4 tháng 6, 2017

Cảm giác tội lỗi

Khi chúng ta thiền với người hướng dẫn hoặc Master, những ý nghĩ dựa trên ham muốn, đặc biệt là những ý nghĩ về cảm giác tội lỗi, sẽ xuất hiện ngay lập tức. Tôi đã đưa cho bạn một ví dụ về một ống đong trong suốt chứa nước đục, ở đó các vật chất nặng nhất chìm xuống đáy.

Cảm giác tội lỗi là nặng nề nhất trong tất cả các samskara (dấu ấn) chúng ta mang chứa. Nó giống như chì và nó làm phiền chúng ta rất nhiều.

Thường thì, cảm giác tội lỗi là sản phẩm của điều gì đó mà tôi không nên làm và tôi đã làm. Cảm giác tội lỗi cũng có thể là vì điều gì đó đáng lẽ tôi phải làm nhưng lại không làm. Không chỉ hành động của chúng ta mới thúc đẩy samskara. Sự không hành động có thể tạo ra samskara chết người còn tồi tệ hơn samskara tạo thành do hành động của chúng ta. Cơ hội bị mất ám ảnh chúng ta. "Giá như đêm hôm đó tôi học thêm một chút nữa và có câu trả lời chính xác, tôi có lẽ đã được 85 điểm thay vì 80. Tôi đã được nhận vào đại học. Sự nghiệp của tôi có lẽ sẽ là ..." Ban đêm, tôi vẫn mơ thấy mình đến trường đi thi và nghĩ “Cây bút chì của mình đâu rồi?"

Sự không hành động có thể là vấn đề rất nghiêm trọng. Giả sử bạn là một bác sĩ thăm khám trong bệnh viện và một phụ nữ đang nôn mửa. Bạn nói: "Tôi sẽ quay lại sau 10 phút nữa. Tôi phải gặp một số bệnh nhân khác. Y tá, hãy chăm sóc cô ấy." Khi bạn quay lại, cô ấy đã chết. Bạn có thể ngủ vào đêm đó không? "Tôi đã có thể làm một điều gì đó."

Thường thì, khi đi ngủ, điều mà chúng ta nghĩ đến trước tiên là những việc chúng ta đã không làm một cách thích đáng, hoặc những việc chúng ta đã không làm. Đôi khi, chúng đánh thức ta vào nửa đêm. "Tôi đã quên ký hợp đồng đó!" Những điều chúng ta không làm một cách thích đáng tạo ra dấu ấn rất tồi tệ, và chúng trở thành cảm giác tội lỗi, chúng lắng xuống đáy. Samskara đó được tạo ra bởi sự không hành động, sự không hành động có chủ ý, chiếm số lượng đáng kể của những samskara nặng nề nhất trong thân thể chúng ta. Chúng có thể được loại bỏ, không một chút nghi ngờ, nhưng khi đó đòi hỏi sự cam kết ở một trật tự rất cao. Nó đòi hỏi sự hợp tác của chúng ta ở mọi cấp độ. Bạn không thể nói, "Trong sự hiện diện của Master, tất cả những ý nghĩ đang đến, tôi phải ra khỏi đây!" Không. Hãy ở yên đó! Bạn muốn loại bỏ chúng? Khi đó, bạn phải phơi bày bản thân. Trở nên trần trụi từ bên trong. Hãy để trái tim bạn mở ra và nói, "Hỡi Master, xin làm theo ý Ngài. Con đã tạo ra tất cả những thứ này. Con sẽ không lặp lại nó nữa, nhưng xin hãy loại bỏ thứ này cho con.”

Bạn không cần phải nhớ tất cả các hành động đó, chỉ cần cởi mở bản thân. Ngài sẽ loại bỏ những gì Ngài phải loại bỏ. Sẽ có nhiều buổi như thế, theo thời gian, Ngài có thể từ từ giúp bạn. Vì vậy bạn phải hợp tác. Khi bạn đi đến người hướng dẫn để sitting, chỉ cần mở trái tim mình ra và nghĩ rằng Master đang ngồi phía trước. Không quan trọng người dẫn thiền nào ngồi trước mặt bạn. Luôn nghĩ rằng bạn nhận sitting từ Master, và điều này bao gồm cả sitting nhóm. Chính vì công việc Ngài đang làm mà những suy nghĩ này mới nổi lên trên, vậy tại sao bạn lại giấu nó đi? Thiên nhiên biết nên nhổ cái nào trước, nên không có lợi gì khi chống lại, va chạm hay tranh đấu với suy nghĩ đó. Chỉ cần nói, "Đây là việc Master đang làm. Ngài đang giúp tôi loại bỏ tất cả những thứ này." Khi đó, sự hợp tác trở nên dễ dàng hơn. Một khi biết được cơ chế tại sao những suy nghĩ xuất hiện trong tâm trí, bạn bắt đầu hợp tác. Các Master đang đánh rỗng thân thể chúng ta; các Ngài đang kéo tất cả chúng ra. Và sau đó, các Ngài sẽ lấp đầy khoảng trống với sự nhẹ nhàng, kiến thức thiêng liêng mà chúng ta cần, trí tuệ thiêng liêng mà chúng ta cần để dẫn dắt cuộc sống của chúng ta một cách đúng đắn.

Vì vậy, sự cởi mở là điều bắt buộc nếu bạn muốn đạt được điều gì đó đáng giá, thứ gì đó có thể cầm nắm được mà bạn có thể cảm thấy trong trái tim mình. Khi bạn ngồi thiền trước Master hoặc người hướng dẫn, khi một thứ gì đó như thế xảy ra trong một sitting, một sự cực đoan là điều bạn nói, "Không, không phải lúc này." Một sự cực đoan khác, có thể đến sau khi bạn nghe tôi nói lúc này, bạn có thể nói, "Được rồi, mọi thứ sẽ ổn!" Tôi nghĩ đó cũng là một bhava (xu hướng) sai lầm. Hãy tự nhiên. Bạn không cần phải phơi bày mọi thứ có ý thức, và nói "Làm ơn, xin hãy làm nó hiện ra." Không, không, chúng ta không muốn làm điều đó. Hãy tự nhiên.

Kamlesh D. Patel

Designing Destiny, Youth seminar, 11/2014

*****

GUILT

When we are seated in front of a preceptor or in front of Master, thoughts that are based upon desires, especially thoughts that are based on guilt, come immediately to the surface. I gave you the example of a cylinder filled with muddy water, where the heaviest objects sink to the bottom. Guilt is the heaviest of all the samskaras that we carry. It is like lead and it bothers us so much.

Most of the time, guilt is a product of something that I should not have done and I did. Guilt can also be because of something I should have done and but did not do. It’s not only our actions that promote samskaras. Our inactions can create lethal samskaras that are worse that than those created by our actions. Lost opportunities haunt us. “If I had studied a little bit extra that night and given the correct answer, I would have received a mark of eighty-five per cent instead of eighty per cent. I would have been admitted to college. My career would have been…” I still get dreams at night where I am going to college for my exams and think, “Where is my pencil?”

Inactions can be a very serious business. Suppose you are a doctor making the rounds in a hospital and one lady is vomiting. You say, “I will come back in ten minutes. I have to see some other patients. Nurse, look after her.” When you come back, she is dead. Now, would you be able to sleep that night? “I could have done something.”

Most of the time, when we go to bed what comes to our mind first is the thing that we didn’t do properly, or the things that we didn’t do at all. Sometimes they wake us in the middle of the night. “I forgot to sign that contract!” Those things that we don’t do properly create very bad impressions, and they become guilt, which stays at the rock bottom. Those samskaras created by inactions, deliberate inactions, amount to the heaviest of the samskaras in our system. They can be removed, no doubt, but then a commitment of a very high order is required. Our cooperation at every level is required. You cannot say, “In the presence of Master all these thoughts are coming, I’ve got to get out of here!” No. Stay put! You want to remove them? Then you must expose yourself. Become naked from inside. Let your heart open up and say, “Master, do as you please. I have created all this. I will not do it again, but please get rid of this for me.”

You don’t have to remember all those activities, just open yourself. He will remove what he has to remove. There will be many such sessions, over which period he can slowly help you. So you have to cooperate. When you go to a preceptor for individual sitting, just open your heart up and think that Master is seated in front. It doesn’t matter which preceptor is in front of you. Always think that it is the Master from whom you are receiving the sitting, and this includes group sittings. It is precisely because of the work he is doing that these thoughts have come to the surface, so why hide it? Nature already knew which one to pluck first, so there is no point fighting, or having friction and struggling with the thought. Just say, “This is Master’s doing. He is helping me remove all these things.” Then cooperation becomes easier. Once you know the mechanism as to why thoughts arise in the mind, you start cooperating. The Masters are vacuumising the system; they are pulling it all out. And then, they will fill it up with lightness, with the divine knowledge that we require, the divine wisdom that we require to lead your life properly.

So this openness is a must if you want to achieve something worthwhile, something palpable that you can feel in your heart. When you are in front of Master or a preceptor, when something like this happens in an individual sitting, one extreme is that you say, “No, not now.” There is another extreme, which may come after listening to me now, where you may say, “Okay, everything goes!” I think that’s also a wrong bhava. Be natural. You don’t have to consciously expose everything, saying “Please, please show it, please show it.” No, no, we don’t want to do that. Be natural.