8 tháng 7, 2021

Nghệ thuật chờ đợi

Thưa anh chị em. Vài lời kết, điều tôi nên nói - bởi vì giống như khi chúng ta ăn sau một thời gian dài bị bỏ đói. Bụng no căng, điều duy nhất chúng ta có thể làm là thư giãn trên một chiếc ghế êm ái và ngủ. (cười) Ý tôi là, đó là sự phản hồi xứng đáng cho một bữa ăn ngon. 


Người ta nói rằng im lặng là lời khen tốt nhất. Không phải theo kiểu phương Tây, bạn khen ngợi mọi thứ, và nói, "Cám ơn chị vì món salad ngon tuyệt!" Ý tôi là, ở Mỹ sự quan trọng hóa đối với món salad luôn khiến tôi sửng sốt. Thiên nhiên nuôi lớn rau xà lách, bạn chỉ việc cắt chúng ra và dọn lên bàn. Như thể đó là một món ăn tuyệt vời - ẩm thực Pháp! Dù sao, điều đó là rất rõ ràng. Bạn biết đấy, tôi không thể bỏ được thói quen phê bình người Mỹ. (cười khúc khích) Nhưng tôi làm điều đó bởi vì tôi rất mến họ …

Đó là lý do tại sao tôi phê bình người Mỹ rất nhiều - có lẽ tôi không nên tự nói ra điều đó - nhưng đó là dấu hiệu cho thấy tôi mến họ đến nhường nào. Hiển nhiên là thế! Nếu không tôi đã không ở đây. Tôi yêu người Mỹ. Tôi chỉ muốn rằng họ nên đáng yêu hơn nữa theo nghĩa tâm linh thực sự, và các nhóm (thiền), các nhóm nhỏ mà chúng ta có ở đây, họ ở trong tâm trí tôi, những hạt nhân, những tế bào hạt nhân bé nhỏ, và chúng phải phát triển. Bởi vậy, với ý tưởng đó trong tâm trí, chúng ta đến, chúng ta gặp gỡ, chúng ta ngồi và nói chuyện, chúng ta thiền, và như sáng nay ai đó đã nói trong bài phát biểu của anh ấy rằng, chúng ta chờ đợi!

Thường thì, trong thế giới ngày nay, chờ đợi được coi là điều gì đó vô ích, điều gì đó vô nghĩa, điều mà chỉ người phương Đông mới làm. Họ ngồi và chờ đợi. Họ không có gì khác để làm. Trong văn hóa phương Tây, chờ đợi đồng nghĩa với không có việc gì để làm. Đó là sự nhầm lẫn bi thảm của từ này, bởi vì chờ đợi thực sự có nghĩa là cho phép một quá trình tự hoàn tất. Bạn bắt đầu một quá trình, và chờ đợi. Giống như bạn gieo hạt, và chờ đợi. Bạn tưới cây, và chờ đợi. Bạn cho khoai tây vào nồi, đặt lên bếp, và chờ đợi. Bạn sai khiến chồng mình đi làm, và chờ đợi. (cười) Bây giờ, với cuộc sống, nếu bạn phân tích theo cách đó, không có gì khác ngoài sự chờ đợi đan xen với những khoảnh khắc hoặc sự bùng lên của hoạt động. Chờ đợi chiếm một phần lớn sự tồn tại của chúng ta, không làm việc, không làm bất cứ thứ gì. Ngay cả những ai nghĩ rằng mình đang lái xe, "Ồ, tôi lái xe 4 tiếng liên tục." Bạn đang đợi để đến nơi. Đang lái xe nhưng bạn đợi để đến nơi? Chẳng phải thế sao? Đi máy bay, bạn cũng làm điều tương tự. Cứ vài phút, bạn lại nhìn đồng hồ, "Khi nào đến nơi?"

Về mặt triết học, và nếu bạn đủ thông minh để hiểu điều đó, thì chờ đợi chính là một nghệ thuật. Làm, bất cứ kẻ ngốc nào cũng có thể làm. Như họ nói, lái xe chậm là một nghệ thuật. Bất kỳ gã quái xế nào cũng có thể lái xe như điên với tốc độ 90 dặm một giờ, và làm tan tành chiếc xe của mình. Chúng ta không muốn diễn viên đóng thế trong tâm linh. Chúng ta muốn người có thể kiên định, người có thể làm những gì cần thiết khi cần và chờ đợi. Và bạn có thể hỏi, chờ đợi có gì hấp dẫn. Ví dụ, như Kali, chị ấy luôn muốn biết việc chờ đợi có gì hấp dẫn? Nó cho thấy sự hiểu biết về nhiều thứ. Thứ nhất: chắc chắn giữa lúc bắt đầu và kết thúc của một quá trình, có một khoảng thời gian mà chúng ta phải chờ đợi. Thứ hai: người có thể chờ đợi là người có niềm tin, và do đó có sự kiên nhẫn để chờ đợi. Thứ ba: anh ta có niềm tin vì biết rằng cái gì bắt đầu phải kết thúc. Nó không thể dừng lại, trừ một thảm họa hay một tai nạn. Do đó, yếu tố niềm tin được hình thành.

Ở phương Đông chúng tôi, mỗi khi bạn lên máy bay, đó là hành động của niềm tin. Ý tôi là theo nghĩa đen. Ai biết được điều gì sẽ xảy ra, đặc biệt là trên những chuyến bay đường dài - 10 giờ, 11 giờ? Ngày trước, chúng tôi bay 30 phút, nắm chặt tay và cầu nguyện. Ngày nay, chúng ta có thể cầu nguyện trong bao lâu? Chúng ta có thể cầu nguyện trong 8 giờ không? Chúng ta có thể cầu nguyện trong 11 giờ không? Chúng ta cầu nguyện lúc đầu, và rồi cố gắng tận hưởng chuyến bay. Mỗi khi có sự rung lắc, mỗi khi có sự thay đổi hành trình … hầu hết mọi người đều làm như vậy. Chỉ có điều, người nào xấu hổ nếu phải nói thật thì nói dối. Vì vậy, chờ đợi có thể trở thành một cực hình nếu bạn không có niềm tin - rằng Master đã bắt đầu một điều gì đó, Ngài chắc chắn sẽ kết thúc nó vì lợi ích của tôi, vì lợi ích tối hậu của tôi. Người có thể chờ đợi, thực sự là người có niềm tin vào tiến trình, vào Guru, và niềm tin đó mang lại cho chúng ta khả năng chờ đợi, mà bạn gọi là sự nhẫn nại. Nếu có cái biểu tượng cho một con người tâm linh - cái tượng trưng cho một con người tâm linh, i đặc trưng cho một con người tâm linh - đó là khả năng chờ đợi.

Master của tôi là một thí dụ toàn hảo về chờ đợi. Người có thể chờ đợi vĩnh viễn. Và đó là một thứ khác. Bạn không thể nói, "Ồ, tôi đã đợi 5 phút, anh mong tôi đợi trong bao lâu?" Chờ đợi không thể có giới hạn. Giống như khi bạn huấn luyện chó, "Đợi đã nào," nó phải ở trong chuồng cho đến khi bạn đến và thả nó ra. Cái được áp dụng cho chó cũng được áp dụng cho người huấn luyện chó. Bởi khi bạn yêu cầu nó đợi, bạn đi và ngồi xuống, và lén nhìn nó, bạn cũng đang chờ nó xuất chiêu, như một dấu hiệu của sự nghe lời, hoặc không nghe lời. Vì vậy, chờ đợi không thể có giới hạn. "Ồ, tôi đã đợi 20 phút. Tôi đã đợi 40 phút. Tôi đã đợi 3 ngày." Chúng ta có một giới hạn. Chờ đợi không có giới hạn. Chờ đợi có phần hay chia sẻ đặc tính của cái Vô hạn. Trong khi đó, làm tiêu tốn những mẩu nhỏ, những mẩu rời rạc của thời gian, mà chúng ta gọi là giây, phút, giờ. Một người chờ đợi có thể đến mức hạn. Master là người có thể chờ đợi vĩnh viễn. 

Có lần tôi hỏi Babuji, "Nhiều người đến gặp Ngài, nhận một hoặc hai sitting, rồi bỏ đi. Điều gì sẽ xảy ra?" Người nói, "Ồ, Ta có thể đợi. Họ phải quay lại." Tôi nói, "Khi nào?" Người nói: "Có thể không phải trong cuộc đời này, nhưng trong đời sau họ phải đến với Ta. Có thể 4 đời sau nhưng họ vẫn phải đến với Ta." Đó là thứ niềm tin mà chúng ta nói đến ở đây.

Tôi nghĩ rằng tôi đã kể cho bạn nghe một tình tiết, một lần Ngài đang làm việc gì đó trên máy bay, và Ngài rất chăm chú. Tôi hỏi Master, "Ngài đang làm gì vậy?" Ngài nói, "Con hãy đọc xem Ta đang làm và nói cho Ta hay." Tôi cố gắng một chút. Ngài đang làm việc ở tương lai. Rồi Ngài giải thích với tôi rằng Ngài đang làm việc để đặt nền tảng cho cái Con người mà sẽ xuất hiện vào thời đại Mahapralaya - đó là sự biến mất của vũ trụ, theo cách tính trong triết học Ấn giáo, là 4.320.000 năm nữa. Và Ngài có sự kiên nhẫn để bắt đầu công việc đó bây giờ! Tôi nói, "Làm sao Ngài biết việc đó sẽ thành công?" Ngài nói, "Chỉ kẻ ngốc mới có thể hỏi như thế." (cười) Tôi nói, "Chà, có lẽ con là kẻ ngốc, nhưng làm ơn giải thích cho con làm thế nào Ngài biết rằng điều này sẽ xảy ra?" Ngài nói, "Khi Ta muốn điều đó, nó không thể không xảy ra. Không có thứ gì trên trái đất, không có thứ gì thiên đường có thể dừng nó lại."

Đó là niềm tin. Nơi chính Ngài, sinh ra từ niềm tin nơi Master của Ngài. Master của Ngài đã dạy Ngài. Ngài đặt trọn vẹn niềm tin nơi Master của Ngài. Vì thế, Ngài có thể có niềm tin vào chính mình. Khả năng chờ đợi cho thấy sự nhẫn nại và niềm tin. Khả năng chờ đợi trong thời gian dài cho thấy niềm tin ngày càng lớn. Khả năng chờ đợi vô hạn cho thấy niềm tin vô hạn. Đây là năng lực chúng ta phải phát triển.

Rất thường, mọi người đến gặp chúng tôi để nhận một sitting, 2 sitting, 3 sitting, và nói, "Chà, không có gì xảy ra, Chari. Tôi đã khá chật vật. Tôi phải mất hai tiếng rưỡi để đến đây, và hai tiếng rưỡi để quay về, và một tiếng với Ngài. Mất 5 tiếng trong một ngày 24 tiếng của tôi, và tôi không thể tốn thời gian thêm nữa." Chỉ người đối mặt với cái chết mới nói về thời gian. Người giáp mặt, hoặc khao khát sự bất tử nói về cái vô hạn, vì thế có sự kiên nhẫn, có niềm tin, và có khả năng chờ đợi. Thứ này (cuộc đời) là một sự tồn tại ngắn ngủi, bay vo ve xung quanh như ong bướm, đi lặc lè quẩn quanh như gấu, (cười) "hũ mật ong, hũ mật ong", và giả vờ như chúng ta thành tựu điều gì đó, "Ồ, thời giờ của tôi là rất giá trị, tôi có thể dành cho ngài 5 phút, Chari. Hãy tóm tắt trong 3 phút cho tôi về Sahaj Marg. Có lẽ chúng ta có thể làm điều gì đó." Ý tôi là, đó không phải là bán khoai tây hay súp lơ. Đây là Sahaj Marg, ở đó bạn có một Master với năng lực vô hạn, do đó, với khả năng chờ đợi, với sự kiên nhẫn vô hạn, xuyên qua thời gian vô hạn - biết rằng, bạn, tôi và tất cả chúng ta ở đây, không thể tuột khỏi tay Ngài! Làm sao bạn có thể tuột khỏi tay một người ở đó vĩnh viễn? Giống như cá trong hồ. Nếu 3 năm bạn đánh cá một lần, chà, con cá đó có thể nói, "Gã đó đến đây 3 năm một lần, hãy trốn dưới những tảng đá." Nhưng nếu bạn đánh cá hàng ngày, 24 giờ một ngày, mọi con cá sẽ bị bắt. Hôm nay, ngày mai, ngày kia, càng trốn lâu, chúng càng trở nên bự hơn đối với người đánh cá. (cười) Và do đó, càng dễ bắt hơn. (cười) Bởi vậy, người khôn ngoan nói, "Hãy nhanh chóng đến với Ngài. Đừng để bị bắt. Hãy tự đến với Ngài."

… Đây là bí mật của tâm linh. Ngài có thể chờ đợi vô thời hạn. Tại sao tôi nên chờ đợi? Giống như một người nói, "Ồ, cứ 10 phút lại có một chuyến xe buýt. Tôi sẽ bắt chuyến kế tiếp, chuyến kế tiếp, chuyến kế tiếp", và anh ta ngồi đấy hút thuốc hoặc uống rượu, và hết chuyến xe này đến chuyến xe khác đi qua. Cuối cùng, anh ta bắt một chuyến xe lúc nửa đêm, đến Seattle lúc 2 giờ sáng, bị bóp cổ trên đường, và cuối cùng phải nhập viện. Bởi vậy, trong khi chúng ta nên có khả năng chờ đợi về một kết quả với niềm tin rằng điều đó không thể lẩn tránh hay trốn tránh hoặc tuột khỏi tay chúng ta thì chúng ta khó có thể chờ đợi để bắt đầu quá trình đó. Giống như nấu ăn. Nếu bạn không bắt đầu nấu, bạn sẽ không thể hoàn thành nó.

Sự bắt tay vào việc là rất quan trọng. Tôi không biết liệu một người có nhận thấy tầm quan trọng của điều đó hay không. Niềm tin là cái ẩn đằng sau khả năng chờ đợi. Niềm tin là cái, theo ngạn ngữ, hoặc theo cách nói trong tiếng Anh là, dời non lấp biển. Tôi thường cảm thấy rằng Guru thực sự không làm gì cả theo nghĩa làm việc gì đó. Và sự tin chắc này ngày càng lớn lên trong tôi, rằng Ngài thực sự không làm gì cả. Ý tôi là, tôi không có ý khiếm nhã với Master của tôi. Vậy thì cái gì khiến công việc của Ngài, sinh lực của Ngài, được kích hoạt vì lợi ích của tôi? Niềm tin của tôi. Khi tôi có niềm tin nơi Ngài, sinh lực của Ngài phải chảy tới. Như thể có một khoảng trống, và sinh lực của Ngài bị hút về phía tôi.

Tôi muốn nói rằng chúng ta luôn phải chờ đợi, giống như chúng ta phải đợi giữa hai cuộc họp, giữa hai cuộc hội thảo, giữa satsangh (thiền nhóm) buổi sáng và satsangh buổi tối, giữa đêm và ngày, đợi khoai tây chín, đợi nước sôi, và đợi thức ăn được tiêu hóa.

Hãy nhớ, hãy hiểu, và hãy ngấm một chút sự thật quan trọng này, rằng cuộc sống là chờ đợi, đan xen với những khoảnh khắc ngắn ngủi, bùng lên của hoạt động. Nếu lầm tưởng hoạt động là cuộc sống, thì chúng ta còn ngu ngốc hơn động vật. Đó là lý do tại sao động vật có thể đi và ngủ đông trong bình yên. Không một con người nào có năng lực đó. Gấu vào trong núi, mỗi năm 6 tháng, ngủ trong hang. Khi mùa xuân đến, chú thong dong xuống núi tìm mật ong. Chú hòa bình với chính mình. Chú không nói "Ồ, ta đã mất 6 tháng, ta sẽ bù lại thế nào đây?" Đó là quy luật của Thiên nhiên. Chờ đợi là một quy luật. Sự thành tựu không phải là của bạn. Khi chúng ta đợi - Ngài trao.

Chariji Maharaj

Nguồnhttps://www.sahajmarg.org/literature/featured-articles/the-art-of-waiting