N.B349 / SRCM
Shahjahanpur, U.P.
Ngày 8 tháng 7 năm 1957
Thưa ngài kính mến,
Tôi rất vui khi nhận được bản tin của các ngài và tôi
xin gửi lời cảm ơn sâu sắc vì sự thức tỉnh hòa bình trong các anh chị em của
chúng ta trên thế giới. Ý tưởng về hòa bình có trong tâm trí mọi con người, mặc
dù bị phá vỡ bởi cái tôi cá nhân, vốn hoạt động trên cơ sở chủ nghĩa cá nhân để
đạt được mục đích cá nhân do tư tưởng hẹp hòi của con người. Để làm tan biến ý
tưởng về cái tôi cá nhân và làm việc hài hòa vì lợi ích chung là nhu cầu của thời
đại. Các hội nghị và các cuộc họp bàn cho mục đích này có thể chỉ giống như đốm
lửa mang lại ánh sáng tạm thời cho mảnh hòa bình vụn vặt. Tiếng kêu trong sa mạc
sẽ không thể tiến xa trên con đường thành công bởi vì niềm tin tột bực hoạt động
ở nơi sâu thẳm nhất.
Những gì chúng ta cần hiện nay chỉ là trau dồi đạo đức
và tu dưỡng tinh thần. Chúng ta phải học cách tạo ra trong lòng cảm giác về
tình yêu nhân loại, đó là phương thuốc hữu hiệu nhất đối với mọi cái xấu và có
thể giúp giải phóng chúng ta khỏi sự khủng khiếp của chiến tranh. Tôi hoàn toàn
đồng ý với người bạn quá cố của chúng ta, ngài Bernard Malan, khi ông bày tỏ niềm
tin về sự thống nhất thông qua công cuộc kiếm tìm hạnh phúc thông thường. Đúng
là hạnh phúc là điều cần thiết để chấm dứt mọi đau buồn. Nhưng điều đó giống
như Bức tường đen (Tường không cửa) của các nhà khoa học, không cho phép con
người tiến xa hơn tới tình yêu nhân loại. Để đạt đến chân hạnh phúc, chúng ta
nhất thiết phải vượt lên trên chính mình, vốn là điều cần thiết để tạo ra bầu
không khí của tình yêu nhân loại.
Đó là yếu tố chính trong giải pháp của vấn đề. Ấn Độ
đã từng tìm kiếm nó. Nàng không xâm chiếm các quốc gia khác để chiến tranh và đổ
máu không phải vì hèn nhát mà vì nàng nhận ra bổn phận ngoan đạo của mình đối với
nhân loại. Người dân Ấn Độ đã hạnh phúc trong chính ngôi nhà của mình bất chấp
những cuộc xâm lăng đau thương các quốc gia của họ. Những đau thương này đối với
họ chẳng gì khác ngoài những đóa hoa do Master Thần thánh gửi đến để trui rèn họ
tới những nấc thang thích hợp cần thiết cho sự thăng hoa của nhân loại, cá nhân
cũng như tập thể.
Hạt giống được gieo sâu đến nỗi cành của nó vẫn đơm
hoa kết trái với hương thơm ngọt ngào của hòa bình và hạnh phúc ngập tràn bầu không
khí. Cây bám rễ chắc đến mức ngay cả cơn bão khủng khiếp nhất cũng không thể bật
được gốc của nó. Đó là những thứ cần thiết cho sự thăng hoa của nhân loại, mà tất
cả mọi người, phương Tây cũng như phương Đông phải coi như một phần bổn phận của
mình. Trừ khi nền tảng của hòa bình được xây dựng đặt trên nền tảng tâm linh, còn
không thì không thể mong đợi triển vọng tốt hơn. Nhưng nhất định và chắc chắn rằng
không sớm thì muộn chúng ta sẽ phải áp dụng các nguyên tắc tâm linh nếu chúng
ta muốn duy trì sự tồn tại của mình. Nếu sức mạnh vật chất có thể ngăn chặn các
cuộc xâm lăng và tấn công, thì không thể tránh được đổ máu bởi vì ngay cả khi
đó chúng ta cũng phải dùng sức mạnh gây ra đổ máu cho cả hai bên. Sức mạnh vật
chất không thể dừng sự kiêu ngạo lại được. Chỉ có sức mạnh tâm linh mới có thể
loại bỏ nguyên nhân của chiến tranh khỏi tâm trí con người.
Làm thế nào để giới thiệu những điều này cho quần
chúng chưa quen thuộc với sự đúng đắn của mục đích là vấn đề tiếp theo và cũng khó
khăn không kém. Nếu ý kiến của tôi được chấp thuận, tôi sẽ đưa ra phương pháp
khả thi đơn giản nhất dưới đây.
Tất cả các anh chị em hãy thiền hàng ngày vào một giờ
cố định tại nơi mình ở trong khoảng một giờ, nghĩ rằng tất cả mọi người trên Thế
giới đang ngày càng yêu chuộng hòa bình và ngoan đạo.
Phương pháp này được đề xuất không chỉ vì động cơ tâm
linh mà còn có hiệu quả cao trong việc mang lại kết quả mong muốn và dệt nên số
phận của hàng triệu người khốn khổ. Cầu nguyện cho sứ mệnh cao cả của các ngài thành
công.
Trân trọng,
Ram Chandra
Chủ tịch,
Hiệp hội Shri Ram Chandra
Shahjahanpur, U.P., Ấn Độ
*****
Letter to the U.N.O
N.B349 / SRCM
Shahjahanpur, U.P.
Dated 8th July 1957
Dear Sir,
I am glad to receive your bulletin and I pour forth my warm
thanks for the awakening for peace created among our brethren of the world. The
idea of peace common in all minds, though shattered by the self of the
individual mind, is working on individualistic basis to gain one’s own end on
account of the narrow mindedness of people. To dissipate the idea of individual
self and to work harmoniously for the common good is the demand of the time.
The conferences and meetings held for the purpose may only be like spark to
offer a temporary glow to the scattered fragment of peace. Their cries in the
wilderness will not carry far on the path of success because of the material
agony of faith working at the bottom.
What we, therefore, require at present is only to improve the morals and to discipline the mind. We must learn how to create within the heart a feeling of universal love, which is surest remedy of all evils and can help to free us from the horrors of war. I perfectly agree with our friend late Mr. Bernard Malan when he expresses his faith to unite in the common search for happiness. Happiness, of course, is necessary to end all grief. But it is like the Black wall of the scientists, which does not allow them to proceed further towards universal love. To come up to the level of real happiness we must necessarily rise above ourselves, which is essential for the creation of atmosphere of universal love.
That is the primary factor in the solution of the problem. India
has ever since been in search of it. She did not encroach upon other countries
for war and blood shed not for reason of her cowardice but because she realized
her pious duty towards humanity. They were happy in their own homes in spite of
the torturous incursions of their nations. These tortures were to them nothing
but flowers sent by the Divine Master to coach them to proper steps necessary
for the uplift of mankind individually and collectively.
The seed of it is so deeply laid that still its branches bear
blossoms filling the air with the sweet fragrance of peace and happiness. It is
so firmly rooted that even the worst tempest cannot uproot it. Such are the
things necessary for the uplift of mankind, which everyone, occidental or
oriental must treat as a part of his duty. Unless the foundation of peace is
made to rest on spiritual basis no better prospects can be expected. It is but
definite and certain that sooner or later we will have to adopt spiritual
principles if we want to maintain our existence. If the material force can
avert the incursions and attacks, blood shed cannot be avoided because even
then we have to apply force causing thereby bloodshed on either side. Arrogance
cannot be stopped by material force. It is only the spiritual force, which can
remove the causes of war from the minds of people.
How to introduce these things among the masses who are yet
unfamiliar with the accuracy of the mark is the next problem and is equally
intricate. If my opinion were to be invited I would lay down the simplest
possible method as given below.
Let all brothers and sisters sit daily at a fixed hour
individually at our respective places and meditate for about an hour thinking
that all people of the World are growing peace-loving and pious.
This process, suggested not with exclusively spiritual motives,
is highly efficacious in bringing about the desired result and weaving the
destiny of the miserable millions. With prayer for the success of your noble
mission.
Yours sincerely,
Ram Chandra
President,
Shri Ram Chandra Mission
Shahjahanpur,U.P.,India