừng băn khoăn và nói, "Là tâm trí của tôi quyết định hay trái tim tôi quyết
định?"
Trái
tim và tâm trí luôn báo hiệu cho chúng ta biết điều gì là sai, điều gì là không tự nhiên. Chúng không bao giờ cho chúng ta tín hiệu cho điều gì là đúng, bởi vì điều gì là đúng là hiển nhiên. Bạn có thể không hiểu được điều này,
nhưng hãy để tôi cho bạn một ví dụ. Khi tôi thở bình thường, không có
gì sai cả. Tôi không tự vấn bản thân. Trái tim tôi không nói với tôi, "Bạn
đang thở tốt." Nhưng khi tôi thở dốc, khi mắt tôi đau, khi bất cứ điều gì không tự nhiên xảy ra, trái tim sẽ cho
chúng ta một tín hiệu ngay lập tức. Khi chúng ta nói dối, nó sẽ phát ra tín
hiệu ngay lập tức. Khi chúng ta nói sự thật thì đó là lẽ tự nhiên. Khi đó, trái tim không
phải nói bất cứ điều gì.
Bất
cứ lúc nào bạn đặt câu hỏi, "Người này có phù hợp hay không phù hợp với tôi?", thường thì chính câu hỏi là một tín hiệu. Khi người phù
hợp đến trước bạn, bạn sẽ không nghi ngờ gì nữa. Thậm chí không một nghi ngờ nào
sẽ nảy sinh trong lòng bạn. Bạn sẽ xích lại. Nhưng khi đó, đừng bắt
đầu phân tích, “Lương của anh ấy bao nhiêu?” “Mẹ của anh ấy như thế nào?” Khi đó, bạn đang làm hỏng nó. Có một bài thơ mở đầu thế này, "Đừng đưa ai đó vào thử thách. Khi bạn làm như thế, họ không còn là của bạn nữa."
Khi
chúng ta tìm kiếm chân lý, tuyệt vọng trong sự tìm kiếm chân lý và trái
tim chúng ta gào thét để có trải nghiệm về trạng thái cân bằng đó, linh
hồn trong trí tuệ của nó tìm thấy, bằng cách đi trên con đường này,
trong khi chấp nhận người mà chúng ta gọi là Guru, nó trở nên hạnh phúc bởi vì bản chất của linh hồn là niềm vui. Thời điểm nó tìm
thấy niềm tin nào đó trên con đường hoặc trong quá trình, và nó tận hưởng sự bình yên đó, nó hạnh phúc. Đó là lý do tại sao hầu hết mọi người tìm thấy rất nhiều bình yên sau buổi sitting đầu tiên. Nếu đường đi là sai, nó
sẽ khiến bạn bồn chồn.
Kamlesh D. Patel
Youth seminar, tháng 11 năm 2014
*****
Following
the Heart
Obedience
is the ultimate thing. If we obey, what happens? Everything else follows
because everything else is a by-product of this obedience. Once Master says
something, we practise it and everything else follows in its time. We practise
because he says so. We obey.
But
for people who are new, for those who have not had any interactions with Master
at a physical level, or even indirectly, you need not worry. You can try the
system, testing its validity and the efficacy of the Master in any way you
want. Try it out for two, three or four months. Test the Masters; question them
internally. Questions can be of all kinds. Then, see if your heart is
satisfied. It is experience that proves to your heart that, “Yes, this is the
right system.” After that, stop playing with the system. Go for it with full
force.
You
know there is a ghazal by Jagit Singh,
Why
do people tread so cautiously?
If
they are so afraid, why do they step out of their homes in the first places?
Why
do people hesitate at every turn?
This
is what we do all the time. I do meditation and I feel good. The next day
something goes wrong, somebody tells me something and my mood goes off. Then
it’s, “Oh, I am not in a good mood. This Master!” We start analysing. Constant
analysing paralyses us, because when we analyse, we only find faults.
God
has given us a heart that respond to everything, good and bad. The moment any
wrong things happens, it gives us a signal: “This is not right.” Listen to it
and don’t get carried away by your wrong activity.
Don’t
think too much about whether the signal is coming from the heart or the mind.
If you follow the intellectual process properly, it will also lead you to the
same result as the heart, but the key is whether you have taken the right
steps, the logical steps. Let’s not differentiate between the heart and mind.
Let’s see this as a spectrum of consciousness with two ends. Within the heart
itself there is a consciousness spectrum. The other day I gave you the example
of Babuji’s consciousness: his lowest level of consciousness is higher than the
highest level of consciousness of any saint. The key here is not to
differentiate. Are you satisfied with your decision? Don’t break your head and
say, “Is it my mind that decided or is it my heart that decided?”
The
heart and mind always signal us as to what is wrong, what is unnatural. They
will never give us the signal for what is right, because what is right is
natural. You may not understand this, but let me give you an example. When I am
breathing properly, nothing is wrong. I don’t question myself. My heart is not
telling me, “You are breathing well. Sabaash?” But the moment my breathing suffers,
the moment my eyesight suffers, the moment anything unnatural happens, the
heart will give us an immediate signal. When we speak a lie, it gives an
immediate signal. When we speak the truth it is natural. When heart doesn’t
have to say anything.
Any
time you question, “Is this person right or wrong for me?” most of the time the
questions themselves are a signal. When the right person comes before you, you
will have no doubt. Not even a single doubt will arise in your heart. You’ll
just move in. But then, don’t start analysing, “Iska salary kitna hoga (How much will his salary be?) Iski maa kaisi hogi (How will his mother be)?” Then you are
spoiling it. There is a ghazal that goes, “Parahkna mat parakhne mein koi apna nahin rehta (Don’t put someone to the test. When
you do that, they are no longer yours).”
When
we are in search of truth, desperately in search of truth and our heart is
crying out to have the experience of that balanced state, the soul in its
wisdom finds, that by going on this path, while accepting this person whom we
call Guru, it becomes so happy because the nature of the soul is joy. The
moment it finds some conviction in the path or in the process, and it savours
that peace, it is happy. That is why most people find so much peace after the
first sitting. If the path were wrong, it would make you restless.