Trong
thiền buổi sáng, bạn có được một mức độ ý thức nhất định. Hãy giữ lấy nó. Hãy
tiếp tục các hoạt động hàng ngày của bạn với đôi mắt mở, nắm chặt trạng thái buổi sáng. Bạn
có hiểu ý tôi khi nói 'nắm chặt trạng thái' không?
Chẳng ích gì khi chúng ta đầu từ thời gian, ngày và đêm, mà không quan tâm đến việc giữ gìn trạng thái được trao cho mình như một món quà. Giả
sử bạn học rất chăm chỉ ở trường, giống như bạn bây giờ, nhưng sau
đó khi nhận được bằng tốt nghiệp, bạn xé nó. "Tấm bằng chết tiệt!" Bạn sẽ kiếm được một công việc như thế nào đây? Và giả sử bạn có được một công việc, bạn nhận
được lương hàng tháng, nhưng sau đó bạn lại phung phí cho việc bạn trai và bạn gái của mình và không còn gì mang về nhà. Bạn sẽ hỗ trợ gia đình như thế nào? Bạn không thể xây một ngôi nhà mà không có một đồng xu dính túi. Bạn có thể đang ở cùng cha mẹ, làm việc chăm chỉ để xây một ngôi nhà để
có thể hỗ trợ gia đình nhưng bạn lại thổi bay thu nhập hàng thàng của mình.
Mỗi
ngày, chúng ta thổi bay trạng thái tạo nên ngôi nhà của mình, từng
viên gạch, ở Cõi sáng. Bạn có hiểu điều này không? Bạn có hiểu sự nghiêm túc của việc giữ gìn trạng thái không? Mỗi thiền buổi sáng giống như một
viên gạch mà chúng ta tạo nên. Chúng ta tạo nên những viên gạch của mình, và xây những dinh thự ở Cõi sáng bằng công việc ở đây,
thông qua thiền.
Nhưng không nên giới hạn chỉ cho thiền buổi sáng. Khoảng thời gian sau khi thiền là thời gian hiệu quả nhất. Nếu chúng ta không sử dụng 5 hoặc 6 phút sau khi thiền đó để có lợi cho mình, thì mọi thứ sẽ mất. Nó giống như bạn đã có
một thứ gì đó trong tay và bạn đánh mất nó. Theo lời của Babuji: Ngài nói rằng
trạng thái này còn tinh tế hơn cả hương thơm của hoa hồng. Nó tan biến vào thinh không và bạn không thể lấy lại nó.
Vì
vậy, Ngài nói rằng, ngay sau khi thiền, có vài điều bạn phải tránh. Nếu quạt đang bật, cứ để nó như thế. Nếu quạt
không bật, đừng bật nó lên, bởi vì khi thứ gì đó xảy ra bên ngoài bạn, sự chú ý của bạn hướng về nó. Chúng ta cũng phải tránh uống nước ngay sau khi thiền. Bạn biết rằng khi ai đó đang khóc và bạn muốn báo tin xấu,
bạn đến bên với một ly nước. Bạn nói, "Xin hãy uống nước", để người đó
dịu lại và ngừng khóc. Nó làm thay đổi tình trạng. Bằng việc đưa nước bạn
thay đổi tình trạng từ tồi tệ thành tốt hơn một chút. Sau khi chúng ta thiền,
trạng thái có thể bị làm hỏng bởi việc uống nước. Nó chuyển
sự chú ý của bạn từ bên trong ra bên ngoài. Vì vậy, chúng ta phải sử dụng khoảng thời gian này một cách khôn ngoan hơn.
Babuji
cũng đã đưa ra ví dụ về bê tông mới đổ, không thể được sử dụng cho đến khi nó đông lại, cho đến khi nó ổn định. Nếu ngay sau khi đổ bê tông, bạn bắt đầu đi trên nó, bạn để cho chó chạy qua nó, ai đó viết, "Tôi yêu Monica," và thứ đó ở lại đó vĩnh viễn, bê tông đó hỏng vĩnh viễn. Cũng
giống như bê tông, trạng thái bên trong của chúng ta cũng phải ổn định - nó
phải ổn định trong trái tim của chúng ta. Bạn không thể để nó ổn định một
cách thiếu chú ý. Bạn phải xem nó ổn định bên trong bạn như thế nào. Hãy cảm nhận nó thấm vào thân thể bạn như thế nào và sau đó, khi bạn tự tin rằng, "Vâng, tôi có thể
quan sát, tôi có thể chứng kiến nó, tôi có thể giữ nó thậm chí khi mở mắt", bạn
tự tin đứng dậy, đi lại và làm việc.
Vì
vậy, không có ích gì khi ngồi thiền mà không nhận ra món quà mà chúng ta được trao tặng. Bạn có thể có một trải nghiệm mãnh liệt trong khi thiền, nhưng điều
gì sẽ xảy ra? Có lẽ cả đêm bạn xem tivi, lướt internet, xem phim trên máy
tính, và cha mẹ bạn nghĩ rằng bạn rất bận, học suốt đêm. "Con tôi rất ngoan." Nhưng bạn đang lãng phí thời giờ của mình. Bây giờ
điều gì xảy ra? Bạn tranh đấu để thức dậy vào buổi sáng. Bạn thậm chí
không thể hoàn thành việc thiền của mình. Một số bạn thậm chí có thể muốn gây ấn
tượng với cha mẹ, nhắm mắt lại để thiền. Nhưng không có gì xảy ra, hoặc nếu
có điều gì đó xảy ra, bạn buồn ngủ đến mức không thể giữ lại bất cứ thứ gì. Giả
sử rằng, tình cờ, bạn giữ lại được một thứ gì đó thực sự tốt, nhưng sau đó bạn lại lao đến trường, "Ồ! Tôi phải đi, bài tập về nhà của tôi chưa
xong," hoặc "Thứ này chưa xong hay thứ kia chưa xong và tôi phải chạy.” Trong toàn bộ quá trình chạy loanh quanh này, vội ăn sáng, vội lái xe, vội đi đến trường, bạn mất rất nhiều.
Chúng
ta nên ở trong trạng thái thiền, ngay cả khi mở mắt. Trạng thái thiền là gì? Bạn tập trung bản thân vào trái tim. Bạn nhạy bén hơn; bạn cố gắng hiểu mọi
thứ bằng trái tim. Khi nhìn mọi thứ, sự chú ý của bạn là ở trong tim, đôi mắt của bạn ở đó. Bạn luôn cố gắng cân nhắc mọi thứ bằng trái tim, bạn
không phân tích từ tâm trí. Ra-đa bên trong bạn mở ra. Và thói quen này phải
được nuôi dưỡng. Nếu bạn muốn có khả năng phân biệt sắc bén, đây là điều bắt buộc.
Một
tâm trí không cân bằng mất ra-đa của nó, mất phương hướng của nó. Tâm trí thuần khiết
tìm thấy phương hướng của nó bên trong bởi vì nó có một trung tâm. Tâm trí ổn định tìm thấy trung tâm của chính nó. Vì vậy, thiền cuối cùng đưa trung tâm của
chúng ta đến gần hơn và làm cho nó cảm thấy được. Bạn có thể cảm thấy sự hướng dẫn
bên trong mọi lúc. Về những điều sai, nó nói to hơn bất cứ điều gì.
Về sự thật, nó có thể không nói gì, bởi vì sự thật là bản chất của nó. Rốt cuộc, khi thở, tôi không cần phải biết rằng tôi đang thở. Chỉ khi bị loạn nhịp thở thì kiến thức tự động đến rằng hơi thở bị loạn nhịp.
Khi bạn về già và bạn bị són tiểu, nó là không bình thường, vì vậy bạn đi khám.
Nhưng khi mọi thứ bình thường, không có gì đến với bạn bằng kiến thức
hay kinh nghiệm.
Trong cuốn Reality at Dawn (tạm dịch: Thực tại Đầu tiên), Babuji Maharaj đề cập đến shat-sampattis,
hay 6 bước đến Giác ngộ. Bước đầu tiên là viveka, có nghĩa là khả năng phân biệt. Nếu không có khả năng phân biệt này, không có khả năng phân
biệt giữa đúng và sai, giữa điều gì tốt cho tôi và điều gì xấu cho tôi, điều gì có lợi so với điều gì có thể phá hoại tài chính hoặc những thứ khác, cho dù người này có trở nên thân thiện hay không, thì ra-đa bên trong bạn bị mất. Một khi bạn có sự thuần khiết
trong trái tim, thì ra-đa bên trong đó sẽ trở nên rất mạnh mẽ. Với một trái tim
thuần khiết, bạn có thể làm rất nhiều điều.
Hỏi: Nhiều người đã đặt câu hỏi về việc không thể giữ gìn trạng thái trong những bầu không khí nhất định. Ví dụ, ai đó đã hỏi, "Làm
thế nào tôi giữ gìn trạng thái tại ký túc xá, nơi bầu không khí
rất khác với thiền viện?"
Kamlesh
D. Patel: Ngày hội thảo đầu tiên, tôi đã nói: "Hãy có ít nhất vài người bạn bắt đầu thiền.”
Đó là vì sự sống còn của bạn. Tôi cũng đã sống trong ký túc xá từ năm lớp 9 cho đến khi tôi học xong thạc sĩ - có lẽ là 10 năm. Bất cứ điều gì
cũng có thể là bất lợi nếu bạn cho phép nó như thế. Chúng ta phải chuyển tình huống bất lợi thành có lợi cho mình. Trong ký túc xá cũng thế, nếu một số bạn bè
chế nhạo bạn, hãy thách thức họ, "Nhìn này, tôi đảm bảo điều này sẽ giúp bạn rất nhiều." Bạn cũng biết rất nhiều yếu điểm của bạn bè mình. Hãy tận dụng
những yếu điểm đó và nói, "Bạn có muốn thay đổi không? Điều này sẽ giúp bạn
thay đổi."
Vào thời của tôi, một người bạn của tôi mất ngủ trong hơn hai tháng liền, và nếu anh ấy ngủ được thì nó lại không đúng lúc. Chúng tôi đã dụ anh ấy, "Hãy đến
và thiền, giấc ngủ của anh sẽ được cải thiện." Sau đó, chúng tôi đưa
anh ấy đến gặp người dẫn thiền của chúng tôi, và ngay sau sitting đầu tiên
giấc ngủ của anh ấy đã được điều chỉnh và anh ấy trở thành một abhyasi nhiệt
thành. Một bạn học khác không biết làm thế nào để học tốt. Ý tôi là sự tập trung của anh ấy rất kém và các giáo sư của chúng tôi nói: "Em đi với
Kamlesh. Bạn ấy sẽ đưa em đi thiền. Vấn đề của em sẽ được cải thiện.” Vì vậy, ngay cả các giáo sư cũng bắt đầu khuyến nghị," Hãy đi và thiền với nhóm này."
Có lúc chúng tôi có hơn 25 sinh viên thiền. Chú Rajagopalan
thường đến dẫn thiền cho chúng tôi ở ký túc xá. Ký túc xá trở thành tịnh xá. Điều đó tùy thuộc vào bạn, vào mức độ dấn thân của bạn. Nếu bạn
không dấn thân thì bạn sẽ tìm thấy lỗi trong mọi thứ nhỏ nhặt. Giáo
sư của tôi bắt đầu, thầy Trưởng khoa bắt đầu, thầy Hiệu trưởng bắt đầu, mọi người bắt đầu. Một số giảng viên cũng bắt đầu và nhóm của chúng tôi là
một nhóm ưu tú, tôi có thể nói như thế. Bạn có thể thấy khi nhóm
abhyasi của chúng tôi đi ngang qua. Họ nổi bật trong một đám đông rằng họ là những abhysi. Họ không giấu giếm, "Mọi người sẽ nghĩ gì về tôi? Tôi đang thiền."
Như một brother của chúng tôi đã nói, sự đơn giản bị coi như một yếu điểm. Không, hãy
làm cho nó mạnh hơn. Sự đơn giản và sự thuần khiết phải đi đôi với nhau. Không tách rời.
Kamlesh D. Patel
Designing Destiny, Youth seminar, 11/2014
*****
RETAINING
THE CONDITION
In
morning meditation, you achieve a certain level of consciousness. Hold on to
that. Carry on with your day-to-day activities with open eyes, having full grip
over the morning condition. Do you understand what I mean by ‘grip over the
condition’? Suppose someone tells you a joke. You remember the joke, no?
Sometimes you laugh alone, remembering the joke. The most frequent place you
remember is the bathroom and your mother will ask, “What’s wrong with this
guy?” Then you have to explain, “Oh, I remembered this joke.” So like that, the
morning condition can be so good and so profound and so intense that it comes
back to you, haunting to you: “Hold me tight, hold me in your heart,” it says.
You walk with it, work with it, study with it. That is the meditate state we
have to entertain all day and night.
There
is no point investing our time, day and night, when we don’t care to retain the
condition that is given to us as a gift. Suppose you work so hard in college,
like you are now, but then when you get the degree you tear the paper. “To hell
with the degree!” How will you get a job? And suppose you go get a job, and you
also get a cheque every month, but then you spend it on your girlfriend and
boyfriend business and nothing comes home. How will you support the family? You
can’t build a house with zero income. You may be with your parents, working
hard to build a house so that your family can be supported there, but you are
blowing your income every month.
Every
day, we blow our condition that makes our house, brick by brick, in the
Brighter World. Do you understand this? Do you understand the seriousness of
retaining the condition? Each morning meditation is like a brick that we
create. We make our own bricks, and we make our own mansions in the Brighter
World by working here, through meditation.
But
it should not be restricted just to morning meditation. The time after
meditation is the most productive. If we don’t use those five or six minutes
after meditation to our advantage, everything is lost. It’s like you had
something in hand and you lost it. In the words of Babuji: he said that this condition
is subtle than the fragrance of a rose. It just dissipates in thin air and you
cannot recall it back.
So
he said that soon after meditation there are few things you must avoid. If the
fan is on, let it be on. If the fan is not on, don’t turn it on, because when
something happens outside yourself, your attention is drawn out towards it. We
must also avoid drinking water immediately after meditation. You know that when
someone is crying and you want to give bad news, you go with a glass of water.
“Please drink water,” you say, so that person quietens down and stops crying.
It changes the condition. By giving water you changing the condition from bad
to a little bit better. After we meditate, the condition can be spoiled by
drinking water. It is the same thing again, that it redirects your attention
from inward to outward. So we have to use these time more wisely.
Babuji
also gave the example of freshly-laid concrete, which cannot be used until it
has conjugated, until it has settled properly. If, the moment you pour
concrete, you start walking on it, you allow dogs to run over it, someone
writes, “I love Monica,” and there it stays, permanently, that concrete is
forever spoilt. Just like concrete, our inner condition also has to settle – it
must settle in our heart. You cannot just let it settle in an inattentive way.
You must see how it settles inside you. Feel how it drenches your system and
then, when you are confident that, “Yes, I can observe, I can witness it, I can
hold on to it even with my open eyes,” you confidently get up, walk around and
do your work.
So
there is no point in meditating and not recognizing the gift that we have
received. You may have a very intense experience during meditation, but what
happens? All night you have been watching TV, surfing the Internet perhaps,
watching movies on your computer, and your father and mother thinks you are so
busy, studying all night long. “My baby is so good.” But you are wasting your
time. What happens now? You are struggling to wake up in the morning. You can’t
even finish your meditation. Some of you may even want to impress your parents,
closing your eyes to meditate. Yet, nothing is happening, or if something does
happen, you are so sleepy that you cannot retain anything. Suppose that, by chance,
you do retain something really good, but then you are rushing to college, “Oh!
I have to go, my homework is pending,” or “This is pending or that is pending
and I have to run.” In this whole process of running around, running for
breakfast, running for your car or scooty, travelling to college, you lose a
lot.
We
should remain in a meditative state, even with open eyes. What is a meditative
state? You have centred yourself towards your heart. You are more perceptive;
you are trying to understand things with your heart. When you look at things,
your attention is in the heart, your eyes are there. You are always trying to
weigh things with your heart, you are not analyzing from the mind. Your inner
radar opens up. And this habit has to be cultivated. If you want to become
sharply discriminative, then this is a must.
A
mind that is not balanced loses its radar, lose its direction. The pure mind
finds its direction within because it is centred. The settled mind finds its
own centre. So, meditation ultimately brings our centre nearer and makes it
palpable. You can feel your inner guidance all the time. About wrong things, it
speaks louder than anything. About truth, it may not speak at all, because
truth is its nature. After all, when I breathe I don’t have to know that I am
breathing. It is when my breathing becomes disturbed that the knowledge
automatically comes that it is disturbed. When you become old and your pants
are leaking, it isn’t normal, so you go to a doctor. But when everything is
normal, nothing comes to you by way of knowledge or experience.
In
Reality at Dawn, Babuji Maharaj mentions the shat-sampattis,
or the six steps to Realisation. The very first step is viveka, meaning discrimination. Without this discrimination,
without this ability to discrimination between right and wrong, between what is
good for me and what is bad for me, what is profitable versus what can be
destructive financially or otherwise, whether this person is worth becoming
friendly with or not, then your inner radar is lost. Once you have purity in
the heart, that inner radar becomes very powerful. With a pure heart, you are
able to do so many things.
Q: Many of them have asked this question
about not being able to maintain the condition in certain atmospheres. For
example somebody asked, “How do I maintain my condition at my hostel where the
atmosphere is very different from the ashram?”
KDP: On the first day during my talk I
said, “Have at least a few of your friends start meditation.” It is for your
survival. I also lived in a hostel from the ninth grade until I did my Masters
– maybe ten years. Anything can be detrimental if you allow it to be. We have
to convert the adverse situation to our advantage. In the hostel also, if some
of your friends are making fun of you, challenge them, “Look, I assure you this
will do you a lot of good.” You know a lot of weak points in your friends also.
Make use of those weak points and say, “Do you want to change? This will help
you to change.”
In
my times, one my friends could not sleep for more than two months at a stretch,
and if at all he would get sleep, it would be at the wrong time. We enticed
him, “Come and meditate, and your sleep pattern will be improved.” Then we took
him to our preceptor, and in the very first sitting his sleep pattern was
regularized and he became a devout abhyasi. Another fellow did not know how to
study well. I mean his focus was so poor and our professors said, “You go with
Kamlesh. He will take you for meditation. It will improve.” So, even professors
also started recommending, “Go and meditate with this group.”
At
one time we had more than twenty-five students meditating. Rajagopalan uncle
used to come to give us sitting at our hostel. The hostel became the ashram. It
depends on you, on how involved you are. If you are not involved then you will
find fault in every little thing. My professor started, the Dean started, the
Principal started, everyone started. Some lecturers also started and our group
was kind of an elite group, I would say. You could see when our abhyasi group
walked by. They stood out in a crowd that they were abhysis. They were not
hiding, “What will people think of me? I am meditating.” As our brother said,
simplicity is considered as a weakness. No, make it mightier. Simplicity and
purity have to go together. There are no two ways about it.