13 tháng 9, 2021

Vài nét về Daaji

Thứ 5, ngày 18 tháng 6 năm 2015: Trước câu hỏi của các em nhỏ, “Thưa Master, chúng cháu biết rất ít về ông, xin hãy kể cho chúng cháu về ông", ngài trả lời, "Các cháu hãy nói với họ rằng tên ông là Kamlesh Patel và ông biết rất ít về bản thân mình.”

Daaji hay còn được gọi là Kamlesh Patel.

Sinh ngày 28 tháng 9 năm 1956 tại làng Kalla, quận Baruch, bang Gujarat, Ấn Độ.

Là abhyasi vào tháng 8 năm 1976.

Được mệnh danh là Người đại diện Tâm linh của Sahaj Marg vào ngày 26 tháng 7 năm 2011.

Được công bố là Người đại diện Tâm linh của Sahaj Marg vào ngày 3 tháng 10 năm 2011.

Sitting (thiền với người hướng dẫn) đầu tiên với Draupadi Behn. Sau sitting đầu tiên, với sự khiêm tốn tuyệt vời và nước mắt trào dâng, gửi thẳng Kamlesh đến Sri.C.Rajagopalan để Kamlesh nhận các sitting tiếp theo không thể chịu đựng nổi sức chứa của trái tim ấy.

Trước khi được mệnh danh là người kế vị, ngài làm việc với vai trò Phụ trách Khu vực châu Đại Dương và chịu trách nhiệm phát triển các vấn đề của Hiệp hội ở Nam Phi.

Ngài được chỉ định làm Phó Chủ tịch Hiệp hội vào ngày 15 tháng 8 năm 2012.

Dưới đây là đôi điều về Daaji do chính ngài chia sẻ.

1. Trên đường đi, có một cuộc bàn luận về lần đầu tiên Kamlesh bhai tiếp xúc với tâm linh. Ngài bị ảnh hưởng bởi cuộc đời Shri Ramakrishna Paramahamsa và bắt đầu tự thiền. Nhận thấy sự quan tâm của ngài đối với thiền, bạn của ngài đã dẫn ngài đến một trong những người hướng dẫn của chúng ta.

Kamlesh bhai vui mừng nhớ lại buổi sitting đầu tiên, và nói, “Buổi sitting đó giống như một vụ nổ! Một lần và mãi mãi. Nhưng điều thú vị là 2 tháng trước khi điều này xảy ra, tôi đã bỏ nhà đi lang thang một ngày. Tôi muốn trở thành khất sĩ (sannyasi). Vì vậy, tôi đã rời nhà vào sáng sớm. Tối hôm đó, tôi đến một đền thờ bên bờ sông Narmada gần làng của tôi, làng Kalla, quận Bharuch, và đi quanh đền thờ. Ở đó có một tu sĩ khổ hạnh (Sadhu) già đang hành hương (parikrama), từ đầu nguồn của con sông cho đến nơi dòng sông đổ ra biển. Ông nói, “Anh bạn trẻ đang làm gì ở đây vậy? Tôi nói, Cháu muốn trở thành một khất sĩ như ông.” Ông nói, Hãy quay về nhà đi, con không thuộc về nơi này.” Tôi hỏi, “Tại sao?” Ông nói, “Con thấy không, ta đã mắc sai lầm. Bây giờ ta đã là một ông già. Ta đã mắc sai lầm và ta không thể quay về nhà được nữa. Giờ đây ta bị mắc kẹt với cuộc sống này.” Rồi, với rất nhiều do dự và thất vọng, tôi quay về nhà. 2 tháng sau, tôi được giới thiệu vào Sahaj Marg. Tôi bắt đầu với Sahaj Marg vào tháng 8 năm 1976.” (Trên đường đến Ongole)

2. Trong cuộc trò chuyện thân mật trước bữa trưa, Kamlesh bhai nhấn mạnh tầm quan trọng của đức tin. Ngài kể rằng một vài năm trước, ngài đã nhận được một thông điệp của Lời thì thầm qua người trung gian đáng kính, bà Hélène Peyret, từ một người tên là Uma, cho biết rằng bà là họ hàng gần của Kamlesh bhai. Ngài không biết là ai và khi hỏi lại mẹ của mình, ngài biết rằng Uma là bà ngoại của mình. Vì không ai từng gọi ngoại bằng tên nên ngài đã không biết tên thật của bà. Ngài cho biết là bà ngoại chưa từng thiền trong suốt cuộc đời và không chắccó nhận những sitting khai tâm hay không. Tất cả những gì làm là vào mỗi sáng, bà dâng một cánh hoa hồng trước ảnh của Babuji Maharaj. Nhờ đó, đã có thể phát triển đức tin sâu sắc, một chìa khóa dẫn đến Cõi Sáng! Ngược lại, có những abhyasi đã trải nghiệm những trạng thái và nhận được dòng truyền mà vẫn cứ nghi ngờ. Sự thiếu đức tin như vậy sẽ không giúp chúng ta đạt được Mục tiêu.

3. Trong một buổi hỏi đáp, một cậu bé 9 tuổi hỏi ngài, "Sau khi trở thành Master, cảm nghĩ đầu tiên của ngài là gì?" Kamlesh bhai hóm hỉnh trả lời, cảm nghĩ đầu tiên của ngài là ‘vỡ mộng’ và ‘hoài nghi’. Ngài nói rằng ngài cảm thấy mình đã quá già để làm công việc này và rằng công việc này tốt nhất là trao cho những người trẻ tuổi giống như cậu bé đang đặt câu hỏi.

4. Khi ngài ở Shahjahanpur, Babuji Maharaj dùng móng tay kẻ một đường lên tay và nói, Con có thể nhìn thấy đường này không? Kamlesh nói “Con có thấy thưa Master. Đây là một dòng nước. Sau đó, Babuji vẽ một đường thứ hai nối với dòng nước đó nói, “Sức nước bây giờ đã giảm đi một nửa. Con có hiểu không? Nếu chúng ta thêm nhiều đường hơn, sức mạnh sẽ bị chia nhỏ. Tương tự như vậy, nếu tâm trí của chúng ta có nhiều kênh hoạt động, sự tập trung bị chia nhỏ, do đó, sự chú ý vào một điểm duy nhất là yêu cầu để đạt được cái tối thượng. [Bối cảnh câu chuyện là một sớm mùa đông ở Shahjahanpur, miền bắc Ấn Độ. Mùa đông ở đây lạnh và hanh khô, dùng móng tay gạch lên da có thể thấy một đường màu trắng]

5. Sau đó, để tiếp thêm động lực, ngài tiếp tục thuật lại một sự việc: “Bạn biết đấy, ở Kolkata, Master (Chariji Maharaj) từng ở nhà của anh Ajay Bhatter. Vào một buổi tối, có chương trình âm nhạc. Chương trình đang diễn ra và tôi đang bận quan sát trạng thái của mình. Khi tôi đang quan sát, tôi thấy Master đang ngân nga theo điệu nhạc và các ngón tay của ngài uyển chuyển theo nhịp điệu. Đột nhiên ngài phẩy nhẹ tay lên không trung theo điệu nhạc. Vào khoảnh khắc đó, tôi cảm thấy bên trong mình, sự di chuyển từ luân xa 3 đến luân xa 4 giống như một tia laze chiếu thẳng. Tôi có thể cảm thấy nó. Tôi nhìn lên và bắt gặp Master. Ánh mắt chúng tôi chạm nhau. Mắt tôi cúi trước ngài trong sự đáp lại đầy cung kính trong khi hai bàn tay tôi chắp lại với lòng biết ơn. Ngài đứng ở một khoảng cách xa. Đôi mắt ngài đáp lại tôi, và ngài gật đầu còn tôi cúi đầu. Chính là nó - một sự khẳng định về công việc đã hoàn tất. Bạn thấy hệ thống của chúng ta mới đẹp đẽ làm sao và chúng ta không cần phải nói nhiều”. Im lặng và nước mắt trào dâng. Đó là khoảnh khắc sâu đậm của tình yêu trong nhiều biểu hiện của nó.

6. Ngài cũng kể lại một sự việc khi ngài ở Bangalore với Master (Chariji Maharaj). Ngài đã được Master Chariji gọi vào lúc sáng sớm. Trong sitting đó, ngài quan sát thấy công việc được bắt đầu bởi Babuji dấu yêu trong một giấc mơ nhiều tháng trước, bây giờ được Chariji tiếp tục và hoàn thành.

7. Ngài đã từng ở Shahjahanpur 10 ngày trong nhà của Babuji, chỉ ăn, thiền và ngủ. Khi ngài quan sát trạng thái của mình, nó giống như một con chó hoang, chẳng có gì phải bận tâm. Nếu ai cho thứ gì đó nó sẽ ăn còn không nó sẽ chết đói.

8. Một lần ngài tháp tùng Chariji trong chuyến công tác nước ngoài, ngài có cơ hội ở trong phòng của Master. Vào buổi sáng khi Chariji thức dậy và thiền trên giường vài phút, Daaji quan sát thấy toàn bộ bầu không khí thay đổi. Ngài cảm thấy rằng bầu không khí đó giống như điều kiện trước khi có sự sáng tạo. Khi đó, ngài hỏi Chariji rằng thực sự lúc đó Master đang làm gì? Master Chariji trả lời rằng ngài đang dâng lời cầu nguyện tới Babuji Maharaj. Thái độ của chúng ta khi cầu nguyện phải như thế.

9. Ngài đã tìm ra Điểm C, D và 14 luân xa dọc mỗi bên cơ thể.


*****

DAAJI - ABOUT HIMSELF

"Thursday, 18th of June 2015:- To the children’s question, “Master, we know very little about you, please tell us about yourself”, he replied, “Tell them my name is Kamlesh Patel and I know very little about myself.”

Born: September 28, 1956 in Kalla(Village), Baruch(District), Gujarat, India.

Abhyasi: August 1976
Nominated as Spiritual

Representative: 26.07.2011

Declaration : 03.10.2011

First Sitting with preceptor Smt. Draupadi Behn. With great humility and tears in her eyes, after 1st sitting, she directed Daaji to Sri.C.Rajagopalan to take further sittings as she could not bear the capacity of the heart.

Before nominating successor he worked as Regional In Charge of Oceania and he was responsible for the revival of Mission affairs in South Africa.

He was nominated as Vice President of the Mission in Aug 15, 2012. About himself in his own words

1. On the way, there was a discussion about Kamlesh bhai’s first exposure to spirituality. He was influenced by the life of Shri Ramakrishna Paramahamsa and started meditation on his own. Noticing his interest in meditation, his friend took him to one of our preceptors.

Kamlesh bhai joyfully recalled the first sitting, and said, “The sitting was like boom! Once and for all. But the interesting thing was that two months before this I took off from home on a one-day excursion. I wanted to become a sannyasi. So I took off in the morning. In the evening I went to a temple on the bank of the river Narmada near my village, Kalla, Bharuch, and walked around. There was one old sadhu doing his parikrama, from the source of the river till where it meets ocean. He said,‘Yahan kya kar rahe ho? [What are you doing here?]’ I said, ‘I want to become a sannyasi like you.’ He said, ‘Go back, you don’t belong here.’ I asked, ‘Why?’ He said, ‘You see, I made a mistake. I am an old man. I made a mistake and I am unable to go back. Now I am stuck with this life.’ Then, with a lot of hesitation and disappointment, I went back home. Within two months I was introduced to Sahaj Marg. I started in August 1976.”( On the way to Ongole)

2. During an informal conversation before lunch, Kamlesh bhai emphasised the importance of faith. He mentioned that a few years back he received a Whisper via respected medium, Madame Hélène Peyret, from a lady by the name of Uma, who indicated that she was a close relative of Kamlesh bhai. He did not know who this lady was and upon checking with his mother he found that Uma was his maternal grandmother. Since no one ever addressed her by name, he didn’t recollect her by name. He said his grandmother did not meditate throughout her life and was doubtful if ever she took even introductory sittings. All she did was to stand in front of a photo of Babuji Maharaj and offer a rose petal every morning. Through this she was able to develop deep faith, a key to the Higher Worlds! In contrast, there are abhyasis who experience conditions and receive transmission and still continue to doubt. Such lack of faith will not help in reaching the Goal.

3. A question and answer session during which a nine-year-old boy asked him, “What was the first thought you had after becoming Master?” Kamlesh bhai wryly said his first thought was of ‘disillusionment’ and ‘disbelief’. He said he felt he was too old for the job and thought it was best left to young people like the little boy asking the question.

4. When he was in Shahjahanpur how Babuji Maharaj drew a single line on his hand, saying, “Are you able to see this line?” He said “Yes Master.” “This is a water canal.” Then Babuji drew a second, connecting line, saying, “The water force is now reduced by fifty percent. Do you understand?” If we add more lines, the force is divided further. Similarly, if we have multiple channels running in our minds, the focus is divided, hence a single-pointed attention is required to achieve the highest.

5.Then, to add motivation he went on to narrate an incident: “You know in Kolkata, Master used to stay at brother Ajay Bhatter’s home. One evening, there was a ghazal session. The program was on and I was busy observing my condition. As I was observing, I saw Master humming to the tune of the music and his fingers playing the rhythm. Suddenly he wafted his hand in the air in line with the music. At that moment, I felt the movement from point 3 to point 4 within me like a laser beam in a straight line. I could feel it. I looked up and saw Master. Our eyes met. My eyes bowed to him in respectful acknowledgement as my hands discretely came together in gratitude. He was at a distance. His eyes acknowledged mine, and he nodded and I bowed. That was it – an affirmation of the work done. You see the beauty of our system and how little we need to say.” There was silence and eyes were moist. It was a profound moment of love in its many manifestations.

6. He also narrated one incident when he was in Bangalore with Master. He was called by Chariji Master early morning. In the sitting it was observed by him that the work started by Beloved Babuji months ago in a dream was continued and completed by Chariji.

7. He was once in Shahjahanpur in Babuji house for 10 days, only eating and sleeping. When he observed his condition it was like street dog, caring for nothing. If somebody gives something it will eat otherwise it will starve.

8. Once he accompanied Chariji in an overseas tour where he had the opportunity to stay in Master’s room. In the morning when Chariji wake up and sit for some minutes in bed Daaji observed the whole atmosphere was changed. He felt that it was like the condition before the creation. Then he asked Chariji what he really was doing then?. Chariji Master replied that he was praying to his Master. That should be our attitude in prayer.

9. He discovered Point C, D and Vestibules."