Vấn đề căn bản, cho đến khi tôi có thể khám phá ra sau nhiều năm, là tâm trí con người thích ý tưởng về các vị thần ở bên ngoài, bởi vì họ để lại chúng ta ở đây và họ lên thiên đường của họ, và các bạn biết đấy, chúng ta vẫn ổn.
Chúng ta có thể làm những công việc thường ngày, giả vờ như Ngài không nhìn chúng ta. Chúng ta quen với những nghi lễ ở đền thờ - bạn đến đó mỗi tuần một lần, hoặc mỗi năm một lần, hoặc mỗi tháng một lần, hoặc khi cần. Babuji Maharaj từng nói, "Xin lỗi, tôi nói ra điều này thì thật thô tục, nhưng chúng ta đến đền thờ hoặc nơi thờ cúng như chúng ta đi vào nhà vệ sinh - khi cần." Chúng ta đã quen với điều đó. Chúng ta đến, bỏ tiền vào hòm công đức hoặc thắp một ngọn nến hoặc làm bất cứ điều gì cần, và đổi lại sự nhẹ nhõm, mặc dù trong tâm chúng ta đặt câu hỏi, cuộc đời tôi có ý nghĩa gì? Việc đó có ý nghĩa gì? Việc đến đền thờ hay nhà thờ có tạo ra sự thay đổi nào trong tôi hay không? Bởi vì tôi vẫn cảm thấy tội lỗi của mình ở đây (nơi trái tim). Trong Sahaj Marg Babuji từng nói, "Cảm giác tội lỗi là samskara nặng nề nhất. Bởi vì bất cứ thứ gì bạn có thể làm, bạn làm một lần. Nhưng khi bạn suy nghĩ về nó hết lần này đến lần khác, bạn làm sâu sắc thêm cảm giác tội lỗi - dấu ấn, và chúng trở thành samskara." Nó giống như hiện tượng địa chất khi mọi thứ thành hóa thạch, đá bị hóa thạch. Đó là những gì xảy ra. Chariji
******
Therefore the fundamental problem, as far as I am able to make out after so many years, is that the human mind likes the idea of external gods, because they leave us here and they go away to their heaven, and we are okay, you know. We can do our daily lives, pretending that He is not looking at us- number one. We are used to the temple ritual-you go there once a week, or once a year, or once a month, or at need. Babuji Maharaj said, "Excuse me, this is a vulgar statement that I am going to make, but we go to the temples or places of worship like we go to the toilet-at need." We are used to that. We go, put our money in the hundi [collection box] or light a candle or do whatever is necessary, and we come back relieved, though in our heart of heart we are asking the question, has that any meaning in my life? Has that any significance? Does my going to the temple or church make any difference to me? Because I, still feel here my guilt. In Sahaj Marg Babuji said, "Guilt is the biggest samskara. Because whatever you may have done, you have done once. But when you go on thinking about it again and again and again, you are deepening that guilt-what we call impression, becomes samskara." It is almost like this idea in geology that things become fossils, fossilised rocks. So that is what happens. Chariji