6 tháng 6, 2017

Cam kết với chính mình

Các con yêu quý. Đối với ta, mỗi ngày thức dậy là một lời nhắc nhở rằng, nhờ ân sủng của Ngài, ta nhận được thêm một ngày nữa để thực hiện nghĩa vụ đối với bản thân mình. Đó là một lời nhắc nhở cho ta rằng vũ trụ không lo lắng về ta, Thượng đế không lo lắng về ta.


Người lo lắng cho ta và sự tiến bộ của ta là Master của ta. Vì vậy, mỗi sáng thức dậy, ta cảm tạ Master, bởi vì, nếu ta đã hoàn thành hành trình của mình, thì ta không nghĩ rằng mình cần phải thức dậy thêm một lần nào nữa. Điều đó là không cần thiết. Cuộc sống này được ban tặng cho chúng ta để chúng ta thực hiện nghĩa vụ đối với chính mình. Chúng ta đã đến đây với một mục đích để hoàn thành, đối với chính mình. Chúng ta phải đến. Chúng ta được sinh ra để tiến hóa sang một hoàn cảnh hay một điều kiện hoặc một trạng thái của bản thể mà chúng ta có thể không còn cư trú trên trái đất nữa. Chúng ta không thể cư trú ở đây một lần nữa khi hành trình của chúng ta ở đây kết thúc, trừ khi Thiên nhiên gửi chúng ta trở lại và nói, "Hãy chăm sóc các con của Ta."

Khi một người như vậy được gửi trở lại đây và mệnh lệnh thiêng liêng của Ngài là "Hãy đi và chăm sóc các con của Ta," theo nghĩa có putramoha [gắn bó với con cái của một người] trong tôi. Putramoha bắt đầu với các con của tôi ở nhà, nhưng khi vòng tròn mở rộng, putramoha sẽphải bao trùm mọi thứ, mọi nơi - toàn bộ sự sống. Con thấy đấy, putramoha không phải là điều xấu. Nó chỉ tồi tệ nếu giống như Dhritarashtra, chỉ con của ông ấy được bao bọc trong vòng tròn nhỏ bé đó. Nhưng khi putramoha bao trùm cả vũ trụ, chỉ có hai người có thể được cho là có nó: [cấp bậc] Master và Master. Vì vậy, đừng sợ, bởi vì trừ khi con yêu thương con cái của mình thực sự theo nghĩa về sự thăng tiến tâm linh, thức tỉnh tâm linh, và tình yêu dành cho chúng, thì con không chỉ quan tâm đến đời sống vật chất của chúng, mà còn quan tâm nhiều hơn rất nhiều đến đời sống tâm linh và sự tiến bộ tâm linh của chúng, những gì chúng ta ăn không mang lại giá trị.

Ta đã lặp đi lặp lại trong rất nhiều dịp rằng sự tiến hóa tâm linh của chúng ta không bao giờ chỉ dành cho bản thân mình. Con cái của con phải tiến hóa cùng con. Vòng kết nối xã hội của con phải tiến hóa cùng con. Con có đang góp phần vào sự tiến hóa của bạn bè, người thân, những người xung quanh, hay con chỉ lãng phí thời giờ hút thuốc với họ, uống rượu với họ và chỉ trích mọi thứ trên thế giới này? Thật đáng buồn là có một số người không làm gì khác ngoại trừ ném đá vào mọi thứ tốt đẹp. Một thực tế đáng xấu hổ là nhiều abhyasi ham mê những thứ vô bổ như vậy, gửi đi những email vô nghĩa, những email thô tục chỉ trích mọi thứ, trong khi họ nên nhìn vào bên trong và xem cái họ là. Ta cảnh báo con rằng với hành vi như vậy con chỉ đang tự đào mộ chôn mình. Không ai đào mộ hay nhấn nút thang tâm linh của con ngoại trừ chính con. Bàn tay có thể nhấn nút thang và đưa con tới cái Vô hạn cũng chính là bàn tay có thể đào mộ chôn con.

Nhân dịp tốt lành này, ta muốn nhắc nhở các con rằng con là người thực hiện duy nhất, con là người thợ xây duy nhất của bất cứ thứ gì con có thể dựng xây trong cuộc đời này. Và con có thể dựng xây những gì trong cuộc đời này? Tương lai tâm linh của con: nó huy hoàng, ngập tràn hạnh phúc tâm linh, trong sự đồng hành của cấp bậc Master vĩ đại và vị trí thiêng liêng nơi con được đảm bảo ở gần họ. Và tất nhiên, như Babuji Maharaj đã viết trong rất nhiều thông điệp của Ngài - Ngài nói, "Từ đó chúng ta sẽ tiếp tục những cuộc phiêu lưu khác." Ngài gọi đời sống tâm linh là một cuộc phiêu lưu. Đó  một cuộc phiêu lưu. Trong một cuộc phiêu lưu, con có vui vẻ, thích thú, hiểm nguy. Ở đây, sự nguy hiểm tính mạng không phải là từ hổ, rắn và sư tử. Mối nguy hiểm là từ cái ác trong trái tim con không cho phép con nhìn thấy sự tốt đẹp ở người khác. Babuji Maharaj từng nói, "Hãy luôn tìm kiếm sự tốt đẹp trong mọi thứ con thấy. Đừng tìm kiếm cái xấu. Cái xấu thì ai cũng có thể tìm được. Chỉ người tinh tấn mới có thể tìm thấy sự tốt đẹp nơi người khác."

Con biết đấy, có những người ở đây sẽ nhìn vào chiếc dosa và tìm thấy ruồi trong đó. Họ sẽ cắt chiếc vadai và xem xét; họ sẽ tìm thấy côn trùng trong đó. Chúng có ở đó trước không? Ta không nghĩ như vậy. Sự cay đắng của họ, cái ác trong trái tim họ, tạo ra sự xấu xa nơi họ nhìn vào. Những người như vậy có nên tồn tại? À, ta không biết, Thiên nhiên trao cho họ hết cơ hội này đến cơ hội khác, hết đời sống này đến đời sống khác: "Làm đi, con của ta. Làm đi, con của ta. Con là của Ta và Ta muốn con đến với ngôi nhà thiêng liêng của mình.” Con có muốn mãi mãi, vĩnh viễn tìm thấy ruồi trong dosa, côn trùng trong vadai, và cái xấu trong mọi thứ con nhìn không? Khi nào con sẽ học được cách nhìn vào sự tốt đẹp nơi người khác? Khi nào con sẽ nhìn và nói, "Chà, có một viên ngọc quý nơi trái tim anh ấy"? Tất nhiên, một người khác sẽ nói, "Ngọc gì? Nó chỉ là một chút ..." Con nói, "Chà, nó không phải ở anh. Hãy nhìn anh ấy."

Con thấy những con quạ bay qua thiền đường. Chúng không thấy bất cứ mối nguy hiểm nào ở đây. Tại sao? Bởi vì trong trái tim mình, chúng ta không có gì chống lại quạ, không có gì chống lại rắn, không có gì chống lại bất cứ điều gì. Nếu có điều gì đó xảy ra với chúng ta, đó là bởi vì nó phải xảy ra để đánh thức chúng ta với thực tế rằng: "Con thân yêu, ta ở đây đợi con đến." Tại sao con đến? Con đến bởi vì con đã tạo ra tương lai trong chính mình, ở đó con cũng phải trải qua phần đau khổ của cuộc sống. Không có gì đến với chúng ta ngoại trừ thứ mà chúng ta mời vì sự thô trược của mình, samskaras của mình, bởi vì cái xấu trong chúng ta mời cái xấu.

Đồng thanh tương ứng - hãy nhớ lấy điều đó. Do đó, người say có người say làm bạn, kẻ trộm có kẻ trộm làm bạn. Và cái ác luôn tìm thấy sự bầu bạn ở nơi họ vui vẻ, ở nơi họ nghĩ rằng họ trở nên giàu có. Nhưng sự giàu có ngày hôm nay biến mất vào ngày mai bởi thói hư tật xấu, và rồi họ phải gây dựng lại để có nhiều tiền hơn... Cái ác cần tiền bạc, sự giàu có, bởi vì nó bị vứt bỏ.

Một người tốt không cần nhiều tiền, nếu con tuân theo nguyên tắc của Sahaj Marg: hãy đơn giản và hòa hợp với thiên nhiên. Sự đơn giản bắt đầu với việc ăn mặc đơn giản, sạch sẽ, sống trong một căn phòng đơn sơ. Rốt cuộc, khi con sống trong một ngôi nhà, mọi người đến để gặp con và xem trái tim con chào đón họ hay chối từ họ. Họ không quan tâm đến tranh trên tường, sự thanh nhã hay hào nhoáng mà con trưng bày. Họ đến để xem chính con và nếu họ không thấy con, mà chỉ nhìn thấy sự giàu có và đồ trang sức bằng vàng, bạc, thì họ có vui vẻ ra về không? Họ sẽ nói, "không." "Nhưng còn thức ăn được phục vụ trên đĩa bằng vàng, đồ ngọt tôi mang về từ Benares thì sao?" Họ sẽ nói, "Tôi không đến đây vì những thứ đó. Tôi không thấy sự hiếu khách trên khuôn mặt anh. Tôi không cảm thấy được chào đón, và khi tôi muốn ăn, nó trở thành bùn và cát trong miệng tôi. Tôi đến để ăn samosakachori của anh ư? Không. Tôi nghĩ bởi vì, hay tôi đã nghĩ rằng vì anh rất giàu có anh sẽ chào đón chúng tôi, hào phóng. Nhưng cách anh nhìn chúng tôi cho thấy anh không vui". Mặc dù có thức ăn cho 50 người, nhưng anh ấy không muốn họ. Vậy tại sao anh ấy lại đặt thức ăn này trên bàn? Chỉ kẻ đạo đức giả như anh ấy mới coi trọng nó, bởi vì họ nháy mắt với nhau và nói, "Tôi cũng vậy, thôi nào, chúng ta ăn đi.” Một lần nữa, đồng thanh tương ứng.

Vì vậy, hãy cẩn thận với đồng thanh tương ứng. Babuji Maharaj từng nói với ta, "Ở Sahaj Marg không có tình bạn." Bạn bè là người hủy hoại chúng ta. Họ giới thiệu cho con những thói quen xấu, không phải vì họ xấu mà bởi vì cái ác trong trái tim con thu hút những người sẽ đưa con vào con đường mà con chọn. Hãy nhớ những gì Babuji Maharaj đã nói: Thiên nhiên hỗ trợ con trong mọi thứ con chọn. Con chọn trở thành một kẻ buôn lậu, mọi người sẽ giúp con để điều đó đến với con. Cho dù họ là kẻ buôn lậu hay người cung cấp hàng hoá, hay công chức, con sẽ tìm thấy sự hỗ trợ, bởi vì đó là thiên nhiên. Thiên nhiên giúp - chấm hết. Nó không nói, "Ai?" Nó giống như sức mạnh của mô tơ hay một cỗ máy. Con nổ máy và nó hoạt động. Nó giống như cỗ xe ngựa. Nó đi tới nơi con muốn, không phải nơi nó muốn. Mọi sức mạnh, thiên nhiên đều giúp. Và như câu ngạn ngữ “... giúp người tự giúp mình" có nghĩa là, nếu tôi giúp mình, thì tôi chọn trong vũ trụ khả năng thúc đẩy sự tiến hóa của tôi và từ chối mọi thứ khác không góp phần vào sự tiến hóa của tôi. Nó không phải là vấn đề tốt và xấu. Hãy nhớ những gì Shakespeare nói: "Không có gì là tốt hay xấu, chính suy nghĩ làm cho nó trở nên như vậy." Nếu con nghĩ nó xấu bởi vì tâm con nói nó xấu - và tâm con nói nó xấu, bởi vì sự tiến hóa của con không cần nó - nhưng con vẫn chấp nhận nó, đó là lỗi của con, không phải lỗi của Ngài. Do đó, hãy chọn lựa một cách khôn ngoan. 

Để có được trí tuệ đó, con phải sợ quyền năng của sự lựa chọn. Nếu không có quyền năng của sự lựa chọn, sẽ không có vấn đề gì. Một con bò đực kéo xe thì không có gì xảy ra. Nó không có sự lựa chọn - nó đi đến nơi mà chủ nhân muốn nó đi. Bây giờ, chúng ta cũng giống như thế, được buộc vào Master theo cách mà chúng ta chỉ có thể đến nơi Ngài muốn chúng ta đến, thì không có vấn đề gì. Ngài đi đâu chúng ta theo đó. Nhưng để có thể nói điều đó hoặc thậm chí suy nghĩ điều đó cho bản thân, con phải buộc thật chắc vào Ngài đến mức không còn con đường nào khác. Nhưng nếu con nói, giống như nhiều người trí thức vẫn làm: "Có ích gì nếu tôi không thể có tự do lựa chọn?" ... Tự do lựa chọn là điều hiểm nguy nhất đối với chúng ta, bởi vì trừ khi con có trí tuệ để lựa chọn, nó sẽ giúp con loại bỏ cái xấu. "Không, không, tôi tự do." Tại sao con nói như thế? "Ồ, bởi vì con có quyền tự do lựa chọn. Con sống trong một xã hội tự do. Con có thể làm những gì mình thích." Đúng, con có thể làm những gì con thích, nhưng nó có góp phần vào sự tiến hóa tâm linh của con không? "Ai bận tậm về sự tiến hóa tâm linh? Con sẽ tiếp nhận nó khi con 40, 60 tuổi." Con có chắc là con sẽ sống đến khi 40 tuổi không? Ai biết? Có phải chúng ta không nhìn thấy trẻ sơ sinh chết mỗi ngày - những đứa trẻ 5, 6, 7 tuổi, chúng đang chết hàng ngày? Không có gì đảm bảo con sẽ sống được bao lâu.

Con chạy theo tiền bạc. Có đợt khuyến mại kết thúc vào trưa mai. Ở đâu? Ở một nơi nào đó. Con không chạy ư? Chạy tới đó nhanh nhất có thể, đưa tiền của con - tất cả chỉ vì một lời hứa. Trong Sahaj Marg không có lời hứa, nhưng có sự đảm bảo. Sự đảm bảo là gì? Hãy thuận theo và con sẽ ở đó. "Con phải làm gì?" Thuận theo. "Ai?" Ngài ở đó - Master của con. "Thuận theo theo nghĩa nào?" Vâng lời. Nếu Ngài nói ngồi - ngồi. Nếu Ngài nói thiền - thiền. Nếu Ngài nói, "Hôm nay con mệt rồi, hãy đi ngủ đi," con đi ngủ. Con không tranh luận. Con không nói, "Thưa Master, con không cần ngủ." Ngài biết. Sự vâng lời, sự kỷ luật - hai điều. Vâng lời có nghĩa là kỷ luật, kỷ luật có nghĩa là vâng lời. Ta không biết yếu tố thứ ba nào có thể ảnh hưởng đến đời sống tâm linh của con.

Con thấy đó, nếu con không vâng lời và con nói, "Con có kỷ luật. Bất cứ khi nào có tiếng kẻng vào 5 giờ sáng, con thấy mọi người thức dậy. Con không có kỷ luật ư? Con thức để thấy mọi người dậy". Nhưng con có dậy không? "Không, con đợi cho đến khi mọi người thiền xong." Thật hào phóng - aha! Thật là một điều tuyệt vời. Con đợi cho đến khi mọi người thiền xong. "Vâng, thưa Master, bản chất của con là như vậy." Còn bữa sáng thì sao? "Ồ, con ở đó trước khi có tiếng kẻng." Tại sao? "Bởi vì con phải ăn sáng trước khi mọi thứ kết thúc." Đây không phải là kỷ luật. Đó là sự ích kỷ. Con cực kỳ ích kỷ. Con quá lười biếng để thức dậy và con giả vờ rằng con cho người khác cơ hội sử dụng nhà tắm trước. Không phải thế sao? Kỷ luật của con là chỉ chăm sóc bản thân con theo cách duy nhất mà con nghĩ rằng con nên chăm sóc - không phải theo cách mà Master nói về chăm sóc bản thân con.

Master có ý gì khi Ngài nói hãy chăm sóc bản thân con. Chúng ở đó trong 10 chân ngôn Sahaj Marg. Có bao nhiêu abhyasis của chúng ta có thể đọc thuộc lòng cả 10 chân ngôn thậm chí ngày hôm nay, sau 30 năm, 20 năm, 15 năm là abhyasi? "Không, không, thưa Ngài, chân ngôn đầu tiên rất khó." Chân ngôn đầu tiên là gì? Nó nói, "Con dậy sớm." Chân ngôn thứ hai? "Thưa Ngài, khi con không thể thực hiện chân ngôn đầu tiên, thì việc nhớ chân ngôn thứ hai có ích gì?" Không phải thế sao? Vì vậy, khi không thể thực hiện chân ngôn đầu tiên, chúng ta dừng lại. Chúng ta không cố gắng thực hiện điều đầu tiên. Chúng ta chưa từng cố gắng dậy sớm. "Thức dậy trước lúc bình minh." Chúng ta không làm thế. Nếu có đồng hồ báo thức, chúng ta không nghe thấy chuông. Nếu con nghe thấy chuông, con chụp gối lên nó và nó ngừng kêu. Satsangh (thiền nhóm) chủ nhật thì sao? "Thưa Ngài, đó là ngày nghỉ duy nhất mà con có. Con đang cố gắng, thưa Ngài. Con tham dự satsangh chủ nhật vài lần trong năm." Bao nhiêu lần? Mười? "Có lẽ 6 hoặc 7." Có lẽ? Chắc chắn là bao nhiêu? "Chắc chắn, thưa Ngài, ít nhất 2 hoặc 3. Bởi vì vợ con sẽ không... cô ấy làm phiền con. Cô ấy luôn quấy rầy con. Vì cô ấy mà con tham dự ít nhất 2 hoặc 3." Satsangh!

Babuji Maharaj từng nói: chỉ những người tham dự satsangh mới ở trong tầm nhìn của ta; ta thấy trước mắt mình, giống như một màn hình ti-vi, ở đó ta có thể nhìn thấy tất cả những ai thường xuyên tham dự satsangh. "Không, không, Master nhìn thấy mọi nơi, mọi thứ. Ngài sẽ không nhìn thấy con ư?" Nhưng chính Babuji đã nói điều này! Không có kỷ luật. Được rồi, con có thiền ở nhà thường xuyên không? "Thưa Ngài, con còn bọn trẻ. Con không thể chấp nhận chân ngôn đầu tiên. Con bị muộn. Con luôn đi làm muộn. Bọn trẻ làm phiền con, vợ con làm phiền con." Anh ấy tiêu rồi!

Con có cam kết với chính mình không? Sahaj Marg không yêu cầu sự cam kết với Master, với hệ thống, với sự phục vụ - không gì cả. Sahaj Marg nói rằng con hãy cam kết với chính mình. Nếu con thực sự quan tâm đến bản thân, điều đầu tiên con sẽ làm là quan tâm đến đời sống tâm linh của mình. Con sẽ thức dậy - không phải lúc 4 giờ, mà là lúc 3 giờ - chuẩn bị sẵn sàng, đi tắm và thiền để con tươi mới thậm chí trước khi bọn trẻ thức dậy. Con hoàn thành cam kết buổi sáng của mình. Vì vậy, con đi như cánh chim tự do hót vào lúc bình minh. Con bắt tay vào công việc, con sẵn sàng, con đến sớm, con tươi tắn. Công việc của con cho thấy dấu hiệu của sự tiến hóa bởi vì tiến hóa là một khái niệm tổng thể. Con không thể tiến hóa về tâm linh và kém cỏi trong đời sống vật chất, bởi vì ý nghĩa của sự cam kết tỏa khắp. Khi con cam kết với chính mình, thì con cũng cam kết với công việc của mình.

Nếu con cam kết với công việc, sự nghiệp của con rực rỡ, nó tỏa sáng cho dù con làm nghề gì, thợ mộc hay thợ đóng giày hoặc một thống đốc. Không lừa dối, không gian lận. Nếu không có cam kết này với bản thân, con không là gì trong bất cứ lĩnh vực nào. Với sự cam kết với chính mình, con có thể trở thành mọi thứ trong mọi lĩnh vực, đó chính là sự thánh hóa. Thượng đế không cam kết bất cứ điều gì. Chúa Krishna nói trong Gita, "Ta không có nhiệm vụ làm, cũng không có hệ quả của bất cứ điều gì Ta làm ảnh hưởng đến Ta." Tôi không có nhiệm vụ; sự thể hiện của tôi không để lại bất cứ gì trên tôi - không có sự thô trược. Đó là sự thiêng liêng của hành động mà con làm và con không làm, hay con không làm gì nhưng con đang làm mọi thứ. Con dường như đang ngủ nhưng bên trong tỉnh thức. Nó không phải là thứ gì đó được nhìn thấy bằng việc hôn lên má và nói, "Chào buổi sáng, chào buổi tối, chúc ngủ ngon" - tất cả phép lịch sự này, sự nhã nhặn giả tạo này - thứ gì đó trong trái tim con, thứ gì đó trong tay con, thứ gì đó trên khuôn mặt con, giống như nụ cười của chiêu đãi viên.

Hãy coi chừng việc không là chính mình bên trong như con là bên ngoài. Ta không nói hãy coi chừng cái gì đó bên trong mà con không là bên ngoài. Không! Hãy coi chừng cái gì đó bên ngoài mà con không là bên trong. Cẩn thận với phép lịch sự khi con không có ý nghĩ lịch sự trong lòng. Cẩn thận với việc tỏ ra thân thiện khi con có sự thù nghịch trong lòng. Thật tốt khi là bất cứ điều gì khi bên trong và bên ngoài con thống nhất. Hãy có gắng đừng là kẻ trộm, kẻ lừa dối chính mình, bởi vì chắc chắn con bắt đầu nghĩ rằng cái con là bên ngoài cũng là cái con là bên trong. Sự thối nát - ngày càng thối nát. "Không, không, thưa Ngài, tôi là một người tốt. Tôi chưa bao giờ làm hại ai." Vâng, còn hàng triệu người mà ông đã làm hại thì sao? "Đó là những chính sách. Tôi có thể làm gì?" Đây là hiểm họa lớn nhất: những người nghĩ rằng họ tốt đẹp, những người nghĩ rằng họ luôn luôn tốt đẹp, và đang khuyên chúng ta phải trở nên tốt đẹp.

Hãy đơn giản và hòa hợp với thiên nhiên. Cái con làm ra vẻ bên ngoài phải giống với cái bên trong con. Hay nói theo cách thiêng liêng hơn, bên trong và bên ngoài con phải hoàn toàn giống nhau. Chúng ta phải không được giả vờ. 'Giả vờ' có nghĩa là tôi thể hiện một điều gì đó ở bên ngoài mà tôi không là bên trong. Hãy tránh thói đạo đức giả đó, phủ định hoàn toàn nó. Đừng ngại thể hiện con người thật của con. Bởi vì, nói cho cùng, đó là cái con là. Khi đó, ai đó có thể giúp con. Nếu không, sẽ không ai giúp con. Con giống như một người đến gặp bác sĩ và nói, "Anh có khỏe không, thưa bác sĩ?" "Không, không, anh có khỏe không, bạn của tôi?" "Ồ, tôi không có vấn đề gì. Tôi chỉ đến để chúc anh ...". Có điều gì đó bên trong thúc giục anh ấy đến gặp bác sĩ, nhưng khi đến đó anh ấy không thể hiện bên trong mình - chỉ thể hiện phép lịch sự bề ngoài. Anh ấy quay về nguyên trạng như khi đến. Và có thể trong mục cáo phó trên báo ngày hôm sau, con sẽ thấy tên của anh ấy. Cái chết chờ đợi những người đạo đức giả từ chối sự giúp đỡ đối với họ. Hãy nhớ điều đó. Hãy đơn giản, đơn giản - nói nó thật đơn giản. Con có đơn giản trong lời nói, suy nghĩ và hành động không? Sahaj Marg đơn giản, nhưng nó đòi hỏi sự can đảm để trở nên đơn giản. Nó đòi hỏi sự can đảm để có thể nói những gì trong tim.

Ba từ quan trọng nhất cuộc đời, "I love you", người nói nó không có nghĩa là nó và người là nó thì quá xấu hổ để nói nó, bởi vì như Babuji Maharaj đã viết cho ta trong một bức thư: "Ta yêu con, nhưng điều này phải không được nhắc lại." Con có hiểu không? Nó giống như ngọn lửa mà chúng ta thắp lên. Ở Ấn Độ, có tục lệ rằng, cô dâu khi mới về nhà chồng, cô ấy mang lửa đến, hoặc chú rể nhóm lửa trong ngôi nhà của họ và ngọn lửa đó không bao giờ tắt. Vào ban đêm, lửa được ủ bởi tro. Vào buổi sáng, họ thổi, lửa bùng lên, họ cho thêm củi vào. Vào ban đêm, họ ủ nó bằng tro tàn của củi đã cháy hết. Và cuối cuộc đời, khi thân xác phải được trở về với thiên nhiên như những thành tố thì cũng chính ngọn lửa ấy được sử dụng cho nghi lễ cuối cùng của đời người - một ngọn lửa đi suốt cuộc đời. Đó là phong tục cũ của chúng ta.

Chúng ta là cái chúng ta là và nó không giống như sự khoe khoang của kẻ bịp bợm, nói rằng, "Tôi là cái tôi là. Tôi không quan tâm ai nhìn thấy nó." Đó là sự khiêm tốn của người biết rằng bất cứ điều gì họ là... tốt đẹp, nhưng điều đó là chưa đủ. Họ phải tiến lên, và tiếp tục tiến lên, đây là con đường, đây là Master. Nếu con đi theo Ngài, con sẽ đến đích của mình.

Ta cầu nguyện cho tất cả các con. Cám ơn các con.

Ta không hổ thẹn khi nói với các con điều này, mặc dù ta ngờ rằng một số người trong các con, rất ít người biết điều đó - rằng không có tất cả các con ta cảm thấy cô đơn. Thậm chí trước khi lễ kỷ niệm bắt đầu, ta nghĩ: "Mọi người sẽ đến trong vài ngày, và sau đó tất cả sẽ rời xa ta.” Và ta cảm thấy rất cô đơn, ta cảm thấy rất buồn. Con có thể định lượng nỗi buồn tích tụ trong cuộc đời ta. Tất nhiên, ta biết một số trong các con sẽ nói, "Nếu Ngài muốn, con sẽ ở lại với Ngài." Đó không phải là điều ta muốn. Nếu ta phải kêu gọi mọi người ở bên ta, đó không phải là tình cảm thực sự, tình yêu chân thật. Vì vậy, để xua tan sự cô đơn của ta, để giúp ta thoát khỏi nó, ta cần những người bạn đồng hành trên con đường tâm linh, những người mà ta có thể cảm nhận được sự hiện diện của họ dù họ có ở đây hay không. Hãy nhớ điều này. Không có ích gì khi nói rằng, "Thưa Ngài, con muốn ở bên Ngài luôn luôn, nhưng ..." "Nhưng" này là một điều khủng khiếp trong mọi ngôn ngữ. "Tôi muốn giúp anh, nhưng ..." "Tôi muốn tham dự satsangh, nhưng ..." Họ cứ "nhưng", "nhưng", "nhưng", và nhận được bơ!

Vì vậy, hãy nhớ rằng, đời sống tâm linh là đời sống cô đơn, bởi vì khi con tiến hóa, con ngày càng ít bạn đồng hành trên con đường. Khi bắt đầu cuộc nói chuyện này, ta đã nói với con rằng trong Sahaj Marg không có tình bạn. Bạn bè có thể làm gì cho con? Dành 10 phút cho con ư? Con muốn bạn đồng hành vĩnh viễn. Vậy thì hãy tìm kiếm họ trong đời sống tâm linh của mình.

Chariji Maharaj

Thông điệp kỷ niệm sinh nhật Master Chariji lần thứ 86

24/7/2013, Chennai, Ấn Độ 

Nguồnhttps://www.sahajmarg.org/literature/online/speeches/master-birthday-20130724